Edit & Beta: Swania
Chương 25: Gã cho sư đệ (1)
Tiết Kinh Trập tháng ba làm vạn vật từng trận sinh sôi nảy nở, bách trùng kinh sợ mà ra đi. Hoa đào bắt đầu rực rỡ, chim thương canh minh, ưng hóa thành chậm, chính là thời điểm bắt đầu cày bừa vụ xuân. Gió nhẹ lướt qua cây không biết tên bên cạnh ruộng, lá cây xanh nhạt ào ào kêu vang, ôn nhu thanh tân, lôi kéo người ta chú ý. Nhưng mà xa xa trêи quan đạo có hai người cưỡi ngựa không có tâm trạng ngắm cảnh xuân ven đường, bọn họ không có chỗ nào không là cau mày, mặt đầy phong trần.
Móng ngựa vung tung tóe tro bụi lên trêи những cánh hoa đào làm quan cảnh đặc biệt diễm lệ, trong gió, cánh hoa trêи cành cây rung động nhè nhẹ, phút chốc rơi xuống, một trận bay về phía trước lại bị cuốn dưới móng ngựa nghiền thành xuân bùn. Có thể suy ra, người vội vàng gấp rút lên đường cũng không có tâm tình thưởng hoa.
Trông y phục hai màu lam bạch của họ mặc giống như trang phục đạo bào, hẳn là đệ tử kiếm phái Côn Lôn Ngọc Hư. Sự thật đúng là như thế, bọn họ là đệ tử kiếm phái Côn Lôn Ngọc Hư, trong đó người mơ hồ chạy ở phía trước, nam nhân dáng dấp tuấn tú trẻ tuổi chính là Bùi Hồi Đại sư huynh kiếm phái Ngọc Hư. Địa điểm cuối cùng của chuyến đi này là Thành Thuận Thiên, mục đích chỉ vì cứu người.
Cứu người là một chuyện cấp bách. Từ sau khi nghe tin Tạ sư đệ gặp chuyện không hay, Bùi Hồi lập tức chờ lệnh xuống núi từ sư phụ cùng các vị sư thúc, ngày đêm chạy tới Thành Thuận Thiên. Cuối cùng tại lúc hoàng hôn, ngay lúc cửa thành chuẩn bị đóng tiến vào, không dừng chân ở khách điếm mà đi thẳng đến Tiêu Dao Phủ.
Trước cửa lớn Tiêu Dao Phủ truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, đột nhiên dừng ở trước cửa, Bùi Hồi tự lập tức xoay người xuống ngựa, bước nhanh từng bước lên bậc thang. Phía sau tiểu sư đệ Vương Tùy Bích đuổi theo "Đại sư huynh, chờ ta."
Tiểu sư đệ vào lúc này tâm lý cảm thấy kỳ quái, lúc trước thường nghe những sư huynh sư tỷ khác trong môn phái nói rằng Đại sư huynh cùng Tạ sư huynh bất hòa, tình cảm giữa hai người xa lạ lại khách sáo, thế mà nghe Tạ sư huynh có chuyện, Đại sư huynh dáng dấp trái lại vô cùng sốt ruột và lo lắng, khẩn cấp chạy đi, đem chừng mười ngày đường giảm bớt còn bốn năm ngày, đến ngay cả người nhà cũng chưa chắc lo lắng như thế.
Bùi Hồi không ngừng bước, vừa đi vừa nói "Cứu người như cứu hỏa, không thể bị dở dang. Lúc trêи đỉnh núi đã học khinh công vừa vặn thời điểm này có thể dùng tới, ngươi nếu thực sự theo không kịp liền dùng khinh công."
Nói đến nước này, Vương Tùy Bích không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng theo sát phía sau Bùi Hồi. Hai người bước nhanh lên mười hai bậc thang đi đến cửa lớn huyền sắc, hai cánh đóng chặt, không người giữ cửa, yên tĩnh đến không giống như một đại phái giang hồ. Vương Tùy Bích lúc ở trêи núi từng nghe Tạ sư huynh tự lập ra Tiêu Dao Phủ, ngày thường khách đến phủ đông như trẩy hội, đủ người tài ba trong thiên hạ tìm đến phủ.
