Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 38: Gả cho sư đệ. (14)
Bùi Hồi nằm trêи giường yên tĩnh ngủ, tư thế ngoan ngoãn rất tiêu chuẩn. Tạ Tích ngồi ở mạn giường, ngón trỏ xoa xoa gò má y, lúc nãy giúp y cởi quần áo ra, nới lỏng búi tóc.
Hiện nay tóc Bùi Hồi tỏa ra, tóc dài đen tuyền nhu thuận, nhẹ nhàng cọ qua tay và lưng, có chút kiều diễm khó nói. Sau khi Bùi Hồi tự bật thốt lên câu nói kia, Tạ Tích liền cảm thấy có chỗ nào không đúng. Hắn từ đầu tới đuôi chải chuốt lại suy nghĩ một lần, cũng không cảm thấy Bùi Hồi đối với hắn trong lòng không có tình ý.
Nếu không, có người nam nhân nào sẽ cam chịu nằm dưới hầu hạ người khác? Nếu như không phải yêu đến sâu đậm, làm sao nguyện ý hi sinh chính mình? Tại lúc trêи núi Côn Lôn, hắn cùng Bùi Hồi giao tiếp không quá sâu, thời điểm gặp gỡ cũng chỉ đơn giản gật đầu thăm hỏi. Bùi Hồi đối mặt với những đồng môn khác, sắc mặt hòa hoãn, thời điểm nhìn thấy hắn thì tâm tình căng thẳng. Từ lúc bắt đầu, Tạ Tích cho là Bùi Hồi chán ghét hắn, vì vậy cũng tận lực cách xa, không đi thâm giao gì nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như hắn cùng với những người khác bất đồng ở trong lòng sư huynh?
Cao thủ trong môn phái đông đủ, sư phụ, các sư bá đều là võ đạo tông sư, Bùi Hồi nếu là thật sự muốn so võ thì đều có thể tìm bọn họ. Tội gì hàng năm kiên trì đi khắp trời Nam đất Bắc tìm hắn?
Từng chuyện từng chuyện, đã tỏ rõ chính là trong lòng sư huynh sớm có hắn, chỉ là khó có thể mở miệng nói ra. Bây giờ, hắn đã rõ ràng tâm ý sư huynh, nguyện cùng hắn vĩnh kết đồng tâm, sư huynh thế mà còn muốn kế thừa vị trí chưởng môn Côn Lôn Ngọc Hư?!
Các đời chưởng môn trước đều là cô đơn cho tới già, sư huynh càng không nghĩ cùng với hắn một đời ư?
Tạ Tích vuốt ve gương mặt Bùi Hồi, bỗng nhiên nghiêng người xuống tại trêи bả vai y cắn một cái, đến khi nhìn thấy rõ dấu răng, tâm tình cuối cùng cũng coi như tốt hơn một chút. Hắn ở bên tai Bùi Hồi nhẹ giọng nỉ non: "Sư huynh à, ngươi cùng ta đã hành phòng (làm chuyện vợ chồng), đã là vợ chồng, thiên kinh địa nghĩa (lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ). Nếu như dám đổi ý không chịu trách nhiệm..." Dừng lại chốc lát, âm thanh càng mềm nhẹ hơn: "Sư huynh nhất định sẽ không muốn thấy bộ dáng ta tức giận đâu."
"Là sư huynh trêu chọc ta trước, không thể trêu chọc xong thì bỏ chạy."
"Ta vừa ý sư huynh, sư huynh trong lòng cũng có ta. Hai bên tình nguyện, vĩnh kết đồng tâm, sư huynh có thể nào bỏ lại ta mà đi làm chưởng môn?"
"Sư huynh đã đồng ý với ta, rằng bồi ta du lãm vạn dặm non sông."
