Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 48: Gả cho ba của bạn trai (2).
Nơi ở của nhà họ Tạ là toà biệt viện lâm viên kiểu Trung Quốc*, diện tích khá rộng rãi, bên hông còn có thể nhìn thấy một hồ nước lớn rộng hai ngàn mét vuông. Khu dân cư này là nơi tập hợp các nhà hào môn ở Hải Thành, xây vòng qua hồ, trong đó tòa biệt viện lâm viên kiểu Trung Quốc nhà họ Tạ vô cùng kín đáo, đồng thời cũng quý nhất.
*Biệt viện lâm viên có thể hiểu như là kiểu tòa nhà rộng như biệt thự được xây trong một khu vườn, xung quanh có trồng cây cối dày đặc và trải rộng như rừng. Trong tòa biệt viện được chia ra nhiều tòa nhà nhỏ hơn. (Tổng hợp ngắn gọn từ GG, có thể là tóm tắt không chuẩn lắm).
Đặc biệt trong lâm viên có cây cối hoa cỏ, hồ nước, cây cầu cùng hòn non bộ, đều được đặt ở bên trong, cổ điển truyền thống, vô cùng kín đáo.
Bên trong có ba tòa nhà độc lập, trong đó tòa nhà chính là nơi ở của Tạ Tích, tòa nhà chếch một bên là nơi ở của Tạ Kỳ Phong. Bùi Hồi được đưa vào ở bên trong tòa nhà chếch kia, ngay ngày đầu tiên cũng không nhìn thấy Tạ Tích.
Thân thể Tạ Tích không phải rất tốt, đa số thời điểm sẽ không rời đi tòa nhà chính, mà người ngoài không có sự đồng ý cũng không được phép tiến vào bên trong. Cho nên Bùi Hồi vẫn cứ ở một căn phòng nhỏ trong tòa nhà của Tạ Kỳ Phong, tại tình huống không có người, cậu ta gần như lơ là sự tồn tại của Bùi Hồi, cũng không cho phép Bùi Hồi xuất hiện ở nơi khác trong biệt viện nhà họ Tạ.
Trong tâm tư của Tạ Kỳ Phong, hẳn là tất cả mọi thứ trong biệt viện nhà họ Tạ đều phải để cho Kiều Tuyên đến hưởng thụ, cho nên cậu ta yêu cầu Bùi Hồi cố gắng đừng đi lại chung quanh. Người này thật là một Đại thiếu gia, sẽ không nói lý với người khác, chỉ muốn dùng ý nguyện của chính mình làm chủ. Hiện tại Kiều Tuyên là người quan trọng được cậu ta đặt ở trong tim, dù cho Bùi Hồi là do chính cậu ta tìm về để giả dạng Kiều Tuyên, chịu khổ thay Kiều Tuyên, cậu ta cũng rất không vui chuyện Bùi Hồi chiếm cứ những thứ vốn nên thuộc về Kiều Tuyên. (Ơ ngộ ha:)) sau này gọi người ta là mợ thì khók).
Bản chất chính là tra.
Bùi Hồi chỉ quan tâm hai trăm vạn nên chẳng thèm so đo tính toán cùng Tạ Kỳ Phong, đương nhiên nếu là 'Bùi Hồi' nguyên bản tự ti mẫn cảm, chỉ sợ là giờ khắc này thống khổ thương tâm, thuận theo ý mà tự ngược bản thân một lần.
Nguyên bản?! Không sai, đây là nội dung bên trong một bộ truyền hình đam mỹ cẩu huyết ngược luyến. Bùi Hồi là nhân vật chính, trong phim là một tiểu tiện thụ đáng thương, trải qua gian khổ và các loại dằn vặt cuối cùng câu chuyện vẫn kết Happy Ending. Nam chủ chính là tên cặn bã Tạ Kỳ Phong này, đối với tiểu thụ đáng thương 'Bùi Hồi' ngược thân ngược tâm đến mấy năm trong phim, tâm còn bay khắp nơi đến trêи người bạch nguyệt quang Kiều Tuyên xinh đẹp kia, cuối cùng cũng chẳng biết cái bộ phim này làm sao lại HE.