Lúc này đừng nói bên ngoài không có một bóng người, ngay cả trong cửa cũng đều không nghe thấy nửa điểm âm thanh. Vương Tùy Bích gõ cửa một cái, không có người đến chào đón, quay đầu liền hỏi Bùi Hồi "Đại sư huynh, làm sao bây giờ?"
Bùi Hồi vẻ mặt bình tĩnh, khí độ trầm ổn, nâng tay lên chưởng một chưởng trực tiếp làm cửa lớn mở ra, nhấc chân nhảy vào. Mới đi vào cửa là một cái sân, dưới chân là gạch, thì sau đó hoàn cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi, từ đình đài lầu các biến thành bãi cát vàng hoang vu, vô biên vô hạn, không có phương hướng.
Vương Tùy Bích sắc mặt biến đổi "Kỳ môn độn giáp" nghe nói Tạ sư huynh thiên phú võ học cực cao, đến nay không thể trở thành truyền kỳ võ học tông sư chỉ vì hắn thích bàng môn tà đạo. Ngũ hành bát quái, Kỳ môn độn giáp, cầm kỳ thi họa... tùy tính mà làm, tùy tâm mà học. Cố tình lại là một kỳ tài ngút trời, học cái gì cũng đều một lần liền hiểu.
Bùi Hồi bước chân chưa dừng, liền cầm kiếm trong tay nhét vào tay Vương Tùy Bích, không nhanh không chậm nói rằng "Đi theo phía sau ta." Nói xong liền tiến lên phía trước, bước chân nhìn như bình thường, kì thực mỗi một bước đều đi ở những điểm phá trận. Cảnh vật trước mắt mỗi khi đi một bước thì lại biến ảo vô cùng, từ trời đầy cát vàng đến cuồng phong bao phủ, từ cuồng phong đến sóng triều ngập trời, ngàn cân treo sợi tóc, sóng lớn sóng nhỏ thay phiên nhau nổi lên.
Đột nhiên một con hung thú cực lớn mở ra cái miệng to như chậu máu bổ nhào tới phía trước, Vương Tùy Bích trong cơn kinh hoảng rút kiếm chống đỡ, sử dụng Ngọc Hư kiếm pháp thức thứ ba, ánh kiếm tận trời, chớp mắt bị áp chế. Vương Tùy Bích nghe trêи đỉnh đầu truyền đến tiếng lạnh nhạt quát lớn của Bùi Hồi "Hoảng loạn cái gì? Cũng chỉ là một tiểu trận pháp."
Vương Tùy Bích ngượng ngùng thu hồi kiếm, gãi đầu xấu hổ cười cười. Miệng lại líu lưỡi không thôi, đối với Đại sư huynh mà nói cũng chỉ là một tiểu trận pháp, đối với hắn thì đây giống như đầm rồng hang hổ, đao sơn kiếm thụ, khắp nơi nguy hiểm. Nếu không phải Đại sư huynh, hắn liền có khả năng bị nhốt ở bên trong nửa bước cũng không dám đi.
"Đại sư huynh, ngươi cũng học qua thuật Kỳ môn độn giáp?"
Bùi Hồi trong mắt loé ra hồi tưởng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói "Tạ sư huynh ngươi đã dạy ta."
Vương Tùy Bích "Đại sư huynh ngươi nói cái gì?"
"Không có gì." Ngược lại cũng không phải cái hồi ức đáng giá gì trong quá khứ. Bùi Hồi có thể vượt qua tiểu trận kia là bởi vì mấy năm trước từng bị nhốt ở bên trong, lúc đó hắn muốn tìm sư đệ Tạ Tích luận võ. Tạ Tích vừa vặn trầm mê với thuật Kỳ môn độn giáp, không muốn luận võ, vì vậy bố trí tiểu trận pháp đem hắn nhốt ở trong trận.