Tạ Tích ở bên tai Bùi Hồi ôn nhu thì thầm, nói chuyện rất nhiều, từ chuyện mười mấy năm trước ở trêи núi lần thứ nhất nhìn thấy Bùi Hồi rồi bắt đầu nói tới. Hắn nói kỳ thực lần thứ nhất nhìn thấy Bùi Hồi liền rất muốn cùng hắn thân cận, khi đó thân hình Bùi Hồi vừa mới phát triển, có dáng người thiếu niên, như Lục Trúc xanh tươi, thanh tú tuyển mỹ.
Nhưng lúc này hắn chỉ có thể đứng ở bên ngoài, hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn, mãi đến tận khi có thể tiến vào Ngọc Hư lại phát hiện Bùi Hồi lãnh đạm mộc mạc, thực sự vô vị. Tạ Tích bật cười: "Ta giờ mới phát hiện, là ta có mắt không tròng. Sư huynh là kim ngọc, cần đập vỡ tầng ngoài cục đá thô mới có thể nhìn thấy ánh sáng lóa mắt bên trong. May mà sư huynh chưa từng từ bỏ, ta cũng còn có thể phát hiện ra tình ý của sư huynh."
"Thật là may mắn làm sao."
Hắn lại nói, nếu không phải trong thân mình trúng cổ độc chắc cũng không biết sư huynh tình thâm nghĩa trọng, ngày đó bên trong quan tài đá ở mộ thất, hắn đã là làm tốt chuẩn bị cho cái chết. Nhưng rồi sư huynh đột nhiên xuất hiện, xốc lên nắp quan tài đá, dứt khoát kiên quyết cứu hắn. Khi đó, hắn mặc dù không ứng phó kịp, băng lãnh kiên cố trong lòng lại nứt ra một khe hở.
"Nghĩ đến thời điểm sư huynh kiên định nói sẽ cứu ta, ta liền động tâm." Sau lần đó, hắn cam tâm tình nguyện luân hãm với Bùi Hồi, hai mắt chân thành giọng nói cùng sự quan tâm ngọt ngào đó có thể mê hoặc người. "Nhớ người như trăng tròn, không dám làm nhạt đi ánh sáng."
Dứt tiếng, không tiếp tục thì thầm nữa. Sự yên tĩnh vô thanh vô tức ăn mòn gian phòng, làm bạn cùng đêm tối. Ánh nến đã sớm tắt, ánh trăng ngược lại là lén lút chiếu rọi vào bên trong từ cửa sổ, chiếu lên sàn gạch, chiếu sáng một nam nhân lẳng lặng ngồi ở mạn giường ngóng nhìn một người.
Hắn mặt mày ôn nhu như gió Xuân bên hồ nước, nhưng trong mắt một mảnh thâm tình cố chấp, khóe môi cố tình còn mang theo ý cười, vô thức gợi ra hàn ý trong lòng người khác, chỉ cảm thấy cố chấp điên cuồng. Nếu như để người khác nhìn thấy một mặt này, không chút e sợ do dự tin rằng, hắn sẽ vì bị người trong lòng từ chối mà phát điên.
Sẽ không dám quyết đoán từ chối tình ý của hắn, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí một chu toàn, cũng có khả năng đến cuối cùng sẽ rơi vào bên trong lưới tình của hắn.
Qua một hồi lâu, lâu đến khi ánh trăng đã ảm đạm đi, Tạ Tích không nỡ mà đưa mắt từ trêи người Bùi Hồi dời đi, đứng dậy rời khỏi gian phòng. Cửa phòng 'Kẹt kẹt' một tiếng mở ra rồi đóng lại, chỉ là chốc lát, Bùi Hồi vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra.
Tửu lượng Bùi Hồi không tốt nhưng mê rượu, thông thường chỉ uống ba, bốn bát liền say, sau khi say thật biết điều, nhắm mắt lại ngủ một giấc rất nhanh sẽ tỉnh rượu. Lúc buổi tối trêи đường trở về phòng gió thổi lạnh, vốn là mơ mơ màng màng có chút tỉnh táo, sau đó liền uống canh giải rượu do tự tay Tạ Tích nấu, tuy nói vẫn còn mơ màng, nhưng là không còn men say.
