Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 32: Gả cho sư đệ (8).
Bùi Hồi mở mắt ra, từ dưới nhìn lên Tạ Tích. Thật lâu sau mới ý thức là mình đang gối trêи đùi Tạ Tích, mà Tạ Tích chỉ khoác một lớp áo ngoại bào, mở ra lồng ngực trần trụi. Trêи lồng ngực có vài vết móng tay cào thành vết hồng, trêи bả vai cũng có chút vết tích ám muội. Tóc dài phân tán ở sau lưng, ánh sáng từ phía Tây chiếu lên gò má của hắn, trong phút chốc làm Bùi Hồi tưởng tượng ra ảo giác mình đang nhìn núi tuyết.
Tạ Tích ngưng mắt nhìn chằm chằm thanh trường kiếm mạ vàng đen tuyền ở bên trong khoang thuyền, nhận ra động tĩnh của Bùi Hồi, lập tức rũ mắt: "Tỉnh rồi?" Tay phải của hắn như có như không mà vuốt lại mái tóc dài của Bùi Hồi.
Bùi Hồi bò dậy, vốn đã chuẩn bị tốt nhưng vẫn mỏi eo đau lưng, dù sao lần này tiêu hao thời gian nhiều hơn so với lần trước, hơn nữa là trực tiếp bị làm ngất đi. Tình huống nghiêm trọng hơn mới đúng, nhưng mà trái lại, sau khi y bò lên duỗi người ra, chỉ có một chút đau nhức nhẹ. Bùi Hồi nhất thời kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập quái dị nhìn về phía Tạ Tích: "Thì ra là ngươi nói thật."
Bùi Hồi sau khi ngất đi còn nhíu chặt lông mày, cả người dơ bẩn, Tạ Tích thay y rửa sạch sẽ rồi giúp y mặc quần áo vào. Thấy y vẫn là dáng dấp nhíu mày khó chịu thì đặc biệt tốn mất mấy canh giờ xoa bóp gân cốt mỏi nhừ của y, mãi đến tận khi Bùi Hồi trong mộng buông ra cặp lông mày nhíu chặt, rơi vào giấc ngủ an ổn thoải mái mới ngừng tay.
Thời điểm Tạ Tích thấy Bùi Hồi dáng dấp từng li từng tí một cẩn thận đứng dậy còn muốn báo cho một câu, không ngờ chưa mở miệng đã nghe Bùi Hồi bật thốt lên. Hắn bất động thanh sắc, ôn hòa cười: "Ta nói rồi, ta sẽ không lừa sư huynh."
Nghe vậy, Bùi Hồi nhớ đến đêm qua mệt nhọc, đang muốn chỉ trích hắn lừa người nhưng nghĩ lại bản thân không xảy ra việc gì. Lập tức cảm thấy tình thế khó xử, một mặt cảm thấy rằng cả đêm bị lăn qua lộn lại làm không ngừng cũng quá quá thê thảm, mặt khác y sau khi tỉnh lại cả người nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ chẳng hề cảm thấy mệt nhọc. Lần này so với lần ở trong mộ thất kia thực sự là tốt hơn quá nhiều, còn nữa, Tạ Tích làm đủ tiền diễn (chuẩn bị), lúc y bị hắn tiến vào xác thực không đau.
Nghĩ như vậy, Tạ Tích đây cũng không tính là lừa người.
Bùi Hồi liếc mắt nhìn Tạ Tích, trầm ngâm nửa ngày, ý vị sâu xa nói: "Ngươi về sau không cần làm lâu như vậy, lần trước ta cũng không có lãng phí thời gian như ngươi." Nói cho cùng, y vẫn còn có chút bất mãn, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Tối hôm qua y bị hắn cưỡng bách làm đến khóc rất nhiều lần, đôi mắt đỏ hoe, cổ họng cũng đau rát, y không ngừng chịu thua cầu xin tha, Tạ Tích dường như không nghe thấy còn tiếp tục làm dữ hơn.