Sư đệ nói là nếu muốn tìm hắn tỷ thí, vậy trước tiên từ trong trận pháp thoát ra đã. Nhưng hắn đối Kỳ môn độn giáp không quá quen thuộc, căn bản thoát không ra, năm ấy không thể thành công tỷ thí. Sau khi trở về, Bùi Hồi bỏ ra chút thời gian nghiên cứu Kỳ môn độn giáp, bất quá cũng chỉ là hiểu chút da lông mà thôi. Cuối cùng chờ đến khi hắn có thể phá trận pháp, Tạ Tích lại nổi lên hứng thú với Ngũ hành bát quái, chạy đi Lao sơn nghiên cứu những thứ này. (nhọ:)))
Dù vậy, kiếm thuật của Tạ Tích vẫn lợi hại hơn so với hắn.
Bùi Hồi mím môi, thần sắc kiên nghị nghiêm túc. Từ năm mười bảy tuổi ấy thua trong tay Tạ Tích, hắn liền đem Tạ sư đệ là mục đích đỉnh cao của đời này, chỉ mong một ngày kia có thể đánh bại Tạ sư đệ, kế thừa một mạch Côn Lôn Ngọc Hư.
Cho nên, hiện tại chưa thể đánh thắng Tạ sư đệ, chứng minh kiếm thuật Tiêu dao kiếm pháp của sư đệ so với hắn rất là cao siêu, Tạ sư đệ tuyệt đối không thể chết!
Bùi Hồi niềm tin kiên định quán xuyến cuộc đời của hắn, đến già cũng không thể thay đổi chí nguyện to lớn này, thế cho nên Tạ Tích hiện giờ là sư đệ sau đó chính là phu quân, hàng ngày buồn rầu chi nhất (?)
Hai người xuyên qua cửa sân phía trước, vượt qua hành lang chạm trổ hoa văn, từ Diễn Võ Trường qua Thùy Hoa Môn đi đến hậu viện đại sảnh. Cửa sảnh tràn đầy đều là người, đồng loạt trừng hai người Bùi Hồi và Vương Tùy Bích tiến vào, trêи mặt tất cả đều là ý không hoan nghênh cùng chán ghét, còn có mấy ánh mắt xem thường xen lẫn sát ý. Phía trước không gặp nửa bóng người, thì ra là tất cả đều tập hợp ở đây chờ đợi bọn họ.
Có một đại hán đi ra, lớn tiếng nói "Người tới là người phương nào?" có lẽ là một tên thẳng tính, bình thường không nói chuyện nho nhã, lúc này hiếm thấy nghẹn ra được bốn chữ, cũng có vẻ đặc biệt biệt nữu.
Vương Tùy Bích phì một tiếng cười trộm, trái lại Bùi Hồi vẫn là dáng dấp mặt không biểu tình, khí độ ngược lại là ung dung không vội. Bùi Hồi nói "Đại đệ tử kiếm phái Côn Lôn Ngọc Hư, Bùi Hồi."
Người trong giang hồ đều biết phủ chủ Tiêu Dao Phủ Tạ Tích là đệ tử kiếm phái Côn Lôn Ngọc Hư, tuy rằng kiếm phái Ngọc Hư từ trước đến giờ khiêm tốn không cầu thanh danh, đặc biệt là đại đệ tử kiếm phái Ngọc Hư, nhiều năm qua chưa từng nghe tới thanh danh người này. Trong lúc nhất thời cũng không biết là thật hay giả, có trách thì chỉ trách do Tạ Tích quá mức đáng chú ý, kỳ tài ngút trời tuy ít cũng không phải là không có, nhưng nào có người thứ hai giống như hắn, Đông một búa Tây một gậy, học xong kiếm pháp liền chạy đi học cái gì Kỳ môn độn giáp, Ngũ hành bát quái, cố tình mỗi dạng lại đều tinh thông.
Tuổi còn trẻ liền có thể tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp Tinh Diệu, thành lập Tiêu Dao Phủ, nhất hô bá ứng mà nổi tiếng thiên hạ. Đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm trong đám người, như vậy nhân sinh có vô số bằng hữu, kẻ địch tự nhiên cũng nhiều hơn. Sau khi xảy ra chuyện, liền có không ít hơn mười làn sóng người tới thăm dò. Cái gọi là thừa dịp ngươi bệnh mà đòi mạng, số người muốn bỏ đá xuống giếng không hề ít.
Mặc dù người trước mắt này quả nhiên là đồng môn Tạ Tích, khó bảo toàn hắn cũng là một tên muốn bỏ đá xuống giếng.