Ngược lại Bùi Hồi xem xong thấy đau đầu, thực ra gần như quên sạch nội dung bộ phim này.
Cậu cũng không biết mình trước kia ở cái thế giới gì, lại có thể xem được một bộ đam mỹ cẩu huyết bi kịch như thế. Sau đó cậu không hiểu tại sao lại lăn ra hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại thì đã thành Bùi Hồi nằm trong bụng mẹ.
Nguyên nội dung bên trong bộ phim là tiểu Bùi Hồi có thân thế rất thảm, từ nhỏ mẹ cậu bị một tên tra nam gạt thân gạt tâm, sau khi sinh ra tiểu Bùi Hồi liền phát điên. Thỉnh thoảng ngược đãi tiểu Bùi Hồi, tại lúc tiểu Bùi Hồi lên ba tuổi đột nhiên đi ra ngoài thì té chết, tiểu Bùi Hồi liền được cậu mình đem về nuôi. Cậu cùng Mợ cũng là tham lam tòa nhà mà mẹ Bùi Hồi để lại, bất đắc dĩ mới nhận nuôi tiểu Bùi Hồi.
Dựa theo nguyên bản nội dung phim, tiểu Bùi Hồi lớn lên trong sự hà khắc, tính cách trở thành một người nhạy cảm nhu nhược tự ti, vô cùng thèm khác tình thương yêu. Sau đó gặp phải Tạ Kỳ Phong, tuy rằng tên nam nhân này rất tra, thế nhưng mang 'Bùi Hồi' về biệt viện nhà họ Tạ cũng cung cấp cho cậu ăn mặc đầy đủ, tuy rằng ác thanh ác khí, nhưng là sẽ tại những lúc 'Bùi Hồi' bị người hầu bắt nạt mà ra mặt trừng phạt người hầu. Hơn nữa còn để 'Bùi Hồi' đi học, tuy rằng kỳ thực cái gì cậu cũng đều không học được còn bị bắt nạt.
Với nhiều nguyên nhân, 'Bùi Hồi' liền thích Tạ Kỳ Phong. Mà lúc Tạ Kỳ Phong thấy bạch nguyệt quang Kiều Tuyên bị người ta làm nhục gây khó khăn, uống rượu xong thì xem 'Bùi Hồi' là Kiều Tuyên mà kéo lên giường. Nghiệt duyên này cứ như vậy sinh ra, dây dây dưa dưa mười mấy năm, đến mức không thể cởi bỏ, ai cũng đều khó chịu.
Về phần Bùi Hồi, sau khi Bùi Hồi xuyên tới thì phát hiện ký ức của mình đối với thế giới trước kia rất mơ hồ, ngược lại là nhớ rất rỏ nội dung bộ phim truyền hình này. Khi cậu phát hiện mình xuyên thành 'Bùi Hồi' thì kinh ngạc một chút, sau đó cứ tiếp tục bình tĩnh ăn uống ngủ mãi đến tận lúc lớn lên, đến tận khi mẹ Bùi Hồi dựa theo nội dung nguyên bản qua đời.
Cậu và Mợ của Bùi Hồi muốn chạy đến lừa gạt cậu, nhưng Bùi Hồi đã quay đầu chạy đi tìm trưởng thôn vốn luôn coi cậu là cháu ruột mà yêu thương, cậu làm nũng khiến trưởng thôn nhẹ dạ liền đem phòng ở giữ giúp cậu. Cho thuê hoặc là bán cũng đều được, nói chung là sẽ khiến Cậu Mợ của Bùi Hồi không lấy được cái gì tốt. Mà chuyện này khiến cho hai vợ chồng Cậu Mợ cực phẩm kia tức muốn đến đánh tiểu Bùi Hồi cho hả giận, cậu liền quay đầu thu thập quần áo chạy vào trong núi bái sư.
Sau khi học thành võ nghệ thì xuống núi, theo ý chỉ của sư phụ đi đến bên dưới ngọn núi nhìn thử, tiện đường phát triển và kế nhiệm sư môn. Bởi vì trong túi không có nhiều tiền, vì vậy một đường đi tới Hải Thành thực sự đói gần chết, từ trong túi tiền móc ra hai đồng tiền xu muốn mua bánh bao.