Nhớ đến đây, Bùi Hồi càng kiên định: "Tạ sư đệ, chỉ cần ngươi mỗi lần làm nhanh một chút, chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian."
Tạ Tích ý tứ sâu xa: "Muốn nhanh không thành vấn đề..." Chính là sợ lúc sau tỉnh không nổi thôi.
Bùi Hồi không biết tâm tư của Tạ Tích liền cho là hắn thật sự hiểu khổ sở của chính mình, coi như đây là đáp ứng lần sau nhanh chóng giải quyết chứ không lãng phí thời gian. Vì vậy gật đầu thoả mãn nói rằng: "Ừm, lần sau chớ có quên." Sau đó liền nhẹ nhàng đem chuyện này quăng ra sau đầu.
Cho nên mới nói đây chính là hậu quả của việc chưa từng rèn luyện trải qua xã hội ân tình hiểm ác, ở phương diện khác ngây thơ đến cảm động lòng người. Y cứ như vậy tin Tạ Tích, hám sắc mà bị lu mờ tâm trí, hồn nhiên không biết bộ dáng của nam nhân trêи giường và dưới giường là hai loại khác nhau. Xuống giường mặc quần áo vào là chính nhân quân tử thẳng thắn vô tư, lên giường cởi hết ra làm gì còn nhớ đã từng phát ra lời hứa với ai?
—— Người thông minh tất nhiên là sẽ không dễ dàng thất hứa, bọn họ chỉ có chơi trò dùng câu chữ làm cạm bẫy lừa đối phương.
Bùi Hồi nhặt lên quần áo nằm rải rác ở bên trong khoang thuyền đưa lưng về phía Tạ Tích mặc vào từng kiện quần áo, tiện tay đem tóc dài kéo qua một bên, mỗi lần mặc quần áo đều phải vuốt mái tóc dài liền cảm thấy quá phiền phức. Lúc này Tạ Tích tiến lên giữ chặt mái tóc dài nói rằng: "Ta giúp sư huynh cột lại tóc." Nói xong, cũng không biết hắn từ nơi nào lấy ra lược bí rồi còn chải lên tóc.
Bùi Hồi ngoái đầu lại liếc nhìn Tạ Tích đang nghiêm túc thay mình dùng lượt chải tóc, suy nghĩ một chút liền tùy theo ý hắn, xoay người kéo áo khoác ngoại bào lên đến vai sau đó đưa mắt nhìn bốn phía, một chốc càng không tìm được thắt lưng nằm chỗ nào. Y duỗi tay ra phía sau đánh lên cánh tay Tạ Tích: "Thắt lưng của ta đâu?"
Tạ Tích từ phía sau tìm được thắt lưng của y, thắt lưng dính vài thứ bẩn thỉu màu trắng, không thể dùng lại nên chẳng thể làm gì khác hơn là lấy ra từ trong rương một chiếc thắt lưng mới. Rường đồ đặt ở bên trong góc, ngoại trừ quần áo để thay sau khi tắm rửa còn có mấy cái đồ dùng khác. Rương vừa mở ra, một con chim tròn vo mập mạp vội vã lăn ra, vì thân thể mập cầu tròn vo nên mấy cái chân đặc biệt nhỏ, có vẻ nó đang ngủ như chết.
Bùi Hồi nhìn thấy Tú cầu liền nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, hai má khó giải thích mà đỏ như bị thiêu. Lúc mới vừa tỉnh lại cũng không có cảm giác xấu hổ nhưng hiện tại nhận ra có người thứ ba ở đây thì đột nhiên bối rối, cảm giác thiêu nóng lan tràn đến lỗ tai cùng cổ, y đưa lưng về phía Tạ Tích, giả chết vùi đầu quên đi ánh mắt nóng rực thâm trầm kia.
