Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 44: Gả cho sư đệ. (20)
Bùi Hồi nói được một lúc thì ngủ mất, chờ lúc y tỉnh lại phát hiện sắc trời đã tối, cảm thấy đầu có chút đau. Mới vừa có động tĩnh, có người trong bóng tối lại đây nâng y dậy, đút cho y chút nước uống. Bùi Hồi khát khao uống, ôm bóng đen không buông tay.
Một hồi lâu sau, Tạ Tích đốt ánh nến, mặt đầy bất đắc dĩ: "Ngươi uống say."
Bùi Hồi mới từ trong đầu chậm rãi nhớ lại ký ức hôm qua, y nhớ rằng chính mình gặp phải cha mẹ Tạ Tích, cùng bọn họ đi tửu lâu. Y bởi vì căng thẳng cho nên không ngừng uống rượu, uống xong liền say. Sau khi say liền không nhớ gì nữa, nhưng lại còn nhớ y cùng cha mẹ Tạ Tích trò chuyện rất vui vẻ. Nhớ đến đây, y nhanh chóng hỏi: "Tạ bá phụ cùng Tạ bá mẫu đâu rồi?"
Tạ Tích rũ mắt: "Đi."
Bùi Hồi sững sờ: "Đi rồi?"
Tạ Tích: "Không cần phải lo lắng, hành tung của bọn họ từ trước đến giờ bất định, quanh năm suốt tháng chạy khắp nơi. Ngược lại là ngươi, lần sau gặp bọn họ đừng uống rượu, tăng cao cảnh giác."
Bùi Hồi cau mày: "Vì sao phải đề cao cảnh giác? Bọn họ là phụ mẫu của Tạ sư đệ, tự nhiên cũng là trưởng bối của ta, không cần phòng bị."
Nghe vậy, vốn định nhắc nhở nếu y không cảnh giác thì lại nghe được lời khách sáo kia tâm tình Tạ Tích bỗng nhiên trời quang mây tạnh, quyết định đem sự tình ngày hôm qua tạm dấu đi, ôn thanh nói: "Ăn cơm trước rồi đi tắm rửa."
Bùi Hồi, Tạ Tích cùng sư phụ, các sư bá vội vàng quay về, sau khi biết rõ ngọn nguồn chờ xem kịch vui xong thì cả đêm rời khỏi Bình Giang, nghe nói là chia nhau ra đi khắp nơi. Bởi vì thanh danh Côn Lôn bây giờ quá thịnh, gần đây nhất có rất nhiều người giang hồ ở bên dưới núi Côn Lôn đứng chờ, có vài người thì trực tiếp hơn đứng ngoài cổng lớn môn phái.
Người trong Côn Lôn tuy nói không màng danh lợi, nhưng cũng không phải là ai cũng thu. Xem tư chất gân cốt, phẩm cách làm người cùng với ngộ tính, không phải tốt nhất thì sẽ không thu. Không thu, bọn họ liền quỳ gối ngoài cổng lớn của môn phái, cố chấp không nghe khuyên bảo. Năm vị chưởng môn phiền đến không chịu được, hơn nữa Bùi Hồi không ở đây, sự vụ trong môn phái đều để bọn họ tự mình tiếp nhận xử lý, nên thẳng thắn nhân cơ hội này xuống núi du lịch nữa năm xong rồi lại trở về.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Bùi Hồi thu được mười lăm phong thư gởi từ Vương Tùy Bích giục y nhanh chóng trở về núi để quản lý đại cục. Bình quân cứ hai ngày một phong, trong môn phái nuôi chim bồ câu đến người mắt trần cũng có thể thấy bọn chúng không còn chút mỡ nào.
