Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 46: Phiên ngoại - Giang hồ đồng quy (cùng đi).
Bùi Hồi khoác một kiện áo đơn, lau tóc đi ra. Tạ Tích một bên tay cầm cuốn sách, một bên chú ý nhiệt độ nước nóng, vừa thấy Bùi Hồi liền đem cuốn sách để ở bên cạnh, tiếp nhận khăn vải lau tóc thay y.
Bùi Hồi gảy bình trà, đem lá trà đặt trong lòng bàn tay ngửi ngửi: "Hương vị không tồi."
Tạ Tích liếc mắt: "Trà mới."
Lá trà bên trong bình trà trọng lượng chỉ khoảng nửa lạng, chất lượng lá trà trước đây hắn uống toàn là trà đỉnh cấp có tên tuổi. Với tính cách của Tạ Tích dĩ nhiên không chỉ mua một hai cân? Bùi Hồi đem nghi hoặc hỏi ra.
Tạ Tích nói rằng: "Năm lượng bạc, đành chỉ mua nửa lạng trà."
Lòng bàn Bùi Hồi tay run lên, mặc dù y sinh hoạt ở trêи đảo mấy năm cũng biết giá hàng bên ngoài. Năm lượng bạc đủ để một nhà bách tính bình thường tiêu xài một năm, mua nửa lạng lá trà này liền tốn năm lượng bạc, không trách Tạ Tích chỉ mua một chút.
Tạ Tích chỉ chỉ lá trà: "Trà tiến cống." Như thế nửa lạng lá trà này vẫn là do hắn có quan hệ mới mua được, dù sao cũng là trà tiến cống, cố định hai quý hàng năm đưa vào hoàng thành, tất nhiên người khác rất khó uống được.
Bùi Hồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, đem lá trà thả lại bên trong bình. Nâng quai hàm nhìn chằm chằm ánh nến chập chùng, bỗng nhiên nói rằng: "Tân đế là một minh quân."
Tạ Tích xoa xoa mái tóc dài ướt nhẹp của Bùi Hồi, hờ hững nói rằng: "Nếu là hắn dám làm việc ngu ngốc, có rất nhiều người đem hắn kéo xuống." Tân triều thành lập, tối kỵ bất ổn. Hai thị tộc Vệ Tạ xác thực có không ít người tài ba dị sĩ, đủ để đảm đương danh thần thiên cổ, mà nếu như quân vương không hiền, bọn họ cũng không ngại thay người khác.
"Nhưng mà, xác thực làm rất tốt."
Ngọn đèn dầu vụt tắt, ánh lửa có chút tối lại. Bùi Hồi nhặt lên kéo trêи bàn muốn đi cắt tâm đèn, Tạ Tích đem y kéo trở về. "Đợi lát nữa lại đi cắt, trước tiên đem đầu tóc lau khô đã." Tạ Tích nhọc lòng mất công tốn sức chăm soc tóc của y, vì Bùi Hồi lung tung chà đạp, đã từng ngại phiền phức liền dùng trường kiếm cắt mất nửa đoạn tóc.
Có thể Tạ Tích càng yêu tha thiết Bùi Hồi để tóc dài, đặc biệt là thời điểm hoan ái, tóc dài thả ra ở trêи giường, hoặc là ướt nhẹp dính vào hai má, trêи cổ, luôn có thể làm cho hắn muốn cúi người hôn qua từng nơi.
Bùi Hồi cầm kéo, rũ mắt không nói. Một hồi lâu sau đột nhiên mở miệng: "Ta đổi ý."
"Cái gì?" Tạ Tích không quá để ý câu nói.
Bùi Hồi: "Chúng ta cố gắng trở về môn phái càng nhanh càng tốt, kế nhiệm vị trí chưởng môn." Y cho là Tạ Tích sẽ nghi hoặc dò hỏi, hoặc là đưa ra phản đối, nhưng hắn rất thẳng thắn đồng ý.
"Được."
