Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 50: Gả cho ba của bạn trai. (4)
Một giờ trước, tại trường đại học Hải Thành.
Tạ Kỳ Phong đang ở ngoài hành lang phòng học dương cầm đợi Kiều Tuyên học xong, khiến rất nhiều người chú ý.
Cậu là nhân vật nổi tiếng ở đại học Hải Thành, chỉ cần là hoạt động cỡ lớn trong trường thì cũng đều nhìn thấy bóng người của cậu, bởi vậy có không ít người biết đến. Chỉ là trong đại học có hàng trăm hệ, các chương trình học đều mở đan xen, cũng chưa chắc tất cả mọi người nhận ra. Tạ Kỳ Phong kiêu căng theo đuổi Kiều Tuyên, thường chạy đến hệ âm nhạc, những người hay học cùng Kiều Tuyên cơ bản đều biết đến cậu.
Có người trêu ghẹo: "Tạ thiếu, đến tìm Kiều Tuyên sao?"
"Kiều Tuyên còn trêи lớp, chắc phải hai mươi phút nữa mới tan học. Nếu không, cậu trước tiên đến chỗ trống trong phòng học ngồi chờ đi?"
Thái độ Tạ Kỳ Phong lạnh nhạt, cũng khá lịch sự: "Không cần, cảm ơn."
Tước mạo của Tạ Kỳ Phong cùng Kiều Tuyên đều đẹp, gia thế cao cấp nhất, cá nhân bọn họ cũng rất ưu tú, cho nên người hệ âm nhạc đều rất xem trọng bọn họ, không có biểu lộ thái độ kỳ thị. Đương nhiên cũng có khả năng sẽ xem thường, nhưng chỉ có thể lén ở trong lòng.
Lúc này, Tạ Kỳ Phong nhận được cuộc gọi từ bạn xấu Tất Kỳ Trí: "Chú đoán xem tôi vừa mới nghe được chuyện gì nè?"
Tạ Kỳ Phong: "Không biết." Cậu đang muốn cúp điện thoại.
Tất Kỳ Trí: "Có liên quan đến gã Cố Thư kia, nghe nói là tên Lưu Dương chân chó đi theo hắn nhìn thấy Kiều Tuyên ở trường cấp ba gần đại học Hải Thành, giờ đang dẫn theo mười mấy người đi chặn đường tâm can bảo bối của chú đó. Mà chú cũng biết đám người kia có bao nhiêu cặn bã, nếu là quan tâm thật, anh em bọn tôi liền giúp chú chặn bọn kia lại."
Tạ Kỳ Phong sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn về phía phòng dương cầm, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Kiều Tuyên đang đàn hết sức chăm chú. Ánh nắng ngày đông ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ rọi sáng khuôn mặt đẽ ôn nhu của Kiều Tuyên, bối cảnh là trong phòng đàn mà rèm cửa sổ màu trắng, đẹp như là tiểu vương tử bên trong truyện cổ tích.
Kiều Tuyên đang ở đây, vậy người đám Lưu Dương vây chặt là ai?
Trong chớp mắt Tạ Kỳ Phong nhớ tới Bùi Hồi được mình đem về, nhất thời lông mày nhíu lại vì bất mãn. Cậu ta đang yên đang lành ở trong biệt viện nhà họ Tạ như vậy là vui rồi, không có chuyện gì chạy đến đây gây rắc rối làm gì chứ? Hơn nữa chỗ nào không đi lại đi -nơi gần trường đại học Hải Thành? Nếu để cho Kiều Tuyên nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ? Để Kiều Tuyên hiểu lầm thì làm sao bây giờ?
Đối với việc Bùi Hồi tự ý hành động, Tạ Kỳ Phong cảm thấy rất bất mãn. Đặc biệt là chuyện đối phương vừa vặn đến gần đại học Hải Thành, càng làm cho Tạ Kỳ Phong hoài nghi mục đích của cậu. Cứ như thế, Tạ Kỳ Phong nảy sinh một chút cảm giác chán ghét với Bùi Hồi.