Không ai đáp lại, Bùi Hồi cau mày, nghĩ muốn dứt khoát xông vào luôn. Lần lượt từng người giải thích thực sự phiền phức, chờ nhìn thấy người có thể hay không giúp đỡ được việc lại nói. Nhớ đến đây, dưới chân hơi động, bước lên trước một bước.
Đám người trước mặt tự động tách ra, có một nữ lang thanh xuân đi ra, yêu kiều nói "Đây chính là đại ca Tạ sư huynh, đại đệ tử kiếm phái Côn Lôn Ngọc Hư, Bùi Hồi? "
Bùi Hồi đáp một tiếng.
Nữ lang đeo khăn che mặt, một đôi mắt thu thủy sáng bộc lộ bên ngoài, cảnh giác đánh giá Bùi Hồi. Bất quá một khắc sau liền nói cười dịu dàng "Tạ đại ca muốn gặp ngươi, hắn nói nếu người tới là ngươi, vậy thì không cần đề phòng. Xin mời vào, Bùi thiếu hiệp."
Tên đại hán vừa nãy nói liền hỏi "Miêu cô nương, Tạ phủ chủ không có sao chứ?"
Miêu Anh trừng mắt nhìn đại hán, nàng vốn là tâm tình không tốt, lại nghe tên này nói chuyện, càng không thích. "Cẩn thận đừng để những kẻ đục nước béo cò xông vào là được, nếu là không có chuyện gì, tự nhiên sẽ đi ra thông báo cho ngài. Được rồi, đừng hỏi nữa, Bùi thiếu hiệp, mời tới bên này."
Bùi Hồi đi về phía trước, Vương Tùy Bích đi cùng ở phía sau nhưng bị ngăn lại. Bùi Hồi nói rằng "Hắn là tiểu sư đệ của ta."
Miêu Anh do dự "Xin lỗi, Tạ đại ca chỉ yêu cầu một mình người đi gặp hắn."
Bùi Hồi cũng không quay đầu lại dặn dò "Tùy Bích ngươi chờ ở đây."
Vương Tùy Bích "Ồ..." Đáng tiếc không thể nhìn thấy Tạ sư huynh.
Miêu Anh dẫn Bùi Hồi đi về phía trước, một bên tán gẫu một bên thăm dò, phần nhiều là hỏi về những chuyện Tạ Tích lúc còn ở núi Ngọc Hư. Nội dung ở giữa lời nói có chút tư mật. Bùi Hồi nhàn nhạt nhìn Miêu Anh, liếc mắt một cái liền biết cô nương này nhìn trúng Tạ sư đệ. Hắn như thói quen cảm thấy bình tĩnh, Tạ sư đệ không những là một người thông minh, tính cách ôn nhuận, nhân duyên vô cùng tốt, đồng thời hồng nhan tri kỷ vô số.
Miêu Anh không phải là người thứ nhất ở trước mặt hắn hỏi thăm về Tạ Tích, cũng sẽ không là người cuối cùng.
Trải qua khúc cua hành lang, nhìn thấy một đại hoa viên, trong vườn rất nhiều kỳ trân dị thảo. Lỗ tai nhạy một chút còn có thể nghe thấy tiếng nước róc rách, Bùi Hồi hơi kinh ngạc "Trong vườn có mạch nước ngầm?"
Miêu Anh không kịp thời phản ứng lại, mãi khi đi qua hòn non bộ thấy đối diện cách đó không xa có sơn tuyền mới cười nói "Không sai, đúng là có nước ngầm. Thời điểm kiến tạo nên Tiêu Dao Phủ liền tiến cử nước ngầm cùng ôn tuyền, tiêu hao rất nhiều người lực vật lực, là một đại công trình." Nàng tăng cao âm điệu, mặt lộ vẻ kiêu ngạo "Nền đất Tiêu Dao Phủ đều là do Tạ đại ca tự tay vẽ, kể cả nước ngầm cũng là hắn suy nghĩ tiến cử ra."