Chờ y ngủ một giấc sâu đến khi chuyển tỉnh, tất nhiên hoàn toàn tỉnh táo. Thời điểm đang muốn mở mắt ra lại nghe được Tạ sư đệ ở bên tai thì thầm, nói liên miên làm cả da đầu Bùi Hồi tê rần, vì lỗ tai cùng cổ vốn là khu vực mẫn cảm nhất của y. Tên Tạ Tích kia còn cắn một cái tại trêи cổ y, phải nhịn xuống không nhúc nhích cũng rất nể tình rồi.
Bùi Hồi cũng vui mừng vì chính mình không nhúc nhích, nếu không đã không nghe lời bộc bạch của Tạ Tích. Mà sau khi nghe xong liền hối hận, sớm biết vậy thà coi như cái gì cũng không biết. Nghe cũng không được, không nghe cũng không được, tâm mệt cực kì.
Yên tĩnh mấy khắc đồng hồ, Bùi Hồi giơ hai tay che mặt lại, nên lựa chọn thế nào mới được đây?!
Y dĩ nhiên không biết Tạ sư đệ hiểu lầm rằng chính y đối tốt với hắn thành kéo dài tình ý, dẫn tới Tạ sư đệ cũng tình ý thâm hậu mà đối lại. Bây giờ hồi tưởng chuyện lúc trước, không trách sao y luôn cảm thấy lời nói Tạ sư đệ có chút quái dị, thì ra là hắn đối xử với mình như đối xử với người trong lòng!
Nhưng mà, y cứu Tạ Tích, đúng là không muốn hắn chết đi. Y chỉ muốn đánh bại Tạ Tích, thắng được vị trí chưởng môn, nhưng Tạ sư đệ lại hiểu lầm. Bùi Hồi trở mình, khổ não khó chịu cực kỳ.
Y đem tất cả oán trách hết lên người mình, đều là do chính y không cân nhắc tốt, lúc bắt đầu cũng không nói rõ, dẫn đến Tạ sư đệ hiểu lầm. "Nếu là để Tạ sư đệ biết được chân tướng, thật sự sẽ thất vọng nhiều ha."
Bùi Hồi than thở, y liều mạng cứu Tạ sư đệ, cũng không có sớm thương lượng càng không có hỏi qua Tạ sư đệ có đồng ý việc ngủ chung kia không, vốn là để Tạ sư đệ nhận hết oan ức. Tạ sư đệ yên lặng chịu đựng, lúc ở chung thì hiểu lầm là bọn họ hai bên tình nguyện, vì vậy cẩn thận ước định chuyện này, hẹn ước cùng du lãm non sông.
"Nếu là Tạ sư đệ biết ta cứu hắn, cũng có mặt tâm tư khác, chẳng phải quá tàn nhẫn?" Bùi Hồi trằn trọc trở mình, càng cảm thấy chính mình tàn nhẫn.
Giả như đêm nay y không nghe thấy Tạ Tích nói lời thâm tình bộc bạch, chờ biết đến lúc biết chân tướng kia phỏng chừng cũng sẽ không quá để ý. Có thể thời cơ quá tốt, đúng là y có hảo cảm với Tạ Tích, trong lòng mang hổ thẹn, tình cảm vừa vặn nảy sinh vào lúc này thì biết được chân tình của Tạ Tích, trong lúc nhất thời động lòng, không đành lòng từ chối.
Tạ sư đệ là nhân vật trời quang trăng sáng, tuy bị ủy khuất nhưng có thể lý trí phân rỏ ân cứu mạng, sau khi hiểu lầm y có tình ý đối với hắn khẳng định cũng từng trằn trọc trở mình, chắc là đêm cũng không thể chợp mắt. Mà hắn vẫn chọn tiếp thu 'Tình ý' của chính y, rồi nỗ lực đáp lại.