Tạ Kỳ Phong biết bị đám cặn bã Lưu Dương kia chặn đường sẽ rước lấy kết cục gì, trước đây không phải là không có sự kiện tương tự phát sinh. Huống chi Lưu Dương cùng cậu không hợp nhau, mà cậu thì theo đuổi Kiều Tuyên quá kiêu căng. Bùi Hồi rơi vào trong tay bọn họ, sợ là sẽ không ăn được quả ngon.
Mà, người không nghe lời thì nên bị dạy dỗ một chút.
Ánh mắt Tạ Kỳ Phong dần lạnh lẽo: "Không cần phải để ý đến."
"Hả? Cái gì? Thật sự không cần để ý? Tôi nói tâm địa Tạ đại thiếu ngài cũng thật là lạnh lẽo cứng rắn nha, tôi cứ nghĩ là chú thật sự rơi vào lưới tình... Xì, cũng thật đáng tiếc. Kiều tiểu vương tử xinh đẹp như vậy, bị chà đạp rất đáng tiếc. Chú nói xem, nếu tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân kiêu ngạo kia có lấy thân báo đáp không?"
Tạ Kỳ Phong: "Tất Kỳ Trí, cậu cho dù muốn mơ tưởng bất kỳ người nào thì cũng đều không liên quan gì tới tôi, nhưng ngoại trừ Kiều Tuyên. Nếu như cậu thật sự dám đụng đến Kiều Tuyên, thì chúng ta đừng làm anh em nữa."
"Ủa? Không phải chứ—— Tạ Kỳ Phong, đến cùng là chú có cái ý gì vậy?"
Tạ Kỳ Phong: "Người bọn Lưu Dương nhìn thấy, không phải Kiều Tuyên." Dứt lời, cậu lập tức cúp điện thoại.
Xoay người nhìn ngắm Kiều Tuyên, băng sương hòa tan trong nháy mắt, trở nên đặc biệt ôn nhu. Thông qua chuyện Bùi Hồi gặp trúng đám người kia, Tạ Kỳ Phong bắt đầu cân nhắc chuyện phái người bảo vệ Kiều Tuyên.
Kỳ thực từ trong xương Tạ Kỳ Phong chính là mang tính cách người nhà họ Tạ, ngoại trừ người có thể bị cậu nhìn ở trong mắt, che chở ở trong lòng, những thứ còn lại đều là cỏ dại ven đường, tùy ý để bất kỳ kẻ khác lãng phí.
Tạ Tích mặc dù cũng là người có tính cách máu lạnh, nhưng hắn không ích kỷ cùng tự đại giống Tạ Kỳ Phong như vậy. Ít nhất hắn sẽ không cho là chỉ bằng vào hai trăm vạn là có thể hoàn toàn mua được một người, cũng sẽ không tự đại cho Bùi Hồi 'Không nghe lời', 'Lén chạy đến' ăn vài giáo huấn.
Bùi Hồi là một người độc lập, mặc dù cậu chấp nhận làm việc với Tạ Kỳ Phong, nhưng cậu cũng có quyền tự do sắp xếp hành động của chính mình. Mà mấy chuyện này đối với Tạ Kỳ Phong thì đều là không nghe lời, có mục đích thể hiện.
Trong nội dung nguyên bản của bộ phim, Tạ Kỳ Phong chính là vì 'Bùi Hồi' không nghe lời, biểu hiện tự ý hành động mà trong tâm nổi lên chán ghét, vì vậy sau khi Tạ Kỳ Phong biết chuyện 'Bùi Hồi' bị Lưu Dương mang đi, rõ ràng là có cơ hội cứu 'Bùi Hồi', nhưng lại lựa chọn để 'Bùi Hồi' ăn giáo huấn. Canh tốt thời gian, rồi mới lại cứu người.
Bởi vậy, Cố Thư kẻ thù Tạ Kỳ Phong, cũng chính là nam hai mới có thể trùng hợp nhìn thấy cậu ta, nên mới đột nhiên thay đổi chủ ý, giành trước một bước cứu 'Bùi Hồi'.
Lưu Dương bị đạp bay ra ngoài, nằm trêи mặt đất ói nửa ngày cũng không đứng lên nổi.