Gương mặt trắng bóc cùng cổ đều nhiễm một tầng ửng hồng, Tạ Tích làm sao lại không chú ý tới được? Dưới gương mặt trắng như ngọc còn có dấu hôn lít nha lít nhít xanh tím chồng lên nhau, Tạ Tích nhìn đến hàm răng có chút ngứa, lại muốn đến gặm trêи mặt một cái. Hắn hơi nheo mắt lại, đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ nơi răng nanh, tay phải ngón tay vô ý thức vuốt ve lẫn nhau, đây là vài hành động nhỏ cố gắng khắc chế bản thân của Tạ Tích mỗi khi nổi lên khát vọng muốn chiếm lấy một thứ gì đó.
Tạ Tích cười khẽ không tiếng, đứng dậy ngồi xổm ở sau lưng Bùi Hồi, giúp y búi tóc rồi lấy ra cây trâm ngọc cố định lại mái tóc dài. "Lúc nãy, đám thích khách nói rằng muốn tính mạng của chúng ta, tại sao sư huynh không rút kiếm?"
Thích khách vây giết bọn họ trêи chiếc thuyền nhỏ này tổng cộng có mười mấy người, trong bụi cây còn trốn vài nhóm người. Nếu quả thật muốn dọa sợ bọn chúng, Bùi Hồi chỉ cần rút kiếm, để kiếm nhiễm phải huyết quang mới có thể làm cho bọn chúng kiêng kỵ e sợ. Bùi Hồi thậm chí không có rút ra trường kiếm mà chỉ dùng cần câu, tuy rằng kiếm thuật cao siêu nhưng không có làm đám người kia kinh diễm chấn động.
Cho nên thế lực khắp nơi chỉ biết được đi theo bên người Tạ Tích là một tên kiếm khách bình thường, bọn họ không đem Bùi Hồi để ở trong mắt, chỉ cho đây là một kiếm khách tầm thường có chút cao siêu mà thôi. Mà giả như Bùi Hồi rút kiếm trong lúc ứng chiến, bọn họ nhất định sẽ chú ý coi trọng. Bởi vì Bùi Hồi không chỉ là một tên kiếm khách, y vốn là một đệ tử võ đạo tông sư. Đáng tiếc y tự che lại ánh sáng bản thân, khiến thế lực khắp nơi đều đối với y xem thường.
Trước không quản đám người theo đuôi kia thông qua bọn họ lan truyền một số tin tức ba phải sao cũng được, mục đích lan truyền tin đồn đạt được rồi thì càng không thể khoan dung việc bọn họ tiếp tục bám theo. Cho nên Tạ Tích sau khi để bọn chúng đạt được mục đích thì liền cho Tiêu Dao Phủ gửi thư cảnh cáo đến các thế lực khắp nơi, thuận tiện đập ngưng vài hoạt động của bọn chúng. Dù sao bị bám theo lâu như vậy, tâm tình cũng có chút không vui.
Những ngày sau đó, thật sự chỉ có hắn cùng sư huynh hai người tiện lợi cùng đi xuống Giang Nam. Ngồi trong một gian thuyền, cùng nhau nâng chén nói chuyện vui vẻ thưởng thức cảnh "Xuân", tình cờ thoa lạp luân can (?), mỗi ngày trôi qua sống như thần tiên, thích ý biết bao.
Động tác ngón tay vuốt nhẹ của Tạ Tích dừng lại, nhanh chóng từ trong ảo tưởng hoàn hồn, đưa ánh mắt về phía sau lưng Bùi Hồi. Hắn nhớ còn phải đợi đáp án của Bùi Hồi: "Sư huynh?"
Bùi Hồi bỗng nhiên hoàn hồn, "Thân kiếm dính máu không dễ làm sạch."
Lời này vừa nghe thì biết là đang nói láo. Tạ Tích đã từng tiếp xúc qua thanh trường kiếm kia của Bùi Hồi tự nhiên biết là bảo kiếm không dính một giọt máu, thân kiếm trắng như tuyết không nhiễm bụi trần, dù cho dính đầy máu tươi chỉ cần nhẹ nhàng vung một cái thì có thể khôi phục diện mạo sạch sẽ trắng như tuyết.