Ai, Tạ sư đệ thật sự cũng quá tốt rồi.
"Tuy nói Tạ sư đệ tâm tư khó lường, có lúc hơi quỷ quyệt, đó cũng là do kẻ địch quá gian xảo. Nhưng hắn hết sức chân thành đợi ta quả thật không phải giả, nhưng ta cũng không muốn bỏ vị trí chưởng môn." Bùi -Đại sư huynh- Hồi đêm nay rơi vào tình thế khó xử, bất an không thể ngủ được, khổ não nghiêm túc suy nghĩ nên đáp trả tấm chân tình của Tạ Tích như thế nào.
Y còn đang khổ não, nhưng nửa điểm không nghĩ tới bản thân y cũng có thể cự tuyệt hắn. Y cũng không ngẫm lại, với cách làm người của Tạ Tích, sẽ chịu ủy khuất chính hắn mà buông tha người trong lòng, đường ai đi sao?
—— Thôi, Bùi Hồi thật sự không nghĩ tới nữa. Ở trong lòng y, Tạ Tích chính là một người tự ủy khuất chính mình, một người đáng thương.
Hai tay khoanh lại vô cùng khiêm tốn đứng ngoài cửa, Tạ Tích đứng ở nơi bóng tối bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra người hiểu lầm quả nhiên là hắn —— mà chưa chắc sư huynh cũng không có tình ý đối với mình.
Người bên ngoài rõ ràng. Tạ Tích vẫn tin chắc rằng bất kỳ nam nhân nào ở tình huống này, tuyệt đối không thể vì cứu người mà chịu nằm dưới thân nam nhân khác. Nếu chỉ có một lần, vẫn có thể nói là vì cứu người, nhưng mà làm rất nhiều lần thì sao?
Bên trong quan tài đá, trêи gian thuyền giữa hồ, đất hoang trong rừng đào... Chính là hai bên tình nguyện nếu là giả cũng không thể làm được tới mức độ này, ngoan ngoãn lại mỹ vị như vậy, còn có dáng dấp thích thú, làm sao có khả năng không có tình ý được?
Lần thứ nhất còn nói là chuyện gấp phải cứu, sau mấy lần, rõ ràng còn có Thuần Vu Trăn ở đó, Bùi Hồi cũng không nghĩ tới để cho nàng ta thay thế vị trí của mình. Tình ý tất nhiên là có, ít nhất hắn ở trong lòng sư huynh nhất định bất đồng với những người khác.
Chỉ là y không cho đây là tình đầu ý hợp... Sư huynh ở một số chuyện bên ngoài thông suốt cực kỳ, nhưng đụng đến chuyện tình cảm của chính mình thì không nhìn rõ.
Hừm.
Tạ Tích không một tiếng động líu lưỡi, tự hỏi làm sao để Bùi Hồi nhận rõ tâm ý của chính hắn. Không nên nhất thời vội vã, với tính cách của sư huynh, sau khi biết tình ý của hắn, tất nhiên sẽ không trực tiếp từ chối. Mà sau đó kiếm cớ xa lánh, nhất định sẽ có lúng túng cùng không quen, chỉ là đây cũng không phải là chuyện phiền toái, trái lại, có thể để cho hắn lợi dụng.
Thời điểm Bùi Hồi tỉnh lại, khí tức biến hóa đã bị Tạ Tích phát hiện, hắn hơi thăm dò qua liền biết. Rồi lại làm bộ như không biết, cố ý bộc bạch tâm ý để Bùi Hồi không thể nào tránh né.
Ngón tay phải Tạ Tích lau lau khóe môi, từ trong bóng tối đi ra, hướng một biệt viện khác đi đến. Hắn đời này cũng đều chưa từng phí hết tâm tư đi tính kế một người như vậy, vừa phải cẩn thận vừa phải lo được lo mất, lại sợ dùng sức quá mạnh thì hù người chạy, trăm phương ngàn kế, hao hết suy nghĩ, tâm tư thương tiếc nhiều đến mức nhấn chìm cả ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu.
