Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 62: Thế giới NTR song song (17).
Lúc hừng đông ba bốn giờ, lão quản gia mở cửa xe nghênh tiếp, nhìn thấy trong lòng ngực Tạ Tích ôm Bùi Hồi đang hôn mê ngủ, mi tâm nhảy một cái, ngược lại cũng không nói gì. Cũng may là không có bao nhiêu người nhìn thấy, hai- ba người thấy đều là người làm cho nhà họ Tạ một thời gian lâu rồi, được lão quản gia nhắc nhở chỉnh đốn nên cũng sẽ không xảy chuyện đi nói lung tung.
Lão quản gia trầm mặc chuẩn bị nước nóng, thuốc cao, quay đầu lại nhìn phòng tắm một chút, suy nghĩ trong chốc lát thì trở về phòng cầm chiếc USB 120G mình sưu tầm lâu nay đem tới phòng ngủ cho Tạ Tích. Kỳ thực quản gia cất giữ không ít USB 120g, bởi vì ông còn có mấy chiếc nữa, chỉ là những chuyện này thế nào cũng phải từ từ, thời gian còn dài.
Tuy nói quan hệ giữa Bùi Hồi và Tạ Kỳ Phong không rõ ràng, nhưng mà Bùi Hồi làm người cũng rất tốt, nếu như dây dưa với Tạ Kỳ Phong lâu nữa thì cũng quá là chà đạp người, cũng may cậu rất tỉnh táo. Bên người Tạ Tích ba mươi mấy năm qua không có một người nào, thật vất vả mới coi trọng một người, quản gia tất nhiên là phải phát huy tác dụng chân chính của ông là trợ công.
Trong phòng tắm, Tạ Tích thay Bùi Hồi tẩy rửa thân thể, người sau mặt đầy uể oải, có vết tích do túng ɖu͙ƈ quá độ, cũng dư lại xuân tình mê hoặc. Bùi Hồi cau mày, lơ lững ở giữa nữa tỉnh nữa mê, cả người uể oải rất muốn ngủ. Nhưng mà quá mệt mỏi, thân thể bị lăn lộn cũng không có cách nào bình yên ngủ. Trong lòng cậu giờ giờ phút phút đều cảnh giác, chỉ sợ Tạ Tích bỗng nhiên nổi hứng nữa.
Tạ Tích cũng không phải cầm thú, đã thoả mãn lắm rồi, vì vậy chỉ đơn thuần tẩy rửa thân thể Bùi Hồi chứ không nổi ý cưỡng đoạt gì nữa. Tẩy rửa xong, ôm Bùi Hồi lên trêи giường, thấp giọng nói rằng: "Ngủ đi."
Chạm đến giường mềm mại, cơn buồn ngủ như thủy triều mãnh liệt tràn đến, trong nháy mắt đem cậu nhấn chìm. Tạ Tích cúi người hôn lên trán Bùi Hồi, sau đó mới đứng dậy đi xử lý chuyện tối hôm qua. Cửa phòng ngủ mở ra, lão quản gia liền đứng ở cửa, rũ mắt thu lại hàng mày đang nhíu, đối diện với khí tức nghiêm lãnh của hắn: "Tiên sinh."
Tạ Tích: "Gọi Tạ Kỳ Phong về."
Lão quản gia đáp một tiếng, liền đi gọi một cú điện thoại cho Tạ Kỳ Phong. Tạ Kỳ Phong mới vừa xử lý xong chuyện Kiều Tuyên, bên kia Cố Thư lại trào phúng khiêu khích, liền nổi cơn giận dữ nhưng khi mọi thứ qua đi thì bình tĩnh lại cảm thấy người đầy uể oải, quản gia điện thoại tới, hắn trầm mặc một chút liền đồng ý. Sau đó lại hỏi: "Chú Dũng, Bùi Hồi trở về rồi chứ?"
Lão quản gia: "Bùi tiên sinh ngủ rồi."
"Ngủ... Ngủ?" Ngữ khí Tạ Kỳ Phong quái lạ. Cậu ấy vậy mà vẫn ngủ được, thật sự là một chút cảm giác với hắn cũng không có?
Lão quản gia đơn giản đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại, để lại một mình Tạ Kỳ Phong bên kia không rõ vui buồn.
Tạ Tích như sấm rền gió cuốn, sau khi gọi Tạ Kỳ Phong về thì lập tức thương lượng lập ra kế hoạch 'đáp lễ' thật tốt. Dám to gan tính kế đến trêи đầu hắn, có thể nói là chán sống ở Hải Thành này rồi. Tạ Kỳ Phong nghe xong dặn dò, trong lòng cũng rất kinh hãi, lần này hạ hành động xuống, sợ là Hải Thành sẽ phải rung chuyển bất an. Nhưng nếu thành công, địa vị nhà họ Tạ sẽ được nâng cao thêm biết bao nhiêu.
Tạ Kỳ Phong: "Ba, tôi biết rồi."
Tạ Tích: "Đi xuống đi."
Tạ Kỳ Phong gật đầu, quay người đi tới cửa mở ra, nghe được giọng băng lãnh nhắc nhở của Tạ Tích từ phía sau: "Nếu như không phải dịp đặc biệt gì, trong vòng hai năm không cần quay về biệt viện."
Tạ Kỳ Phong bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn đến ánh mắt của Tạ Tích đáy mắt đóng băng lạnh giá, co rúm một chút vẫn lấy dũng khí hỏi: "Ba, lần này tôi đã làm gì sai?" Không phải mới ra lệnh nửa năm, sao lại tăng lên hai năm?