Xuất môn ở bên ngoài, ăn, mặc, ở, đi lại đều có Tạ Tích an bài, có lúc mệt muốn chết rồi, thời điểm dậy sớm còn được hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt xong xuôi, đồ ăn tự động bưng đến trước mặt. Cứ như vậy được hầu hạ từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, Bùi Hồi tự hổ thẹn sa vào trong đó, nghĩ đến phải về môn phái tiếp tục đau đầu vì các sư đệ sư muội y liền chống cự. Vì vậy hồi thư về cho Vương Tùy Bích: "Tất cả chuyện trong môn phái đều giao cho ngươi, sư huynh rất yên tâm. Sư huynh vẫn cần ở bên ngoài rèn luyện thêm, chớ nhớ mong." (tội thằng nhỏ:))))
Nói năng mạnh mẽ mà hùng hồn hợp lý, nhìn theo thân ảnh chim bồ câu bay xa, Bùi Hồi đóng lại cửa sổ ngay lập tức liền đối với Tạ Tích nói rằng: "Kế tiếp chúng ta đi nơi nào?"
Tạ Tích: "Sư huynh thích ở Bình Giang Đào Ổ sao?"
Bùi Hồi: "Đã ở được mấy tháng rồi. Mùa hè sắp hết, tất cả cảnh sắc, mỹ thực, phong thổ đều nếm thử, hơn nữa nơi này có quá nhiều người võ lâm rình coi, chúng ta vẫn là nên nhanh đi nơi khác."
Từ một trận chiến ở Bình Giang thành danh, hơn một nửa người trẻ võ lâm tuổi đều vì luyến mộ mà chạy tới trong biệt viện, nghe nói bên trong biệt viện ở Tiêu Dao Phủ chủ, bọn họ càng là không biết trời cao đất rộng tự tiện xông vào. Phong Vũ trong thành lâu càng đáng ghét, đám thám tử trong lâu có thể so với châu chấu, đến biệt viện dò hỏi một làn sóng rồi lại một làn sóng nối tiếp, phàm là nhìn thấy bọn họ thân cận một chút liền trở về tung thêm tin vô căn cứ.
Giang hồ có rất nhiều cô nương đi mua tin tức, Phong Vũ lâu liền thả ra cho bọn họ một vài tin tức, đưa tới sự hiếu kỳ của những người khác. Đến cuối cùng, không phân biệt nam nữ, tất cả đều đi dùng tiền mua tin tức, mua tin tức 'Tình hình Phong nguyệt' của Bùi Hồi cùng Tạ Tích. 'Tình hình Phong nguyệt' tất nhiên là những tin vô căn cứ, Tạ Tích làm sao có khả năng sẽ để cho người ngoài biết?
Bùi Hồi dưới đáy ngầm đề cập tới mấy lần, nóng lòng muốn thử cầm kiếm tới quậy đám người Phong Vũ lâu, nhưng đều bị Tạ Tích khuyên ngăn lại. Tạ Tích nói: "Người thì đều thích tham gia náo nhiệt, bọn họ bây giờ cảm thấy chuyện này mới mẻ, qua một thời gian ngắn liền không còn hứng thú. Ngươi bây giờ giết tới ngược lại là làm lớn chuyện, đem bình yên thật vất vả có được lại bốc lên cuộn sóng."
Bùi Hồi rầu rĩ không vui: "Nhưng mà bọn họ nói bừa mà." Chính là nghe một hai chuyện từ trong 'Tình hình Phong nguyệt' đều khiến người mặt đỏ tới mang tai, Phong Vũ lâu còn bịa đặt vô số sự tình chưa từng xảy ra.
Tạ Tích cười nhạt: "Sư huynh không thích sao?"
Bùi Hồi gật đầu.
Tạ Tích: "Ta đi nói chuyện cùng bọn họ."
Bùi Hồi lại càng không vui hơn: "Phong Vũ lâu chỉ lấy tiền làm việc, rõ ràng bọn họ đồn chuyện vô căn cứ, chúng ta còn phải cho bạc để bịt miệng bọn họ, đây lầ đạo lý gì? Còn không bằng cầm kiếm tới đánh một trận." Người của Côn Lôn nhân từ không để bị khinh bỉ, không có thể tùy ý giết người nhưng có thể đánh nhau nha. Đánh thua là do tài nghệ chính mình không bằng người ta, đáng đời bị chế giễu. Đánh thắng thì tự nhiên thay mình lấy lại công đạo, cũng có thể làm người khác kinh sợ.