Bùi Hồi đột nhiên quay đầu lại trừng Tạ Tích, tóc dài còn bị tóm ở trong tay hắn, da đầu liền bị kéo có chút đau. Tạ Tích phản ứng rất nhanh liền buông ra, trong khe hở ngón tay vẫn vươn lại vài sợi tóc đen, hắn cau mày nói: "Có chuyện gì gấp không thể nói mà phải quay đầu lại? Có bị đau không?"
Bùi Hồi vỗ rớt cái tay Tạ Tích đang mò trêи đỉnh đầu, nói rằng "Không có, không đau." Y mím môi nhíu mày, do dự nhìn chằm chằm Tạ Tích: "Ngươi sao lại không phản đối?"
Tạ Tích: "Tại sao ta lại muốn phản đối?" Hắn nhìn Bùi Hồi có vẻ không vui, nghi hoặc còn kèm theo chút biểu tình hoảng loạn, lập tức rõ ràng y có thể đã hiểu lầm cái gì. Vì vậy lôi kéo Bùi Hồi nằm lên lồng ngực của mình, mặt đối mặt, mắt đối mắt: "Lọ Đường nhỏ, ngươi hoảng loạn cái gì?"
Bùi Hồi biệt nữu: "Không hoảng loạn."
Tạ Tích cười khẽ: "Được, không hoảng loạn. Ngươi nói ngươi muốn từ từ đi, không vội vã kế nhiệm vị trí chưởng môn, ta theo tâm ý ngươi. Bây giờ ngươi đột nhiên đổi ý nói muốn cố gắng trở về càng nhanh càng tốt, ta cũng chìu theo tâm ý ngươi. Ngươi ngược lại kỳ quái chuyện ta không có phản đối... Ngươi muốn ta phản đối? Ngươi đổi ý cũng là bởi vì ta đúng không? Tại sao vậy?"
Tay hắn khẽ vuốt phần lưng Bùi Hồi, không hề có một tiếng động an ủi y.
Bùi Hồi giật giật thân thể, thay một tư thế thoải mái không quá đè lên Tạ Tích, yên tĩnh rồi nói rằng: "Ngươi chán ghét ta rồi sao?"
Tạ Tích bật cười: "Từ đâu tới ý nghĩ kỳ quái này vậy?" Hắn vốn là không rõ, cũng thấy vô căn cứ, mà nghĩ lại có chút kinh ngạc. Bùi Hồi có cái ý nghĩ này, chẳng lẽ do hắn khiến Bùi Hồi cảm thấy bất an? Nghĩ như thế, thái độ hắn đối xử việc này ngược lại là nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Là ta làm ngươi hiểu lầm?"
Bùi Hồi lắc đầu: "Ta vừa nãy mời ngươi, ngươi cự tuyệt."
Tạ Tích kinh ngạc nói: "Chỉ vì vậy?"
Bùi Hồi liếc mắt nhìn hắn: "Trước đây ta vội vàng luyện võ, ngươi luôn đến quấy rầy ta. Đừng nói ta mời, chính là chút ý tứ như vậy, ngươi có thể chọn tốt địa điểm cùng tư thế."
Tạ Tích sờ sờ mũi, không có nửa điểm ý tứ xấu hổ. Lão phu lão phu nhiều năm, da mặt dày so với tường thành, huống hồ tưởng là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì thì ra là chuyện trong phòng. "Ngày hôm nay ra ngoài không quá tốt, gặp phải bão táp cùng thuyền đánh cá, ngươi toàn thân đều bị nước mưa tạt ướt nhẹp, mặc dù dùng nội lực hong khô quần áo, đến cùng vẫn là lạnh. Muốn là ta đè ngươi thân mật, ngày mai ngươi liền sẽ sinh bệnh."
Bùi Hồi: "Ta không yếu ớt như vậy." Nội lực của y thâm hậu, không bệnh không đau, chỉ là gặp một trận mưa, sao dễ dàng sinh bệnh? "Đừng kiếm cớ."