Chân mày Bùi Hồi hơi nhíu lại, đối với việc Tạ Tích không chuyên tâm một đường võ học lại chạy đi nghiên cứu bàng môn tà đạo mà cảm thấy đáng tiếc, còn không dám gật đầu bừa. Vì nghĩ đến quá mức tập trung cho nên không có chú ý Miêu Anh ở phía trước đẩy cửa ra mà cùng cất bước đi vào, sau đó liền nghe đến tiếng cười khẽ có điểm quen thuộc.
"Sư huynh suy nghĩ gì mà mặt mày ủ ê? Có thể nói ra cho sư đệ nghe một chút, biết đâu có thể thay người giải sầu."
Bùi Hồi ngẩng đầu, nhìn đối diện vách gỗ phía trước thấy Tạ Tích trêи ghế nằm tử đàn. Tạ Tích bề ngoài cực kì đẹp đẽ, tuấn mỹ thanh nhã, hà tư nguyệt vận, hiếm thấy chính là dáng vẻ phong độ cũng như bề ngoài. Ôn nhuận như ngọc, nghiễm nhiên là một thế gia công tử, trông không giống những kẻ thô bỉ trong giang hồ.
Hắn từ nhỏ liền cùng những người khác bất đồng, dễ tính nhưng có nguyên tắc, đặc biệt tự lập, làm người khác người khó có thể chịu đựng. Mỗi tiếng nói cử động đều có thể đưa tới chú ý, trời sinh giống như liền nắm giữ năng lực lãnh đạo, khiến người ta cam tâm tình nguyện mà đi theo. Thiên phú xuất chúng, rõ ràng có thể đi lên con đường võ đạo chính đồ, lại cố tình đi học mấy cái bàng môn tà đạo.
Bùi Hồi nỗi lòng phập phồng, trêи mặt vẫn là vẻ mặt nghiêm trang, không có biểu tình nhìn chăm chú vào Tạ Tích.
Khóe môi Tạ Tích treo nụ cười ôn nhuận xuân phong, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy làm bại lộ tình huống thân thể của hắn lúc này không được tốt lắm. Nguyệt bạch nho bào mặc vừa người tăng thêm phần khí phách thư sinh, đem tái nhợt ốm yếu hóa thành lưu phong dư vận. Trêи vách gỗ sau lưng là bức thiên lý giang sơn đồ, vốn không khí nên là náo nhiệt, lại chẳng biết vì sao lại hiện ra cô đơn trống trãi.
Nguyên bản nên bố trí ghế Thái sư, bàn bát tiên vốn để gần vị trí ghế nằm tử đàn, mà nơi đó lúc này lại trống trơn mênh ʍôиɠ, không ra ngô ra khoai. Mà không biết đúng hay không do người nằm ở ghế là Tạ Tích nên vô luận hành vi phóng đãng cỡ nào đều hợp lý, cũng làm cho Bùi Hồi cảm thấy được có lẽ nên bố trí như vậy.
Tạ Tích ý cười ngâm ngâm "Sư huynh năm nay đến sớm nhưng cũng đã tới chậm." Người sư huynh này của hắn tính cách lạnh nhạt chất phác, trong mắt chỉ có kiếm đạo. Lúc ở trêи núi đều không quá thân cận với các đồng môn, lại càng không muốn phản ứng hắn, hàng năm sáu tháng luôn xuống núi, đi thiên nam địa bắc tìm hắn cũng là vì tỷ thí.
Năm nay mới ba tháng liền xuống núi, chẳng lẽ là nghe hắn sắp gần đất xa trời nên muốn thừa dịp hắn chưa chết mà trước đó lại tỷ thí một trận. Đáng tiếc chậm mấy ngày, nếu ở bảy ngày trước, hắn còn có sức lực mà giao đấu một hồi. Đừng nhìn hắn hiện tại nói cười yến yến, bình chân như vại, kì thực đau ốm đã phá hủy thân thể hắn, lúc này đây đang ở bên trong thân thể điên cuồng ầm ĩ.
Nếu là người thường rơi vào hoàn cảnh này, dù là đại hán cao bảy thước cũng sẽ vì không chịu nổi đau đớn mà tự hại mình, tự sát. Chỉ có Tạ Tích, cùng người thường không giống nhau, lại còn có thể cười tán gẫu.
Lông mày Bùi Hồi liền nhăn lại "Chưa muộn, cũng không sớm."