Toàn thể đám học sinh lớp 12 cùng thầy Lý nhỏ giọng: "Ghê nha —— "
Tất Kỳ Trí núp trong bóng tối nhìn lén: "Wow."
Những người còn lại thấy thế sửng sốt một chút, lập tức vì 'Kiều Tuyên' phản kháng mà phẫn nộ. Dưới cái nhìn của bọn họ, 'Kiều Tuyên' là một tên đẹp đẽ vô dụng, một lọ hoa dễ vỡ, bị đùa bỡn xong cũng không dám trả thù, sao hiện tại lại dám phản kháng?
"Tiến lên tóm lấy tay chân của cậu ta, không phải là học dương cầm sao? Trước tiên đem ngón tay của cậu ta bẻ gãy."
Không ai tin được Bùi Hồi có thể bình yên vô sự khi đối đầu với hai mươi mấy đại nam nhân, bọn họ cảm thấy Lưu Dương vừa nãy bị đạp bay chỉ do bất ngờ. Đầu tiên là bốn tên nam sinh hệ thể ɖu͙ƈ tiến lên, dáng người bọn họ cao lớn, cơ hồ đều tầm một mét tám lăm trở lên, cho dù là ngày đông lạnh giá mặc quần áo dày cũng có thể cảm giác được bắp thịt dưới lớp quần áo.
Mấy người này đối với Bùi Hồi ngược lại là không hứng thú gì, chỉ là tới xem vui với xem người khác bị dằn vặt, bởi vậy bọn họ rất mong chờ nhìn thấy tình cảnh Bùi Hồi gào khóc xin tha. Một tên nam sinh cao tráng đi ở phía trước nắm lấy vai Bùi Hồi, kiềm chế lại cũng chậm rãi gây lực đạo, nếu là người bình thường bị nắm vai, giờ phút này sợ là đã kêu cha gọi mẹ.
Cao tráng nam sinh này thời cấp ba chính là một tên ác bá, còn đã từng đập nát xương vai của một bạn học nam sinh. Lúc này, đối mặt với Bùi Hồi mặt lạnh nhạt, hắn lộ ra ý cười tà ác: "Bẻ gãy ngón tay còn có thể khôi phục, thẳng thắn làm gãy cánh tay mới vui hơn."
Bùi Hồi cảm nhận được lực đạo đến từ bả vai, trong nháy mắt liền rõ ràng nam sinh trước mắt này là một người học võ. Chỉ có võ giả lúc kiềm chế đối thủ khi mới hành động sẽ chọn vai, khớp, ác độc ở chỗ chọn bộ vị yếu nhất trêи thân thể mà công kϊƈɦ. Cậu không nghi ngờ chút nào, nếu như cao tráng nam sinh biết được vậy, chỉ sợ cũng sẽ hướng đến những bộ vị yếu ớt nhất mà công kϊƈɦ.
Nhưng mà mặc dù thành danh đã lâu, trải qua mấy trăm trận đánh nhau, các võ sư đều không thể bảo đảm mình có thể khống chế sức mạnh lúc công kϊƈɦ đối thủ, bởi vì hành động công kϊƈɦ vào chỗ yếu nếu không khống chế lực rất dễ làm cho tàn phế, một đòn chí tử.
Chỉ là bóp nát vai một người học đàn nhưng cũng tràn đầy ác ý như vậy.
Bùi Hồi giơ tay đè lại cái tay của cao tráng nam sinh, hơi dùng lực một chút, không có nhấn. Cao tráng nam sinh cười đắc ý: "Cậu cho rằng tôi là con gà yếu như tên Lưu Dương sao?"
Ánh mắt Bùi Hồi lướt qua cao tráng nam sinh, nhìn mấy tên đồng bạn ở phía sau cũng là người hệ thể ɖu͙ƈ hệ, bọn họ thấy cậu bị kiềm chế thì liền muốn tiến lên. Trong chớp mắt, chân phải Bùi Hồi đá vào mắt cá chân của cao tráng nam sinh, động tác nhanh như chớp giật, mọi người tại đây cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ chợt lóe.