Kết quả bị người khác đụng vào cánh tay, tiền xu bay vào trong thùng rác. Vì thế cậu liền đến bên thùng rác tìm kiếm tiền xu, vừa vặn gặp phải Tạ Kỳ Phong, liền bị ngộ nhận là đang nhặt rác thải, sau đó bị mang về.
Lúc đó phát hiện không thể tránh khỏi nội dung nguyên bản của bộ phim, Bùi Hồi rất là không vui. Nhưng khi Tạ Kỳ Phong nhắc tới tiền thù lao hai trăm vạn, tất cả cốt khí của Bùi Hồi đều bị đem đi nấu thành canh cho chó ăn.
Bùi Hồi nhảy lên ban công cửa sổ trong phòng, từ trước cửa sổ bò lên trêи nóc nhà để quan sát cả tòa biệt viện nhà họ Tạ. Cậu không được ở phòng cho khách, hiện tại quan hệ giữa cậu và Tạ Kỳ Phong quá mức mới lạ. Cho nên cậu chỉ có thể cùng Tạ Kỳ Phong ở cùng lầu ba, mà Tạ Kỳ Phong lại không thích cậu tiến vào không gian riêng tư của chính mình. Không có cách nào, cuối cùng liền để Bùi Hồi ở tầng gác mái chứa đầy tạp vật.
Bùi Hồi nhìn ra bờ hồ xa xa, giờ phút này bầu trời bên ngoài âm trầm, buổi trưa còn rơi một trận tuyết nhỏ. Trước mặt bây giờ, lối đi bộ đều toàn là tuyết nhỏ, người hầu trong nhà đều đi quét tuyết, dọn dẹp mặt đường sạch sẽ. Trêи cây khô kết băng, óng ánh long lanh, giống như là nở ra hoa băng, đẹp đẽ bất ngờ.
Bùi Hồi nhìn từ nhà kính trồng hoa rồi nhìn tới mặt đường, rồi từ mặt đường nhìn thấy mặt hồ kết một lớp băng mỏng. Rút tầm mắt từ bờ hồ về, trong lúc lơ đãng ánh mắt rơi xuống phòng sách trêи lầu hai ở tòa nhà chính. Rèm cửa phòng sách lúc bình thường đều kéo kín lại, gần như chưa từng mở ra, thế mà giờ phút này mở rộng.
Tò mò, không khỏi nhìn nhiều thêm vài giây, lại thoáng nhìn thấy hai người tiến vào lau mặt sàn. Nhìn hai người kia mặc đồ không giống người hầu, mà là bảo vệ của Tạ tiên sinh. Tầm mắt đi xuống, quả nhiên nhìn thấy vết máu ở trêи sàn nhà.
Bùi Hồi vòng quanh cửa sổ xem, đi vào cánh cửa sổ của một phòng sách khác, nhìn thấy có người đi tới, vừa vặn dừng lại, cậu liền đứng ở nơi dễ dàng quan sát. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bóng dáng người kia rõ ràng đập vào mi mắt, chỉ cần liếc mắt một cái liền sâu sắc in vào trong đầu.
Hắn mặc một bộ quần áo màu tối ở nhà, vóc người thon dài, đeo mắt kính kim loại nhỏ nhắn, mặt mày cực kỳ đẹp. Môi mỏng mấp máy, thần sắc lãnh đạm, đối với trợ lý đứng ở bên cạnh mà ra lệnh. Nhìn qua thành thục thận trọng, khí chất còn rất ôn văn nhĩ nhã, chỉ là nhìn bề ngoài, tất nhiên không nhìn ra đây là thương nhân nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn trong vòng thương nghiệp Hải thị, sát phạt quyết đoán như ác quỷ Tu La.
Bùi Hồi đang ở trong lòng đánh giá vị Tạ tiên sinh này, bỗng nhiên đối diện đôi mắt của Tạ tiên sinh, nhìn đôi tròng mắt màu đen sâu không thấy đáy kia lại càng đáng sợ. Không kịp chuẩn bị mà đột nhiên bị phát hiện đang nhìn trộm, Bùi Hồi trố mắt chốc lát, rồi nghĩ rằng tòa nhà mình đứng này chếch một khoảng so với tòa nhà chính tầm mấy chục mét, theo lý mà nói hẳn là xem không rõ lắm tình hình trong phòng sách.