Tạ Tích đang pha trà nấu rượu, tuy lười biếng, nhưng tư thế cũng rất tao nhã: "Cho ít bạc có thể dẹp yên mọi chuyện, không cần tốn sức."
Bùi Hồi trầm mặc, chợt nhớ Tạ Tích từng nhắc tới dòng dõi nhà hắn của cãi khá dồi dào, nghe đồn báu vật trong lang huyên bảo địa cũng không sánh được. Y đối diện Tạ Tích, trừng trừng theo dõi hắn: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Hửm?" Tạ Tích ngước mắt, cười khẽ: "Ta là Tạ Tích, sư huynh không nhận ra ta ư?"
Ngón tay Bùi Hồi gỏ gỏ lên bàn: "Trước đây quên hỏi ——" lời nói chuyển một cái, trực tiếp hỏi: "Gia thế của ngươi cũng không bình thường, đúng không?"
Tạ Tích từ nhỏ đến lớn có khí thế không giống với những người khác, dù cho bề ngoài hắn luôn là vẻ ôn hòa cười, làm người nghĩa khí. Nhưng thật ra là thuộc về người bề trêи ngạo mạn cùng kiêu ngạo, từ lâu đã dung nhập vào trong xương của hắn, ngôn hành cử chỉ, tư thái phong độ tự nhiên hào phóng cũng ôn hòa thận trọng. Có lúc, lời bật thốt lên đều mang mệnh lệnh mà chính hắn cũng không có nhận ra được, mà người khác trong thời gian ngắn không có ý thức thì liền nghe theo.
Tự tin là do bản thân hắn có tài năng, điều này có thể khẳng định, ẩn giấu đi ngạo mạn đến từ chính gia thế không làm ảnh hưởng đến bầu không khí, chỉ cần Tạ Tích xuất hiện ở trong đám người thì nhất định sẽ trở thành tiêu điểm. Mà hắn tuy thuộc loại người bề trêи nhưng vẫn chưa hoài nghi năng lực bản thân, chỉ dăm ba câu, một cách tự nhiên tiếp nhận trọng trách lãnh đạo. Trừ phi từ nhỏ sinh sống trong hoàn cảnh trêи vạn người, bằng không sẽ không như vậy mà tự nhiên ra lệnh với người khác.
Tạ Tích hơi nghiêng đầu, đối với ánh mắt dò xét Bùi Hồi: "Ta họ Tạ, theo họ mẹ."
Bùi Hồi ở trong đầu tìm thấy người nào có họ phù hợp, cuối cùng sàng lọc chọn ra Nhữ Âm Tạ thị. Nhữ Âm Tạ thị là thế gia trăm năm, nói đến cũng là thanh danh hiển hách. Bây giờ thế cuộc căng thẳng, liền có nhiều người trong võ lâm thế gia cùng họ liền nhận thân muốn tiến vào gia phả Nhữ Âm Tạ thị, người trước muốn thanh danh thế gia thị tộc, người sau muốn tranh điểm tòng long chi công (?). Mỗi người có mỗi mục đích, ăn nhịp với nhau, lúc này hát ra vở kịch lớn khiến người trong thiên hạ vây xem.
Tạ Tích: "Chỉ là đến từ nơi đâu đâu, tam xả tứ víu cũng dám xưng thế gia mà đến kéo quan hệ."
