*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Âm hôn, còn được gọi là minh hôn, quỷ hôn, nếu người chết kết hôn với người chết sẽ chôn chung hợp táng; nếu người sống kết hôn với người chết, từ đó về sau là vợ chồng, được coi là nửa người âm phủ.
“Anh cần phải suy xét rõ ràng, kí vào thiệp đỏ và xanh lá cây [1], định ra việc hôn nhân, qua văn định [2], muốn đổi ý sẽ khó lắm.”
[1] Nhà trai gửi một tấm thiệp đỏ (hồng thϊế͙p͙) sang nhà gái xin cưới, nếu nhà gái đồng ý sẽ ký vào một tấm thiệp màu xanh lá cây (lục thϊế͙p͙) gửi lại bên nhà trai. Bởi vậy, sau này khi các đôi vợ chồng gà cãi nhau, người vợ thường nói ‘tôi có thiệp đỏ và xanh lá cây’ để đàn áp chồng. (tôi tra trêи baike, dịch được bập bẹ vài chữ, không biết đã đúng nghĩa chưa)
[2] Qua văn định: là lúc “Nạp cát” sau khi bói toán được đến điềm lành thì định ra hôn ước.
“Đây là tiểu lễ nghị thân và sính lễ, ban đêm sẽ được nâng từ trong núi sâu ra đặt trước cổng lớn dinh thự Trâu thị. 64 lễ…… toàn là hàng đặc chế theo tiêu chuẩn cao nhất ‘gã’ rất coi trọng anh. Nhưng một khi đã đồng ý, sau này anh chính là vợ của ‘gã’, sống là người của ‘gã’, chết rồi phải chôn chung hợp táng vĩnh viễn không thể thoát khỏi ‘gã’. Cho dù có là cao nhân phương nào cũng không giúp được anh đâu.”
“Haiz, tôi cũng đã hết lời, cuối cùng tôi thay mặt Trâu thị xin lỗi anh. Một ngày nào đó anh hối hận, cứ tới tìm tôi, cả nhà Trâu thị tôi sẽ dồn toàn lực tương trợ.”
Trêи mặt ông cụ ngoài bảy mươi tiên phong đạo cốt lại đầy sầu bi áy náy, gặng khuyên mãi nhưng vẫn không thấy hắn thay đổi chủ ý, đành phải chấp nhận kí tên lên tờ hôn khế đỏ xanh, rời khỏi phòng rồi bảo con cháu toàn tộc chuẩn bị làm một đám cưới ma.
Một đám cưới giữa người sống và ác quỷ.
Đại trạch Trâu thị ẩn mình giữa núi sâu rừng già, nếu đặt ở bên ngoài e rằng đã trở thành khu du lịch thắng cảnh, chính phủ tuyệt đối không cho phép một thị tộc tùy tiện cư trú ở đây, lãng phí phong cảnh của đại trạch. Nhưng tộc nhân Trâu thị nào phải người thường, đại trạch Trâu thị không phải người có duyên sẽ không vào được.
Ngắn ngủn mấy ngày, đại trạch Trâu thị bị luân hãm bởi sắc đỏ và trắng. Vải bố màu trắng và vải lụa màu đỏ chia nhau một nửa giang sơn, chiếm cứ cả tòa đại trạch, lọt vào trong tầm mắt là cả một cảnh tượng quỷ dị như vậy đấy.
Âm hôn là việc hiếu hỉ (ma chay và cưới xin), bởi vậy chỗ nào cũng đỏ đỏ trắng trắng, lụa bố mỗi thứ treo một nửa, đồ ăn bánh trái, quần áo trang sức, một nửa là thật một nửa là giấy trát(giấy làm đồ vàng mã). Bái đường thành thân lại làm lúc nửa đêm đại hung khi âm khí thịnh nhất, cỗ kiệu nghênh đón tân nương màu đỏ rực rỡ, nhạc đám cưới đơn điệu tấu vang giữa nơi rừng sâu. Bên ngoài một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng kèn xô-na cao vút vang dội.
Trong bóng đêm, ánh trăng lạnh buốt, tất cả vật còn sống đều mai danh ẩn tích. Trong đội ngũ đón dâu một nửa mặc đồ trắng, nửa còn lại mặc đồ đỏ, đây là hồng bạch song sát, vốn là ác sát, gặp là chết ngay, giờ phút này lại bị coi thành đội ngũ rước dâu.
Trong đội ngũ không có một ai là người sống, người nâng kiệu đều làm bằng giấy trát, vàng mã rải đầy đường, cái đám khua chiêng gõ trống thổi kèn xô-na nhảy nhảy giữa rừng cây, có đứa bay lên tận ngọn cây. Chúng nó định tạo ra một bầu không khí náo nhiệt, song từ đầu đến đuôi lại chẳng nói ra nửa câu nào.
Kế tiếp là bái đường thành thân, ba quỳ chín lạy sáu dập đầu thăng bái, tuần hoàn theo lễ nghi cổ xưa nghiêm cẩn nhất, cuối cùng đó là vào động phòng.