Nhưng mà thời điểm cậu suy nghĩ xong xuôi ngẩng đầu lên, rèm cửa sổ phòng khách đã bị kéo lại, nhưng cửa sổ thì mở ra, hẳn là muốn thoáng khí trong phòng.
Không biết Tạ tiên sinh có vì chuyện này mà ghi thù cậu không?
Bùi Hồi suy nghĩ chốc lát liền đem lo lắng này ném ra sau đầu, thân phận của cậu bây giờ là Kiều Tuyên, là bạn trai chân ái của Tạ Kỳ Phong. Tạ tiên sinh sẽ là nể mặt Tạ Kỳ Phong cũng sẽ không quá làm khó cậu, mà chiếu theo tình huống hiện tại xem ra, Tạ tiên sinh chắc là đã thấy cậu.
Đồng hồ treo tường gõ ba cái, nhắc nhở rằng đã sáu giờ tối.
Không ai đưa cơm đến.
Bùi Hồi hơi kinh ngạc, người hầu bên trong biệt viện nhà họ Tạ đều rất tuân thủ đúng giờ, cậu ở gần một tuần lễ, thời gian đưa món bữa tối đều là sáu giờ. Cậu ở trong phòng đợi nửa giờ, vẫn không thấy bữa tối đâu, không thể không mở cửa đi ra ngoài. Sắc trời tối lại, tòa nhà nhỏ này độc lập không có ánh đèn đường, đưa tay không thấy được năm ngón. Nửa người cũng không thấy đâu, yên tĩnh đến không bình thường.
Bùi Hồi nhìn sang hướng tòa nhà chính, ngược lại là nơi ấy đèn đuốc sáng choang. Cậu đi thẳng đến hướng bên đó, đứng ở cửa thò người ra nhìn xem bên trong, bên trong yên tĩnh càng giống như nhà quỷ.
Mùi thơm của thức ăn từ bên trong bay ra, tiến vào trong lỗ mũi, nước bọt không tự chủ được phân bố. Bùi Hồi nuốt một ngụm nước bọt, tư thái đoan chính, vuốt thẳng quần áo rồi đi vào. Mục tiêu rất kiên định, hướng về phòng ăn của nhà bếp.
Bên ngoài phòng ăn có ba người hầu đứng, bốn người bảo vệ, mặt không hề có cảm xúc, nhìn chằm chằm không chớp mắt, nửa ánh mắt không nên có cũng chưa cho. Lúc Bùi Hồi đi vào, có một bảo vệ liếc mắt nhìn cậu một cái xong lại không có để ý tới nữa, hiển nhiên là biết cậu, càng hiển nhiên là đã được dặn dò không cần ngăn cản.
Bùi Hồi liền trực tiếp tiến vào phòng ăn, tại trong phòng ăn nhìn thấy quản gia cùng Tạ Tích. Tạ Tích ngồi ở trêи ghế, tay trái cầm khăn tay che mặt ho khan trầm thấp, dường như không có phát hiện Bùi Hồi đến.
Mùi thức ăn thơm nồng bay ra từ trong phòng bếp, bên trong có hai đầu bếp, đang tập trung nấu đồ ăn trêи lò. Bùi Hồi tản bộ đến trước mặt Tạ Tích, không màn ánh mắt lạnh lùng của quản gia, kéo khóe môi cười cười: "Tạ tiên sinh, chào ngài. Tôi là Kiều Tuyên, là bạch nguyệt quang của Tạ Kỳ Phong con trai ngài ——."
Gương mặt lão quản gia giật giật, miễn cưỡng nhịn xuống xúc động không đem Bùi Hồi đuổi ra ngoài. Hắn thực sự không hiểu vừa nãy vì sao tiên sinh cố ý dặn dò không cho người đem cơm tối đến tòa nhà nhỏ, còn nói rằng nếu như Kiều Tuyên xuất hiện thì không cần ngăn cản. Nhìn cậu ta nói mà xem, cái gì mà 'Bạch nguyệt quang'? Quả thực chẳng biết xấu hổ.
