Bùi Hồi nửa tin nửa ngờ, chờ Bùi Thần Lam xuất hiện trong lễ cắt băng khánh thành mới tin ả ta chưa chết. Hắn báo cho Tạ Tích biết việc này, người đàn ông chỉ ‘ừ’ một tiếng, chẳng có phản ứng gì. Bùi Hồi hồ nghi: “Có phải ngài tiên đoán được chuyện này không?”
Tạ Tích cười nói: “Không phải tiên đoán, mà là nhìn thấy.”
Bùi Hồi: “Nhìn thấy cái gì cơ?”
Tạ Tích: “Chết đi sống lại.”
Bùi Hồi: “Con người có thể chết đi sống lại được hả?”
“Không thể.” Tạ Tích thong thả ung dung giải thích: “Kẻ sống lại chưa chắc đã là người. Sinh tử có mệnh, đó là quy tắc của thiên địa, ngay cả ta cũng không thể vi phạm. Nếu có thể chết đi sống lại, vi phu đã sống lại cùng nương tử song túc song tê từ lâu rồi.”
“Xạo.” Tay trái của Bùi Hồi cầm lấy cây bút máy đặt trêи mặt bàn, ngón tay cái bật nắp bút ra, ngón trỏ lại đóng vào, cứ lặp đi lặp lại trong vô thức. “Không nghiêm túc nói chuyện là em cúp máy đấy!”
Tạ Tích: “Lao Sơn có pháp thuật tá thi hoàn hồn, nhưng dù sao cơ thể đã chết, sớm hay muộn rồi cũng phải hư thối. Sau này Vu tộc sửa chữa pháp thuật ‘tá thi hoàn hồn’ đó, khiến bạch cốt mọc ra máu thịt, nhìn qua rất giống người sống, nhưng lục thân không nhận, chuyên ăn thịt người.”
Bùi Hồi: “Ả ta ăn thịt người.” Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
Tạ Tích: “Tất nhiên.”
“Có cách nào khiến ả chết lần nữa không? Tránh việc tai họa người vô tội.”
“Ta sẽ chú ý.” Tạ Tích: “Thị không bay nhảy được lâu đâu.”
Lại phải dọn rác rồi.
Bùi Hồi: “Ngài đang ở đâu thế?”
“Công viên Nhân Dân, chơi cờ.” Tạ Tích chủ động báo cáo hành tung cho lãnh đạo: “Trưa nay mang cơm cho em, muốn ăn món gì?”
Bùi Hồi do dự: “Không thèm món nào cả, ngài nấu gì em cũng thích.” Hắn không ý thức được lời mình nói ra có nghĩa như nào, chỉ muốn nói hết lời trong lòng ra: “Gừng ngũ vị sáng nay có còn không? Nếu còn thì mang cho em một ít… ờ, thôi mang một bình đến đây đi.”
Gừng ngũ vị là loại mứt Tạ Tích làm để ăn sáng khai vị, chuyên chọn củ gừng non cắt thành lát, sau đó ướp với hạt bạch mai và muối mấy ngày. Sau khi lấy ra lại bỏ thêm cam tùng, cam thảo và bột đàn hương, rồi đổ vào lọ bịt kín mấy ngày nữa, mở ra ăn trực tiếp được. Gừng non cay te te lại được ướp thêm bốn vị nữa, cực kỳ ngon miệng.
Tạ Tích: “Không nên ăn nhiều.”
“Em không phải con nít ranh, tất nhiên biết không thể ăn nhiều rồi —— em mang về cho ông ngoại bà ngoại ăn.” Bùi Hồi bĩu môi, tạm dừng một chút nói: “Tối nay về nhà ông ngoại ở qua đêm, hôm sau hẵng đến chùa Bạch Mã. Lúc trước ngài nói muốn bồi em đến chùa Bạch Mã chơi mà?”
Đầu dây bên kia im như hến, Bùi Hồi: “Tạ Tích?”
“Ta đây.” Thanh âm của Tạ Tích nhẹ đến mức chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể át tiếng: “Em xác định muốn dẫn ta về ra mắt người nhà em?” Y hiểu rõ người Cao gia có ý nghĩa như thế nào với Bùi Hồi, đó là những người thân còn sót lại sau khi ông nội và mẹ hắn qua đời.
Bùi Hồi biệt nữu nói: “Không đi thì thôi.”
Tạ Tích cười khẽ: “Ta tất nhiên muốn đi rồi, chỉ là nghĩ mãi cũng không ra phải chuẩn bị lễ vật như thế nào mới không thất lễ.”
Bùi Hồi ‘ồ’ một tiếng, lỗ tai đỏ rực: “Ngài không cần sợ hãi đâu, nhà ngoại em dễ ở chung lắm. Mọi người đều rất thương em, chỉ cần ngài tốt với em, họ sẽ đồng ý mà. Khụ —— không phải em đồng ý yêu đương với ngài đâu… Ý em là, nếu chúng ta đã thành thân hơn nữa từng phát sinh quan hệ , ngài còn cứu em không biết bao lần, em là người có trách nhiệm, cũng biết phải báo đáp ân nhân. Tóm lại là không cô phụ ngài đâu.” Lắp ba lắp bắp một lúc, hắn lại đột nhiên nói: “Ăn mặc đẹp chút!”