…………
Sáng sớm trong căn phòng ngủ lấp ló ánh đèn mờ mờ, màn lụa mỏng rũ xuống mặt đất. Trêи giường rộng gối êm, trong chiếc chăn bông tơ tằm, có một người chìm sâu vào cơn ác mộng vô biên.
Bùi Hồi nằm trêи giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, trêи trán chảy ra mồ hôi lạnh hoảng sợ bất an vì bị dọa. Hắn cắn môi, hai tay đang buông thõng bỗng nhiên nắm chặt lấy gối đầu, trong miệng phát ra tiếng ngâm nhẹ suyễn, như đang thống khổ, như đang vui thích.
…………
Hai cây nến long phụng [3] to bằng cánh tay em bé đang chảy xuống từng giọt từng giọt sáp, dưới đáy giá cắm nến chồng chất một đống sáp đặc quánh. Ánh nến lấp lánh mờ tỏ, cả phòng cưới đều được trang trí bằng màu đỏ, lóa mắt đến cực điểm.
[3] Nến long phụng:
Vào giờ phút này rốt cuộc Bùi Hồi cảm thấy sợ hãi, ngón tay siết chặt lấy dải lụa đỏ [4], khớp xương ngón tay dùng sức đến mức trắng bợt. Cả người hắn đều đang run rẩy, lòng khẩn trương đến độ trái tim sắp nhảy lên cổ họng ngồi, cuối cùng vẫn không ngồi im được, ‘bịch ’ một tiếng đứng lên đi đến cửa.
[4] Dải lụa đỏ là dải lụa tân lang tân nương mỗi người cầm một bên, hành động này gọi là khiên hồng.
Đầu ngón tay mới vừa chạm đến cánh cửa đã nghe thấy tiếng bước chân, hắn như bừng tỉnh vội vàng chạy về ngồi ngay ngắn ở trêи giường, mười ngón tay đan vào nhau. Hai tròng mắt rũ xuống, khẩn trương sợ hãi đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn.
Dưới mi mắt xuất hiện một đôi giày màu đen, trêи mặt giày thêu ám văn khó thấy rõ. Tiếp sau đó là hôn phục màu đỏ rực, áo khoác lụa mỏng, long trọng mà không mất vẻ phiêu dật.
Hôn phục của y là màu đỏ tươi, còn hôn phục của Bùi Hồi là màu xanh đậm, quả là trai thanh gái lịch. Chẳng qua hắn thân là nam nhi, dù có mặc áo cưới màu đỏ rực, ngoại trừ khác biệt về kϊƈɦ cỡ màu sắc, thì kiểu dáng chẳng khác gì của người đàn ông trước mắt này.
Người đàn ông đó dừng lại trước mặt, Bùi Hồi nhìn thẳng cũng chỉ có thể nhìn thấy bụng của y. Tay trái của người đàn ông đặt trước bụng, màu da trêи cánh tay lộ ra vẻ tái nhợt bệnh trạng, mười ngón thon dài hữu lực, móng tay không phải màu hồng phấn khỏe mạnh.
Tiếng kèn xô na, tiếng trống bên ngoài đã ngừng từ lúc nào, không một tiếng động, tĩnh mịch đến độ làm người hoảng hốt.
Tất cả mọi chuyện đều giúp Bùi Hồi ý thức rõ ràng một việc, hắn đã kết đôi với người cõi âm. Hắn và một người đàn ông, một con ác quỷ kết hôn. Bái đường thành thân, thiên địa chứng giám, cùng sinh cùng tử, không thể đổi ý.
Bùi Hồi đột nhiên hối hận trong nháy mắt, hắn muốn đổi ý. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với người đàn ông trước mắt này, sau đó trố mắt nhìn.
Người đàn ông đối diện mặc hôn phục màu đỏ rực rỡ, màu da toàn thân tái nhợt đầy bệnh trạng, dưới ánh nến rạng rỡ lại yêu mị quá. Lại nhìn kỹ, hóa ra là ảo giác. Tướng mạo rõ ràng văn nhã nho nhã, khí chất ôn nhuận như ngọc, sao dưới hôn phục đỏ tươi và ánh nến lấp lóe lại có nhan sắc yêu dã thế.
Gã nam trầm mặc không nói, bình tĩnh ngóng nhìn Bùi Hồi, vốn dĩ không giống hình tượng ác quỷ trong miệng tộc nhân Trâu thị. Đúng là dáng vẻ này đã mê hoặc Bùi Hồi, vì thế hắn rất thiên chân muốn thương lượng với con ác quỷ đã lạy thiên địa trở thành trượng phu của hắn này.
Hắn nói hắn đổi ý, muốn chối bỏ cuộc hôn nhân này. Cho dù đã lạy thiên địa, bái cao đường cũng không tính, bởi vì thiên địa chỉ thừa nhận sự kết hợp âm dương, hơn nữa Bùi Hồi hắn mẹ đã chết, cha vứt bỏ. [đoạn này nghĩa là: đã lạy thiên địa nhưng thiên địa chỉ thừa nhận âm dương, cò BH và quỷ ca đều là nam, là dương nên không được thừa nhận; đã bái cao đường tức là lạy cha mẹ nhưng BH không có cha mẹ nên không được tính là đã lạy trưởng bối.]