Thế gia thị tộc cùng võ lâm thế gia không thể đánh đồng với nhau, người sau chỉ cần có thể dùng võ đặt chân phát triển trăm năm, người trước nhưng là dùng gốc gác, tri thức, nhân số, tài phú từng chút từng chút đặt chân lên. Trăm năm cũng cùng lắm là ba đời, có thể tích lũy được bao nhiêu gốc gác? Thế gia dày nặng gốc gác, nhưng có thể do chiến tranh phân tán khắp nơi, bên trong vương triều thay đổi cũng có thể bình yên vô sự, thậm chí còn quật khởi quái vật khổng lồ.
"Hoài dương Tạ thị trêи tiền triều, mới là nhà ngoại của mẹ ta."
Võ lâm tiền triều chưa phát triển tới quy mô bây giờ, thiên hạ vẫn dùng luật pháp vương triều làm đầu, mà trong vương triều không lấy đế vương làm đầu mà lấy thế gia vi tôn. Lúc đó Hoài Dương Tạ thị, Hà Tây Vệ thị, đều là phát triển đến đỉnh ngọn núi bỏ xa các vương quyền thế gia trung ương.
"Hà Tây Vệ thị, có liên quan gì tới ngươi không?"
"Là nhà nội của ta."
Bùi Hồi kinh ngạc: "Hà Tây Vệ thị tiền triều tự đoạt quyền thất bại liền mai danh ẩn tích, không thấy tăm hơi." Thế gia to như vậy trong khoảng thời gian ngắn mà biến mất hoàn toàn, thế nhân còn tưởng rằng cả nhà Vệ thị bị giết sạch. Nhưng mà Tạ Tích là con cháu của Hoài Dương Tạ thị cùng Hà Tây Vệ thị, đi ra từ hai đại thế gia, hắn biết cửa vào lang huyên bảo địa cùng với thái độ không để ý chút nào, ngược lại là có thể hiểu được.
Y chần chờ nói rằng: "Trước ngươi từng nói qua, ý tại người trong thiên hạ không phải tại ngươi, vậy chắc là người nhà của ngươi ha."
Tạ Tích dựa lưng vào giường gỗ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ giấy chiếu lên trêи vạt áo của hắn, hoa văn vạt áo phiền phức tối tăm vào thời khắc này đều lộ ra không bỏ sót. "Sư huynh sẽ để ý dã tâm của ta sao?"
Bùi Hồi nhíu mày: "Không phải dã tâm của ngươi, ngươi không có ý với thiên hạ, càng không để ý vinh hoa cùng quyền lợi."
"Đó là vì những thứ này ta đều có, cho nên không để ý." Tạ Tích cười, rất ôn hòa, nhưng có cảm giác cao cao tại thượng cùng xa cách. Trêи đời này không ai có tư cách kiêu ngạo hơn hắn, bởi vậy mặt kiêu ngạo này của hắn chưa bao giờ biểu diện ra, nhưng là khắc vào trong xương. "Vương thất tiền triều ngu ngốc, đế vương tàn bạo vô năng, dựa vào Vệ thị cùng Tạ thị mới bảo vệ được thiên hạ thái bình. Ngay cả như vậy, Vương tộc ngày đó ngu như heo cũng không biết thu liễm cùng thỏa mãn, tham lam vơ vét mồ hôi nước mắt của người dân, đem lê dân bách tính coi như là chó lợn mà nuôi nhốt, tùy ý vui đùa giết chóc."
"Thứ đó, làm sao để hai tộc Tạ Vệ cúi đầu xưng thần? Lúc đó, danh vọng hai dòng tộc thế gia Tạ Vệ che lại đế vương, nếu như thế, sao không thay luôn? Quyền vị thiên hạ chỉ có người tài mới có chiếm được, văn dốt võ nát, ngồi không ăn bám, chó chiếm chuồng ngựa, chẳng bằng từng người trở về cần phải chờ vị trí (?)."
"Có qua mà không có lại thì không lịch sự." Tạ Tích ôn hòa cười, ngữ khí lại đặc biệt băng lãnh: "Hạc Thác vương hủy bá nghiệp của Vệ thị ta, ta liền cũng hủy hắn một