Nói xong không cho Tạ Tích có cơ hội trả lời, lập tức cúp máy. Tạ Tích sửng sốt, ngay sau đó phát ra tiếng cười cực kỳ sung sướиɠ, khiến cho Cao lão gia tử ngồi cạnh y lộ vẻ khó hiểu.
Cao lão gia tử đã gần tám mươi tuổi rồi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ khoảng sáu mươi tuổi thôi, sắc mặt khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn.
Ông nhân lúc Tạ Tích không chú ý, trộm đổi nước cờ thay đổi cục diện của mình. Sau khi làm xong ho khan vẫy tay ý bảo Tạ Tích: “Tới phiên cậu rồi.”
Tạ Tích nhìn bàn cờ, lại nhìn về phía lão gia tử bình thản ung dung, cười nói: “Cháu thua. Cờ nghệ của Cao lão thật tinh vi.”
Lão gia tử vuốt chòm râu, không kiêu không vội, nghiêm trang: “Cờ nghệ giữa hai ta không phân cao thấp, lấy tuổi tác của cậu mà nói cậu rất có thiên phú.” Ông thở dài nói: “Bây giờ có rất ít người biết chơi cờ vây, đám thanh niên các cậu càng không thích.”
Tạ Tích cười phụ họa, nhưng thật ra rất đồng quan điểm với lời lão gia tử nói. Cuộc sống như bàn cờ, cờ thấu lòng người, cờ như nhân sinh, đáng tiếc bây giờ có rất ít người yêu thích cờ vây.
Lão gia tử thu thập bàn cờ, Tạ Tích thấy thế, giúp ông cất bàn cờ quân cờ vào trong hộp. Lão gia tử xoay eo cười: “Bất tri bất giác đã qua hai tiếng rồi, bà già trong nhà lại cằn nhằn cho mà xem. Người trẻ tuổi, cậu kết hôn rồi?”
Tạ Tích gật đầu: “Cháu cũng phải về nhà nấu cơm đây, mang cho em ấy.”
Lão gia tử có chút tiếc hận, nhưng vẫn chúc phúc nhiều hơn. Nhìn biểu cảm trêи mặt Tạ Tích khi gọi điện cho vợ y cũng biết tình cảm hai vợ chồng tốt lắm, Tạ Tích còn biết nấu cơm mang đến cơ quan vợ nữa cơ mà.
Đối với việc này, lão gia tử rất thưởng thức: “Đàn ông ấy mà, phải biết thương vợ. Cháu ngoại lão cũng không kém cậu mấy tuổi, đáng tiếc không trầm ổn như cậu.” Ông vui vẻ khoe: “Nó nói sẽ dẫn một đứa bạn về nhà ăn cơm, chắc chắn là bạn gái rồi!”
Bây giờ mới 21 tuổi đã mang bạn gái về ra mắt, rất có phong phạm của ông năm đó!
Lão gia tử kiêu ngạo lắm, gấp gáp muốn khoe khoang với bạn cờ của mình.
Tạ Tích chỉ cười không nói, mắt hàm thâm ý, lẳng lặng nhìn theo lão gia tử an toàn rời khỏi công viên về tiểu khu, sau đó xoay người biến mất trước mặt mọi người mà không bị một ai phát hiện.
Hạng mục khai phá bên Bùi Hồi bị cản trở, nguyên nhân là Vạn Dặm đệ đơn tố cáo tiểu tổ khai phá hạng mục của bên họ, tuy hạng mục khai phá không có được duy trì vốn nhưng cũng thuộc về xí nghiệp. Đổng sự không muốn gánh nghĩa vụ pháp luật, bởi vậy đình chỉ khai phá hạng mục. Đang trong thời khắc mấu chốt, Bùi Hồi không muốn dừng tiến trình lại, vì thế ra mặt thương lượng với đổng sự, đồng thời bảo Cao Hoa ổn định thành viên trong tiểu tổ.
Đổng sự yêu cầu Bùi Hồi bảo đảm hạng mục không có liên quan đến xí nghiệp, cho dù Vạn Dặn có kiện tiểu tổ của bọn họ cũng không được liên lụy đến xí nghiệp. Sau khi suy tư hồi lâu, Bùi Hồi sắc mặt bình tĩnh gật đầu đồng ý. Công ty vốn dĩ không chi đồng nào để duy trì hạng mục, không trực thuộc cũng không tổn thất. Tiếp theo, thản nhiên tiếp nhận đơn của luật sư bên Vạn Dặm, nhưng khi hắn muốn tìm luật sư chính thức đáp lại, đổng sự của Vạn Dặm lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Lúc vị chủ tịch Dương điên cuồng mê luyến Bùi Thần Lam kia cắt băng ở gallery thì bị Thẩm Hãn Ngọc đột nhiên xuất hiện đâm một dao, đang cấp cứu trong bệnh viện. Thẩm Hãn Ngọc bị tạm giam trong cục cảnh sát còn huyên náo muốn giết Bùi Thần Lam, nói chỉ khi chết rồi ả mới thuộc về anh ta.
Bùi Hồi nghe xong, nội tâm bình tĩnh.
“Chó cắn chó, có trò hay để xem rồi.”
Hiện trường bị phong tỏa, người có tâm nhanh tay upload video lên trêи mạng. Bùi Hồi cũng không để ý nội dung video lắm, bỗng nhiên phát hiện góc độ ám sát Thẩm Hãn Ngọc không đúng lắm. Hắn tua chậm video, tua đi tua lại vài lần rốt cuộc mới biết chỗ nào không thích hợp. Trong video, đối tượng