Mắt cá chân là bộ phận yếu đuối, đá phải sẽ sản sinh đau nhức. Cao tráng nam sinh tính phản xạ rút chân lại cũng thu tay về, mà Bùi Hồi thì tiếp tục hướng bộ phận giữa hai chân đá liên tục hai lần, tạm thời dời đi năng lực hoạt động của nam sinh. Sau đó một cước đá trúng bụng của hắn, đạp hắn lui về sau làm bạn cùng Lưu Dương. Bùi Hồi không có dừng lại, trái lại hướng tới đám người đang xông tới, động tác nước chảy mây trôi, luận võ hiệp kịch vô cùng đặc sắc.
Toàn thể đám học sinh lớp 12 cùng thầy Lý la lên: "Thật đẹp trai!"
Mấy bạn học: "Căn bản không phải kéo bè kéo lũ tới đánh nhau, mà là tới bị đánh nha."
Lớp trưởng: "Muốn học."
Ủy viên học tập: "Muốn làm (chịch) thầy Bùi."
Những người khác dồn dập liếc mắt nhìn ánh mắt bễ nghễ của cô bé. Thầy Lý: Mấy em học sinh, ý tưởng này rất nguy hiểm.
Ngắn ngủi mười phút, hai mươi mấy nam sinh đều bị một mình Bùi Hồi đánh ngã. Bùi Hồi đè lên đầu cùng tay, ngón tay va chạm phát ra âm thanh lanh lảnh, mấy người kia sợ đến mức liều mạng rút trở về. Chạy đến bên chỗ Lưu Dương, không có chú ý tới phía sau có một tên nam sinh cao to đột nhiên đứng lên, rút ra một cây đao hướng về phía cậu đâm tới.
Mấy học sinh vây xem cùng Tất Kỳ Trí kinh ngạc thốt lên: "Cẩn thận phía sau —— "
Bùi Hồi một cái đá bay hắn, đem tên nam sinh cao to đạp bay đụng vào cây khô hôn mê bất tỉnh. Đám học sinh dồn dập vỗ tay, Tất Kỳ Trí há hốc miệng tạm thời không thể phản ứng lại. Cậu hiện tại cũng coi như rõ ràng câu nói kia của Tạ Kỳ Phong là có ý gì, người trước mắt này xác thực không phải Kiều Tuyên.
Nếu thật sự là Kiều Tuyên gặp phải tình huống này, ngoại trừ kiên trì thể hiện khuôn mặt đẹp đẽ nhỏ bé kiêu ngạo bất khuất, cũng chỉ có thể chờ người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân. Người trước mắt này tuy rằng vô cùng giống Kiều Tuyên, mà đẹp hơn so với Kiều Tuyên, càng có mị lực hơn.
Bùi Hồi nghiêng đầu liếc nhìn Tất Kỳ Trí: "Cậu cũng muốn bị đánh?"
Tất Kỳ Trí hoàn hồn vội vã xua tay: "Không không không, tôi với bọn này không phải cùng một nhóm. Đại ca à, tôi tên Tất Kỳ Trí, sinh viên năm nhất đại học Hải Thành."
Bùi Hồi quay đầu lại: "Tân sinh viên sao? Các cậu không phải đang học quân sự?"
"Sao có thể học được? Tuyết rơi mấy ngày liền, ít nhất là chờ đầu xuân hoặc là chờ tới thời điểm nhập học, tổng cộng chia ra hai nhóm."
"Ồ. Vậy bọn họ cũng là tân sinh viên? Có phải học quân sự không?" Bùi Hồi một chân đạp trêи gò má của Lưu Dương, người sau co rúm lại trêи đất không dám động đậy, liên tiếp nói xin tha.
Tất Kỳ Trí lấy lòng nói: "Bọn họ cũng là tân sinh viên, không phải cùng một nhóm học quân sự với tôi, chính là đầu xuân, thuộc nhóm thứ hai."