Tạ Tích: "Sư huynh vẫn còn do dự... Không muốn động thủ giết người?"
Bùi Hồi: "Không có."
Tạ Tích: "Sư huynh không cần gạt ta."
Bùi Hồi quay đầu lại, kỳ quái nói rằng: "Ta vì sao phải gạt ngươi?" Hồi tưởng một chút, phát hiện một câu này xác thực quá qua loa, vì vậy nói rằng: "Nơi này không phải là nơi tốt để giết người, mặt sông nhuốm máu, đáy sông chìm thi thể, chờ đến mùa Đông mực nước giảm xuống xem ngươi doạ không chết người à?"
Tạ Tích bật cười: "Chỉ là nguyên nhân này thôi?"
"Chỉ vậy thôi." Bùi Hồi tay cầm kiếm, khoang thuyền thấp bé, bên ngoài người người lại đi lại xung quanh tương phản với Tạ Tích ngồi chính diện. Ngóng nhìn gương mặt mang ý cười của Tạ Tích, nghiêm túc cẩn thận mà dò hỏi: "Nếu như lúc đó ngươi là người ra tay, ngươi sẽ giết người sao?"
Nụ cười trêи mặt Tạ Tích phai nhạt đi nhiều: "Bọn họ muốn giết ta, ta tự nhiên sẽ giết lại." Ngữ khí nhàn nhạt, tựa hồ chuyện giết hay không giết không có gì khác nhau, tay dính mạng người cùng lúc bình thường nấu ăn phải giết gà giết vịt giống nhau.
Bùi Hồi nhớ tới lúc ở trong môn phái sư phụ đã từng nói với y, Tạ Tích người này trời sinh là người bề trêи, hắn đối với sinh mệnh là coi thường, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bình tĩnh chính mình chọn ra lựa chọn có lợi. Cho nên hắn có thể tự lập nên Tiêu Dao Phủ, nhất hô bá ứng, bất luận đổi thành một ai khác trong môn phái cũng không làm được như hắn. Nhưng mà tuy Tạ Tích là người bề trêи nhưng cũng có nhân từ, hắn có thể khống chế bản thân không giết người bừa bãi thành tính.
Tay Tạ Tích nhẹ vỗ về hai má Bùi Hồi, đến khi y sắp cau mày mới rời tay, cười nhạt nói: "Cũng được, ta sẽ không giết toàn bộ—— chỉ giết một hai người dùng để dọa những kẻ khác, thuận tiện tìm thời điểm để thi thể bọn họ tự trôi đi." Hắn cũng không muốn thấy cảnh đáy sông chìm toàn xác người, phá hoại cảnh đẹp.
Huống chi, hắn cũng không phải giết bừa thành tính, nếu như thông qua việc giết vài tên có thể dọa sợ mà bức lui kẻ địch tất nhiên không mất công tốn sức giết chết toàn bộ. Phải biết rằng nếu đem người ép đến cảnh đường cùng, làm cho bọn họ biết mình chắc chắn phải chết, như vậy phản kháng của người trước khi chết cũng rất đáng sợ. Cho dù là con kiến, sắp chết cũng sẽ cắn ngược lại một cái, trăm ngàn con kiến gặm một nhát cũng sẽ lộ ra xương trắng.
"Nhưng mà sư huynh, ngươi một người cũng không giết."
Không giết một người và chỉ giết một hai người vẫn có khác nhau, người sau chỉ là không muốn động thủ, còn người trước là đang dung túng kẻ địch kiêu ngạo, đem chính mình rơi vào cảnh nguy hiểm. Trước cũng từng nhắc qua, thân là kiếm khách mà chưa từng thấy máu, chính mình sẽ vĩnh viễn không thể đạt được thành tựu võ đạo.