Tạ Tích cắn một ngụm trêи gò má Bùi Hồ: "Tìm cớ gì? Ta mà còn phải kiếm cớ?" Nếu là hắn muốn lừa gạt, còn cần mượn cớ? "Ngươi vẫn là người, cũng không phải thần tiên, đừng thật sự coi chính mình bách bệnh không nhiễm? Từ biển sâu đến ngạn khẩu làng chài khoảng cách xa như vậy, mang theo ngư dân từng người từng người quay về bên bờ, tiêu hao nhiều chân khí nội lực như vậy. Nếu làm chuyện thân mật, ngươi bị bệnh thật, người đau lòng không phải là ta sao?"
Bùi Hồi miễn cưỡng tiếp thu lý do này: "Vậy ta đưa ra ý kiến chậm rãi quay về môn phái, ngươi cũng không phản đối? Trước đây ngươi vội vã muốn thành thân, hiện tại chỉ cần ta kế nhiệm chưởng môn là có thể cùng ngươi thành thân, nhưng ngươi nửa điểm cũng không vội vã, thật giống mất đi hết nhiệt tình."
Đề cập tới vấn đề này, thế nhưng Tạ Tích có chút yên tĩnh quái dị trong nháy mắt, nói thật, lúc trước khi biết được điều kiện kế nhiệm chưởng môn, hắn thật sự tự làm tư tưởng chính mình rất nhiều mới khắc chế xúc động ý muốn giết người của bản thân. Hắn biết sư huynh yêu thích người có võ công cao cường, muốn ánh mắt sư huynh luôn ở trêи người mình, vì vậy đều ở thời điểm Bùi Hồi nỗ lực mà cản trở, một lần lại một lần, đem sư huynh đánh trở về.
Tương đương với việc hắn đem cơ hội thành thân vốn được đưa đến trước mặt, một lần lại một lần, ném đi mất.
Tạ Tích sống hơn nửa đời người, chưa từng ngu xuẩn như thế. Tuy nói, hắn cũng hoàn toàn không ngờ được điều kiện để sư huynh kế nhiệm chưởng môn lại hố hắn... Nhưng thật sự điều kiện này hố hắn đến không thể chịu nổi, hơn nữa còn là lung tung biên (?). Phỏng chừng vẫn là sư phụ cùng bốn vị sư bá kia làm ra, có khả năng còn biết chuyện của hai người bọn họ, cho nên thời điểm rời đi cố ý hãm hại hắn một cái.
Tạ Tích thở dài mấy lần, liền đem Bùi Hồi ôm sát hơn một chút, nói giống như than thở: "Ta làm sao mà không vội vã chứ? Ta đến trong mơ cũng nghĩ đến cùng sư huynh bái đường thành thân." Thường xuyên nghĩ đi nghĩ lại liền tỉnh giấc, nhìn thấy sư huynh ngủ bên cạnh không buồn không lo, trong lòng cảm giác rất khó chịu, đều đang rầu rĩ. "Chỉ là mười năm sau cũng có thể chờ, cũng không kém bây giờ. Sư huynh ở trêи đảo mấy năm, thật vất vả đi ra một chuyến, cần gì phải vội vàng gấp rút lên đường?"
Tâm lý Bùi Hồi vừa mềm lại, dùng gò má của chính mình làm phiền mặt Tạ Tích: "Là ta hiểu lầm rồi. Xin lỗi, Tạ sư đệ."
Tạ Tích: "Ta nấu trà cam thảo uống nhé?"
Bùi Hồi đang rất cảm động, cực kỳ thuận theo: "Uống chứ, đều uống sạch toàn bộ." Mùi vị trà cam thảo không quá ngon, y từ trước đến giờ không thích lắm. Lúc này rất nghe lời uống hết, không nhịn được còn muốn tranh công.
Tạ Tích hai tay âm thầm len vào vạc áo của Bùi Hồi, chạm đến làn da mượt như ngọc, híp mắt một cái, nói rằng: "Lời mời kia còn tính không?"
Bùi Hồi gật đầu: "Tính."
"Ta đáp lại." Nói xong, vươn mình đem Bùi Hồi đặt ở trêи giường nhỏ. Người sau thật lâu không phản ứng lại, ngẩn người, "Không phải nói sợ ta cảm mạo à?"