Sau khi nghe được lời nói say rượu của Bùi Hồi, đoán được chân tướng, tâm lý Tạ Tích dâng lên làn sóng ngập trời, một nửa là tức giận, một nửa là khủng hoảng. Hắn cũng không phải là tức giận bản thân mình tưởng bở, mà là tức giận sư huynh trong lòng dĩ nhiên không có hắn, đây tuyệt đối là chuyện hắn không thể chịu đựng được. Đồng dạng, một nửa khủng hoảng còn lại kia cũng đến từ việc có thể trong tương lai bên cạnh sư huynh không phải hắn, khủng hoảng đến từ việc chính sư huynh có thể sẽ vứt bỏ hắn, thậm chí là là yêu kẻ khác.
Có lẽ người kia sẽ là một cô nương, thí dụ như Thiết Hồng Lan của phái Thanh Dương, cũng có thể là những người khác. Tạ Tích càng phẫn nộ, cũng càng tỉnh táo hơn, hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng cùng phương pháp ứng đối. Duy nhất không tình nguyện đi hỏi, giả như sư huynh trong lòng thật sự không có hắn, cho dù là như vậy đi nữa, dù hắn phải dùng cưỡng bách cùng giam cầm cũng phải đem Bùi Hồi trói lại bên cạnh hắn.
Nhưng ý nghĩ chợt lóe lên, hắn liền tỉnh táo lại. Bắt đầu từ lúc bình thường ở chung bắt được dấu vết Bùi Hồi động lòng, xác định Bùi Hồi đối với hắn cũng có tình thì mới bắt đầu an bài cách khác.
Không một bóng người trong đình viện, Tạ Tích ngước lên nhìn trăng tròn, trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ.
Cẩn thận chặt chẽ, không chút cẩu thả, không cho phép nửa điểm sai lầm, hết lòng lo lắng, vắt óc tìm mưu kế, chỉ vì cầu được tâm một người.
Cũng may cả đời này chỉ một lần như vậy.
Tạ Tích nửa đời trước thuận buồm xuôi gió, vạn sự đến tâm, vậy nên ông trời liền không vừa mắt, để Bùi Hồi xuất hiện làm cho hắn phiền não.
Nhưng có khi là cầu cũng không được, hắn cam tâm tình nguyện.
...
Ngày hôm nay, Tiết thần y thì đang nghiền nát thảo dược, Tống Minh Địch ở bên cạnh phụ giúp. Lúc Bùi Hồi lại đây thì nhìn thấy Tống Minh Địch đem dao nhỏ cắt lên cổ tay mình, rồi nhỏ máu vào trong bát, y vội vàng ngăn cản đồng thời không đồng ý cách làm này của Tiết thần y. Một bên giúp Tống Minh Địch băng bó vết thương, vừa nói: "Tiết thúc thúc, ngươi chuyên tâm nghiên cứu y thuật, từ trước đến giờ ta không nói gì ngươi. Nhưng tiểu tử này vẫn chưa được mười tuổi, hơn nữa Dược Nhân tộc nhất định phải biến mất, ngài hà tất gì lại bồi dưỡng ra thêm một người nữa?"
Tiết thần y nghiền nát thảo dược, tức giận nói rằng: "Ta bồi dưỡng một tên như ngươi đã đủ mệt, đâu ra sức lực đi bồi dưỡng thêm một người nữa?" Lúc trước hắn cũng là xuất phát từ lòng tốt, không muốn Dược Nhân tộc bị hủy diệt nên mới bồi dưỡng Bùi Hồi.
Sau khi Bùi Hồi hiểu chuyện, trái lại khuyên hắn, cứ để Dược Nhân tộc như vậy biến mất, mặc kệ không quản mới tốt. Từ từ Tiết thần y cũng nghĩ thông suốt.
Hắn chỉ vào Tống Minh Địch mà