Bùi Hồi mặt lạnh, đúng là đang có ý trốn tránh nhưng thở dài nói rằng: "Tạ sư đệ, ngươi cũng học qua Quy Tông kiếm pháp và cũng biết bộ kiếm pháp kia bá đạo ác liệt, vạn kiếm quy tông, đến khi luyện thành công một người liền có thể đối đầu với trăm vạn người."
Đây là kiếm pháp bá đạo ác liệt cỡ nào! Nếu như tâm tính bất ổn, ích kỷ, bạo ngược. Nếu luyện thành công Quy Tông kiếm pháp sẽ mang đến cho thiên hạ nguy hại thế nào? Thiên hạ không nhiều người biết rằng Côn Lôn Ngọc Hư từng có một mạch đệ tử học thành Quy Tông kiếm pháp, xuống núi rèn luyện, một số ít ở trong thành chịu sự bắt nạt, phẫn nộ đến nổi rút kiếm tàn sát dân cả thành, chỉ dùng một chiêu kiếm pháp liền đem cả thành tàn sát hết.
Đây chính là ngọn nguồn chuyện Quy Tông kiếm pháp một kiếm đồ sát cả thành.
Đây chính là nguyên nhân, tại vì không cách nào thích ứng sự thay đổi của võ lâm thế gia hiện nay, phái Côn Luân cũng dần dần lui ẩn giang hồ, càng trở nên kín tiếng vô cùng, đến nỗi bây giờ không có mấy người biết đến nữa. Mà đệ tử nội môn của Côn Lôn cũng không phải là hạng người lương thiện tâm tính cứng cỏi gì, không ngừng trải qua khảo sát mới được cho phép luyện Quy Tông kiếm pháp. Đồng thời môn phái cũng yêu cầu đệ tử nội môn không được giết người nếu đang luyện kiếm pháp, sau khi luyện thành kiếm pháp lại càng không được ngông cuồng giết người.
Tuy muốn dùng kiếm điêu luyện thì cần phải dính máu, nhưng Bùi Hồi thiên phú kiếm đạo cao, sư môn nuôi y từ nhỏ đến lớn tất nhiên biết tính cách y như thế nào. Bùi Hồi nhìn thì chất phác kì thực thông suốt, tính cách lạnh nhạt không hiểu rỏ nhân tình thực tế là không quá để ý. Bị y để trong lòng, tất nhiên là để ý đến cùng, nhưng nếu không để trong mắt, thì coi như là cỏ dại ven đường y sẽ không cho một cái liếc mắt.
Mấy vị sư phụ trong môn phái càng lo lắng chuyện y để tâm vào mấy việc vụn vặt, cố chấp thành tâm ma, gây thành đại họa. Tuy rằng mục tiêu hiện tại của Bùi Hồi là trở thành chưởng môn một mạch của Ngọc Hư để phủi tay mấy việc quản lý sự vụ, ai cũng không thể bảo đảm y đột nhiên có tâm ma hay không. Bởi vậy mấy đệ tử đồng kỳ (cùng khóa) với Bùi Hồi được phép xuống núi, có khi đã giết qua không ít kẻ ác, nhưng y vẫn không được phép giết người.
Tạ Tích mười lăm tuổi xuống núi rèn luyện được nửa năm thì đã từng giết người rồi thấy máu, mười bảy tuổi rời đi môn phái từng thâm nhập vào hàng ổ sơn tặc giết vô số kẻ ác. Các trưởng bối trong môn phái nhìn thấu Tạ Tích, biết hắn là kẻ trêи người, tâm tính bất phàm, lạnh lùng cũng không thiếu lòng nhân từ. Còn nữa, Tạ Tích cũng không có ý định luyện Quy Tông kiếm pháp, điều này càng làm cho các trưởng bối Côn Lôn yên tâm để hắn xuống núi.
Bùi Hồi thì trái lại, luyện kiếm gần hai mươi năm cũng chưa từng dính mạng người. Kiếm đạo rơi vào bình cảnh, các trưởng bối lúc này mới đồng ý cho y xuống núi hoàn thành mấy nằm rèn luyện bị trễ nãi kia,