Tạ Tích tại chỗ cần cổ Bùi Hồi ngửi ngửi, hướng trêи bả vai cắn một ngụm, hàm hồ cười nói: "Uống cam thảo rồi làm một đêm cũng không sao."
Bùi Hồi: "..." Thật cảm động.
Du sơn ngoạn thủy gần ba tháng, từ Đông Hải đến Côn Lôn, trêи đường trở về còn về Tiêu Dao Phủ một chuyến. Chủ sự của Tiêu Dao Phủ bây giờ đã là Trình Băng, vì Tạ Tích cùng tân đế có quan hệ, cũng vì tân đế đối với giang hồ võ lâm thái độ vi diệu, Trình Băng làm chủ sự Tiêu Dao Phủ cũng là một nữa thuộc hạ của triều đình.
Trình Băng cả đời không gả cho ai, xử lý Tiêu Dao Phủ đồng thời nghiên cứu y thuật, sau đó lại học cùng Tiết thần y, cũng trở thành thần y nổi danh. Tống Minh Địch cũng ở tại Tiêu Dao Phủ, đổi họ thành họ Bùi.
Họ Bùi là thế gia vọng tộc ở Dược Nhân tộc, cũng là họ của mẫu thân Tống Minh Địch. Hắn đi theo Tiết thần y, y thuật tinh xảo, vốn là không sống hơn thành niên, mà Tiết thần y vẫn cứ kéo dài thêm mệnh của hắn. Đáng tiếc, căn bản đã tổn thương, vẫn là đoản mệnh.
Rời đi Tiêu Dao Phủ liền đi thẳng đến Côn Lôn, quá xích sắt (?), lên núi, dưới bầu trời rơi đầy tuyết nhỏ li ti. Bùi Hồi gõ vang cửa, một tiểu đồng trong môn phái chạy tới mở cửa, nhìn chằm chằm hai người cây ngay không sợ chết đứng nói rằng: "Côn Luân chúng ta không thịnh hành chuyện gõ cửa, ngươi vào chiếm được là bản lĩnh, không vào được liền xuống núi đi."
Bùi Hồi gật đầu tán dương: "Nói rất hay." Bổng nhiên ngữ khí nâng cao: "Vậy vì sao ngươi lại mở cửa?"
Tiểu đồng: "Ta nhàn rỗi tẻ nhạt nha."
Tạ Tích đi ra từ phía sau Bùi Hồi, liếc mắt nhìn tiểu đồng kia một cái, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi là đệ tử của mạch nào?"
Tiểu đồng nhìn qua chỉ mới bốn, năm tuổi, bi bô: "Ngọc Hư. Các ngươi biết đến Ngọc Hư chứ? Tạ phủ chủ đệ nhất thiên hạ, còn có Đại sư huynh tại lang huyên bảo địa hóa mưa làm kiếm đều là sư huynh của ta nha. Các ngươi muốn bái làm môn hạ của Ngọc Hư ta sao? Vậy các ngươi phải gọi ta là sư huynh, các ngươi nếu gọi ta là sư huynh, ta liền cầu xin với sư phụ, để cho các ngươi bái vào Côn Lôn."
Bùi Hồi mặt không hề có cảm xúc nhấc lên cổ áo của nhãi con nghiêm khắc giáo huấn: "Mới có tí tuổi đầu mà học được thói thu hối lộ? Ai dạy ngươi? Học từ đâu? Nội dung muốn hối lộ lại không có chí khí như thế, người mới hiện tại một phần cũng không bằng mấy đợt trước."
Tiểu đồng khóc lên, hô to Vương sư huynh. Tiếng khóc kia đặc biệt rõ to, âm thanh vang vọng toàn bộ môn phái, đây chắc chắn là nguyên nhân môn phái để cho hắn thủ vệ. Đúng như dự đoán, Bùi Hồi cùng Tạ Tích chỉ đi tới bên trong đình liền thấy Vương Tùy Bích nện bước đạp nhẹ đến trước mặt bọn họ.
Trước kia Vương Tùy Bích là tiểu sư đệ của Bùi Hồi, từ lúc Bùi Hồi đi rồi, sư huynh Vương Tùy Bích chạy