Cho nên đều không tính.
Hắn nói nếu ác quỷ giúp hắn đoạt được gia nghiệp, hắn nhất định sẽ thay ác quỷ nắn kim thân, tạo thần miếu [5], ngày ngày thành kính cung phụng, giúp ác quỷ sớm ngày đầu thai vào nhà phú quý.
[5] Nắn kim thân: để ma quỷ có cơ thể tức nơi trú ngụ, không còn phải vất vưởng nữa; Tạo thần miếu: để ma quỷ có thể hưởng hương khói nhân gian.
Bùi Hồi từ nhỏ đã được mẹ phù hộ, sau khi mẹ qua đời thì có ông ngoại, cậu nhỏ bảo vệ hắn, sủng hắn đến vô cùng thiên chân. Cho dù gặp biến động lớn, thể xác và tinh thần bị thương, giờ phút này vẫn thao thao bất tuyệt thương lượng, nghiễm nhiên coi người đàn ông đó là người tốt, hơi đắn đo một chút đã muốn đổi ý.
Hắn lại không chú ý tới con ác quỷ trước mắt này chỉ khoác một tấm da người tuấn tú vô hại ra để lừa gạt chàng vợ nhỏ mới thành hôn của nó mà thôi, ác quỷ vốn không thèm để ý đến lời hắn nói, chỉ nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ đang hé mở để lải nhải đó. Nhìn như bất động thanh sắc, kỳ thật sắc ɖu͙ƈ đã chậm rãi nhuộm kín hai mắt.
Gã nam vươn tay nhẹ vỗ về gương mặt Bùi Hồi đang nói thao thao bất tuyệt lập tức bị nghẹn lại, như con sông dâng nước qua đê đột nhiên mất phương hướng. Y chỉ vén lọn tóc hơi dài bên má Bùi Hồi ra sau vành tai, thở dài nhẹ giọng nói: “Tóc ngắn quá.”
Bùi Hồi nhịn xuống xúc động muốn lui về sau, đã hơn hai tháng rồi hắn không đi cắt tóc. So sánh với đầu tóc của những người khác, rõ ràng là dài hơn nhiều. Thế nhưng tộc nhân Trâu thị lại theo cổ lễ, ngay cả đàn ông cũng để tóc dài.
Người đàn ông trước mắt cũng chẳng ngoại lệ, tóc dài đến eo, rất dày, chất tóc đen bóng nhu thuận, đẹp hơn tất cả những bộ tóc mà Bùi Hồi đã từng nhìn thấy suốt hai mươi năm qua. Trâu tộc trưởng từng nói, ác quỷ kết hôn với hắn đã sống hơn một ngàn năm.
Y khoác túi da trẻ tuổi vô hại, kỳ thật đã là lão quỷ ngàn năm.
Người đàn ông xoay người rót hai chén rượu, nhét vào tay Bùi Hồi một chén rượu trong đó, dịu dàng nhưng không cho phép từ chối: “Cùng uống rượu hợp cẩn.”
Bùi Hồi mơ mơ màng màng uống xong, một ly đã gục. Hắn túm tay áo của ác quỷ nấc một cái nói: “…… Tôi, tôi tên Bùi Hồi, ‘tỉ ỷ vân nhật, bùi hồi phong nguyệt’ [6]. Ngài ——”
[6] Nguyên văn: ‘徙倚云日,裴回风月’ Dịch nghĩa: di chuyển ngược chiều mây, trở về với gió trăng.
Hắn say mắt lờ đờ mơ mơ màng màng, cả người toát lên sự trì độn cù lần. Bắt lấy ống tay áo nói một đoạn rất dài không đầu không đuôi, thoắng cái đã lạc đề, hắn nói: “Chúng ta kết bái đi, không kết hôn nữa. Được không? À, à đúng, ngài lớn tôi rất nhiều, tôi bái ngài làm trưởng bối, cung phụng ngài, được chưa?”
Ác quỷ cười khẽ, nâng khuôn mặt đang cúi xuống của Bùi Hồi lên, áp hắn lên trêи giường. Trêи giường là chăn gấm màu đỏ rực, trêи chăn gấm thêu đồ án hoa khai phú quý [7]. Mẫu đơn ung dung vũ mị vây lấy nhau, Bùi Hồi nằm trêи khóm hoa, sắc đỏ càng tôn lên màu da phá lệ trắng nõn của hắn.
[7] Hoa khai phú quý:
“Tạ Tích, ta tên Tạ Tích. Nhớ kỹ, ta là trượng phu của em, Tạ Tích là trượng phu của Bùi Hồi.”
Ác quỷ nằm trêи người Bùi Hồi, nỉ non bên tai hắn những lời này. Y nói rất nhiều lần, cụ thể bao nhiêu lần, Bùi Hồi không biết.
Hắn vốn không có biện pháp tính toán, cả đêm đều khóc thút thít như mất lý trí, thét chói tai, trầm luân, trong đầu chỉ quẩn quanh câu nói