Lòng bàn tay Tạ Tích túm khăn, ngẩng đầu lên, ngón trỏ điểm điểm trêи mặt bàn, phân phó nói: "Bỏ vào trong nồi hấp chưng mười phút, hiện tại thêm bột vào nước canh. Chú ý mức độ lửa." Dừng lại chốc lát, ho khan hai tiếng rồi lại nói: "Đã đến giờ, mở tủ thả hải sâm, ngư thần, phong hảo đàn khẩu (?)." (t thề là t dốt mấy cái món ăn lắm luôn:((()
Lúc này Bùi Hồi mới ý thức được Tạ Tích là đang ra lệnh cho đầu bếp trong phòng bếp làm cơm, vẻ mặt của cậu nhất thời cổ quái, Tạ tiên sinh này còn biết làm cơm xào rau? Không cần cậu dò hỏi cũng đã ngửi được mùi thức ăn bay ra từ trong phòng bếp mà biết được đáp án. Bên trong còn có cái lò lửa nhỏ, tất cả đều là than củi cháy đỏ, mùi hương than củi cháy tràn ngập trong không khí.
Một đầu bếp mở ra vò rượu đàn khẩu, mùi vị bị phong bế trong vò nhất thời nổ tung trong không khí. Bùi Hồi ngửi được mùi đó, da đầu căng đến nổ tung: "Thiên Hưng hoa điêu, gà vịt, dê giò... Măng mùa đông, a —— chân giò hung khói, vi cá, bào ngư... Phật nhảy tường chính tông, còn có mùi thịt lúc nãy kia, là thịt kho tàu Đông Pha, bây giờ là đang ở khâu điều chỉnh nước?"
Lão quản gia khá là kinh ngạc nhìn về phía Bùi Hồi, dĩ nhiên chỉ dựa vào mùi vị liền đoán ra được món ăn, xem ra là một tên tham ăn. Ông nhìn về phía Tạ Tích, tiên sinh cũng là một người tham ăn, còn là một người tham ăn có trù nghệ cao siêu. Đáng tiếc khói dầu nhà bếp quá nặng, bệnh kia trêи thân thể hắn vẫn còn, không thích hợp ở lâu trong phòng bếp.
Tạ Tích nhìn về phía Bùi Hồi: "Kiều Tuyên, hai mươi tuổi, học ở học viện âm nhạc Curtis ba năm, chủ yếu chơi dương cầm. Gia đình giàu có, ba là Kiều Kiến Thương, tổng giám đốc điện thương Hòa Bang. Mẹ là Trương Xảo, thầy dạy dương cầm nổi tiếng." Thanh âm của hắn rất nhẹ, cũng không phải hữu khí vô lực, ngược lại thanh tuyến là rất êm tai. Con ngươi nhìn chăm chú vào Bùi Hồi không có một chút gợn sóng nào, như là có ném vào cục đá cũng sẽ không nổi lên gợn sóng.
Bùi Hồi thẳng thắn: "Ngài điều tra đến rõ ràng, mà trước đó, tôi cũng không biết thân phận của Tạ Kỳ Phong." Theo thông tin Tạ Kỳ Phong cung cấp, chính là như vậy. Còn chân tướng làm sao, cậu cũng không biết.
Tạ Tích: "Cậu không giống Kiều Tuyên."
Bùi Hồi rất bình tĩnh: "Tôi thật sự không phải Kiều Tuyên trong tưởng tượng của Tạ tiên sinh."
Tạ Tích dùng khăn ăn lau chùi khóe miệng, mặc dù khóe miệng rất sạch sẽ: "Ngồi."
Bùi Hồi: "Cảm ơn. Tạ tiên sinh, ngài —— "
Tạ Tích: "Yên lặng."
—— không thích hợp ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ. Trầm mặc chốc lát, Bùi Hồi bé ngoan ngồi xuống, đầu cúi thấp ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm móng tay mười ngón, giống như trêи móng tay khảm nạm rất nhiều kim cương.
Tạ Tích vốn đang tính toán thời gian ở trong lòng, khẩu vị của hắn rất xảo quyệt, cho dù có một chút không cẩn thận, hoặc mùi vị chênh lệch một chút cũng đều có thể nếm ra được. May mà là nhà