Tạ Tích: "Tôi không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của cậu, mà tôi cũng từng nói rồi, đừng để chuyện tình cảm sinh hoạt của mình liên lụy đến chuyện công việc. Có muốn tôi dẫn cậu đi nghe một chút chuyện hôm qua không, tối hôm qua trong dạ hội truyền ra cái chuyện cười gì?"
Tạ Kỳ Phong co rụt lại, nhớ đến tối hôm qua sau khi Tạ Tích rời đi cùng Bùi Hồi, Kiều Tuyên lôi kéo hắn gây ra chuyện cười gì thì tâm liền nguội lạnh. Giờ khắc này biết lỗi của mình, lập tức cụt hứng không thôi, không nói thêm lời nào nữa liền rời đi. Hắn nghĩ muốn đi gặp Bùi Hồi, nhưng chú Dũng vẫn luôn ở bên người cậu ấy, hắn đưa cậu ấy tới cửa nhưng không thể giữ cậu ấy lại.
Bùi Hồi đã từng nói qua với hắn sẽ rời khỏi nhà họ Tạ, cũng tốt, chỉ cần có thể gặp lại là được. Tạ Kỳ Phong quyết tâm, hắn đã suy nghĩ kỹ càng cũng rõ tình cảm của mình đối với Bùi Hồi, tiếp theo nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử Bùi Hồi.
Lúc rời đi, bước chân Tạ Kỳ Phong nhẹ nhàng, sục sôi ý chí chiến đấu, đầy mặt là là dáng dấp nghĩ về tương lai hạnh phúc. Đợi đến khi hắn xử lý xong chuyện lần này, chấn chỉnh lại mọi thứ chuẩn bị theo đuổi Bùi Hồi thì phát hiện không tìm thấy được người mới mờ mịt không thôi, muốn quay về biệt viện nhà mình, nhưng không về được. Trái lại, bởi vì trận dây dưa này mà làm cho Bùi Hồi không ra khỏi biệt viện, cũng làm cho Tạ Tích lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chiếm được vầng trăng sáng.
Hai năm sau, lệnh cấm rốt cuộc cũng được bỏ, Tạ trạch trở lại phát hiện người trong lòng ngày xưa biến thành 'Mẹ nhỏ' của mình, Tạ Kỳ Phong khϊế͙p͙ sợ tắt tiếng hồi lâu, không biết làm sao vì ván đã đóng thuyền, hắn và Bùi Hồi được chú định không có kết quả.
Bùi Hồi tỉnh lại lúc chạng vạng tối, lúc mới tỉnh còn chưa có phản ứng gì, mê mang ngồi dậy. Trong phòng ngủ vô cùng tối tăm, rèm cửa sổ đóng lại được kéo lên, cũng không có chút ánh sáng gì. Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến âm thanh: "Tỉnh rồi sao?"
Bùi Hồi cả kinh, quay người đồng thời lùi về sau, không cẩn thận ngồi vào khoảng không thiếu chút nữa là rớt xuống giường. May là người phía sau kéo cậu lại, còn vỗ ʍôиɠ của cậu: "Ngồi vững một chút."
"Tạ tiên sinh...!!" Bỗng nhiên nhớ lại ký ức đêm qua, Bùi Hồi lập tức đẩy Tạ Tích ra: "Đừng tới đây."
Tạ Tích: "Nhớ lại rồi?" Nhìn cậu lúc mới tỉnh lại hết nhìn đông rồi nhìn tây, ánh mắt mê man thì cũng biết là quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua, cách mấy phút mới nhớ tới cũng là đủ trì độn.
Bùi Hồi muốn đi, Tạ Tích đột nhiên nhào tới ngăn cậu: "Muốn chạy đi đâu?"
Bùi Hồi dùng sức giãy dụa, tốn nhiều sức lực cũng giãy không ra. Một hồi lâu sau, nhụt chí không động nữa. Giống như thỏa hiệp mà trầm giọng nói rằng: "Tạ tiên sinh, ngài còn muốn thế nào?"
Tạ Tích cười khẽ: "Hẳn là tôi nên hỏi em, em muốn thế nào? Quyền chủ động đều ở trêи tay em."
Bùi Hồi: "Quyền chủ động cái gì?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, hoặc là em chịu trách nhiệm với tôi."
Hai mắt Bùi Hồi trừng lớn, không dám tin tưởng với sự vô lại của Tạ Tích: "Có khác nhau sao?"
"Em có thể lựa chọn." Tạ Tích vuốt ve vết cắn trêи bả vai Bùi Hồi, không chút để ý mà nói rằng: "Lựa chọn cái nào, chính là quyền chủ động của em. Vậy không phải quyền chủ động ngay trêи tay em sao?"
Bùi Hồi thật lâu không nói gì: "... Tạ tiên sinh, ngài trợn mắt nói dối cố ý hố tôi à?"
Tạ Tích: "Không có." Nếu là trợn mắt nói dối, vậy câu trả lời phủ định kia cũng tính ở trong đó.
Bùi Hồi tỉnh táo lại: "Tạ tiên sinh, ngài đang ép buộc tôi sao?"
"Tôi nói rồi, em có thể lựa chọn."
Bùi Hồi: "Được lựa chọn gì đâu?"
"Có." Tạ Tích nâng lên mặt Bùi Hồi lên: "Ở lại, còn phải ở trong phòng tôi, tôi sẽ không ép buộc em. Em có thể mở cửa hàng hoa, trồng hoa, bán hoa, tôi sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của em. Chỉ có một điều, em phải ở lại biệt viện nhà họ Tạ, phải luôn ở trong tầm mắt của tôi, có thể để tôi chạm vào."
Ánh mắt Bùi Hồi lạnh xuống: "Từ ép buộc biến thành độc chiếm, Tạ tiên sinh ngài đây thật