Bùi Hồi gật gật đầu, ngồi xổm xuống: "Nghiệp vụ thành thục, chắc cũng từng bắt nạt không ít người nhỉ?" Bên trong bộ phim nguyên bản mặc dù không có nhắc nhiều về tên Lưu Dương này, nhưng có thể dễ như ăn cháo nghĩ ra thủ đoạn hủy diệt một người mà không chút áy náy, có thể thấy được không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Lưu Dương đau đến không thở được, nhưng vẫn muốn trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Không phải, tôi không có. Thật sự, Kiều, Kiều đại ca, tôi chính là muốn thông qua ngài giáo huấn Tạ Kỳ Phong —— không, ý của tôi đó là, bắt đầu từ hôm nay tôi liền cách xa ngài. Ngài đừng tiếp tục đánh nữa, cha tôi bắt đầu làm việc ở đơn vị, giao thiệp rộng, đều có quan hệ ở khắp nơi."
Bùi Hồi hơi nhún chân: "Uy hϊế͙p͙ tôi sao?"
Lưu Dương đau đến rít gào kêu to. Tất Kỳ Trí cẩn thận từng li từng tí một nhắc nhở: "Nhà hắn có rất nhiều quan hệ, không nên đắc tội." Tuy rằng đối với bọn họ mà nói, muốn đánh chết cũng dễ như ăn cháo, nhưng đối với người không có bối cảnh chống lưng, xác thực phiền phức. Tất Kỳ Trí đã biết người trước mắt này giống Kiều Tuyên là giáo viên thể ɖu͙ƈ của trường cấp ba gần đây, nghĩ rằng sẽ không có địa vị gì.
Nếu quả thật đắc tội Lưu Dương, sợ rằng sẽ bị hại chết.
Bùi Hồi yên lặng suy tư vài giây: "Cậu nói có đạo lý, không thể đắc tội chết." Sau đó cậu liền khom lưng nâng Lưu Dương dậy, thấy người ở phía sau lộ ra biểu tình đắc ý thì nhanh chóng bẻ gẫy tay hắn rồi nói rằng: "Thời điểm học quân sự, lại tìm cậu dạy đạo lý làm người."
Lưu Dương đau đến kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi đều chảy ra. Mà tất cả mọi người nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Bùi Hồi đều khϊế͙p͙ sợ, không dám nổi lên tâm tư trả thù.
Đám người ở phía sau câm như hến, Bùi Hồi làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại hỏi Tất Kỳ Trí: "Cậu đều biết bọn này?"
Tất Kỳ Trí nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng gật đầu.
Bùi Hồi: "Làm phiền cậu ghi nhớ lại tên của bọn này hết cho tôi."
Tất Kỳ Trí: "Anh muốn làm gì?"
Bùi Hồi kỳ quái liếc mắt nhìn hắn: "Đương nhiên là cho chút dạy dỗ." Sư môn có dạy, bị đắc tội, nhất định phải mạnh mẽ giáo huấn lại. Nếu là đánh không được, quay lại sư môn cầu trợ giúp. Có khi người trong sư môn có quan hệ.
Tất Kỳ Trí: "..."
Bùi Hồi: "Đọc số điện thoại di động của cậu cho tôi."
Tất Kỳ Trí do dự nháy mắt liền đem số điện thoại di động đọc, Bùi Hồi xoay người rời đi: "Cậu nhớ gọi xe cứu thương tới, đem tất cả bọn họ đều đưa đến bệnh viện, chắc là gãy xương. Tôi sẽ quay lại tìm cậu sau, đừng nhớ sót, phải nhớ kỹ mỗi tên này."
Lần này Bùi Hồi một bước đạp lên tường, quay đầu lại: "Có nghe thấy hay không?"
Tất Kỳ Trí vẻ mặt thành thật: "Đại ca, từ nay về sau, ngài là đại ca của tôi."
Bùi Hồi lạnh lùng nói rằng: "Tuần sau tôi sẽ đến báo danh ở ban thể ɖu͙ƈ đại học Hải Thành."
"Hả?" Tất Kỳ Trí khϊế͙p͙ sợ, vừa rồi cậu nói chỉ là khách sáo, còn thật sự nhận được một đại ca?
Bùi Hồi không để ý đến cậu nữa, bởi vì lúc xoay đầu lại phát hiện mình thu hoạch được một đám đồ đệ bị mê hoặc—— bao gồm cả thầy Lý. Mấy chục mầm non tương lai của đất nước lòng đầy kính ngưỡng nói: "Sư phụ