Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 73: Dĩ hạ phạm thượng (10).
Tạ Tích hôn mê bất tỉnh, dĩ nhiên không phải là giả bộ bất tỉnh, đúng thật là bị thương quá nặng, cảnh giới sức mạnh bị rút quá nhanh. Mặc dù trước đó có chút choáng, thoáng lùi thêm một cảnh giới liền choáng nhiều hơn, thêm nữa do khí tức yếu ớt mà ngất đi.
Bùi Hồi kiểm tra tình huống của Tạ Tích một hồi, phát hiện tình huống so với cậu tưởng tượng còn bết bát hơn. Chuyển linh lực vào trong cơ thể Tạ Tích cũng vô dụng, không đủ để ngăn cản việc hắn đang già yếu đi.
Đối mặt với cảnh khốn khó trước mắt, cậu căn bản không có cách giải quyết.
Ngẩng đầu kiểm tra nơi đây, trống trải đến vô cùng. Tuy là hẻm núi, hai bên đều là núi đá, đến rừng cây cũng chỉ là một mảnh nhỏ. Trêи vách đá có một vị đại phật Hoan Hỉ to lớn, trêи thân tượng phật khắc hoạ rất nhiều hình người nho nhỏ. Động tác của những người này cũng không khác gì với người trong bức họa ở cung điện dưới lòng đất, mặt Bùi Hồi có chút nóng, vội vội vã vã thu hồi ánh mắt.
Cậu thử thăm dò gọi Chân long tiền bối, chỉ có chính cậu vang lại. Nhưng cậu không buông tha, gọi một hồi lâu mới có đạo âm thanh hơi hèn mọn bất đắc dĩ vang lên: "Nếu ta không lên tiếng, ngươi vẫn cứ gọi luôn vậy à?"
Bùi Hồi kinh hỉ cười: "Không phải hiện tại ngài đã trả lời ta sao? Chân long tiền bối, ta phải làm sao để cứu Thái sư thúc tổ?"
Hồn phách của Chân long tiền bối kỳ thực còn ngưng tụ ở đôi mắt trêи bộ long cốt khổng lồ, mà long cốt đã bị thu vào trong động phủ của Tạ Tích. Giờ khắc này hắn chỉ có thể đáp lời, lại không thể rời đi động phủ.
"Nhìn thấy tượng phật trước mặt ngươi không?"
"Nhìn thấy" Bùi Hồi gật đầu: "Trêи tượng phật có vật cứu được Tạ Tích sao?"
"Không, chủ yếu là cho ngươi xem đồ án song tu trêи người tượng phật."
Bùi Hồi đỏ mặt, lúng ta lúng túng không nói gì.
Chân long tiền bối: "Công pháp của ngươi và hậu bối vốn là đồng nguyên, nếu là song tu, có lợi chứ không có hại. Quẻ mệnh đã nói, ngươi và hắn là một đôi trời sinh, hiệu quả liền sẽ tốt hơn. Dưới sự ma xui quỷ khiến, các ngươi đã song tu, hai bên tình nguyện, vừa vặn lại tiến vào bí cảnh của tông chủ Hợp Hoan tông. Đây chính là ý trời, không cần phải chống cự."
Bùi Hồi: "Ngài để ta nghĩ lại."
Chân long tiền bối rất sảng kɧօáϊ: "Được. Chỉ cần trước lúc hắn ngỏm luôn nghĩ xong là được."
Bùi Hồi đang suy nghĩ, tạm thời không rảnh truy cứu chuyện trận linh với Tạ Tích.
Tạ Tích sau khi tỉnh lại, đầu tiên là khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo đó là da đầu căng thẳng chờ đợi Bùi Hồi nhớ tới chuyện đó rồi hỏi tội mình bất cứ lúc nào.
Lúc Chân long tiền bối đối mặt với Bùi Hồi là một bộ mặt, nhưng khi đối mặt với Tạ Tích, lại là một bộ mặt khác. Hắn cười trêи sự đau khổ của người khác: "Lật xe rồi ha? Chà chà, hậu bối ngươi là kinh nghiệm không đủ. Có cần tiền bối dạy cho ngươi vài cách không?"
Tạ Tích kiên quyết từ chối cũng lấy ra một phần long cốt mài thành bụi phấn, rải vào bên trong trận pháp truyền tống của bí cảnh truyền thừa phía Tây này. Nơi đây tên là Thứ Đồng, đã từng là chỗ ở của Chân long tiền bối cùng tông chủ Hợp Hoan tông.
Một vị Phật Hoan Hỉ nằm ngang vách núi cheo leo, ở giữa mi tâm có một viên Kim Đan ám sắc phủ đầy bụi.
Đó chính là long châu.
Chân long không có Kim Đan, Nguyên Anh, chỉ có long châu. Long châu chính là bản mệnh của bọn họ, dù cho thân thể chết đi, chỉ cần long châu còn tồn tại thì vẫn thể thu thập linh hồn rồi trọng sinh.
Tạ Tích đã từng bị đánh lén, ở trung tâm viên long châu của hắn có đạo vết nứt rất sâu. Quanh thân vết nứt ấy nứt ra vô số vết nhỏ, đang đứng bên bờ vực tan rã nứt toác. Cho nên hắn cần phải có một viên hoàn toàn mới, sống nhờ một viên long châu không có hồn phách, thay cho viên long châu sắp vỡ vụn trước kia.
Tạ Tích đi đến giữa mi tâm Phật Hoan Hỉ, lau sạch tro bụi trêи long châu, long châu lập tức toả ra ánh sáng nhu hòa màu vàng óng. Ẩn chứa thần lực, từng tia từng sợi chảy vào vùng đan điền, tinh tế tu bổ vết nứt của long châu trêи người Tạ Tích.
"Đây là Long châu của ngươi sao?"
Chân long tiền bối: "Không phải. Là long châu không có linh hồn do Tộc chúng ta để lại, thần hồn câu diệt. Vốn là ta là muốn dùng cho mình, đáng tiếc là không phù hợp."
Tạ Tích: "Có ý gì?"
Chân long tiền bối: "Long châu dựa vào công pháp song tu là có thể giải quyết vấn đề Thiên Nhân Ngũ Suy, lúc trước ta cùng tông chủ Hợp Hoan tông tu công pháp khác nhau, chí dương chí âm, không có cách nào dung hợp long châu. Ta không muốn song tu cùng những người khác, cam nguyện tiếp thu kết quả thần hồn nát tan, điều tiếc nuối duy nhất chính là không làm tròn lời hứa với tông chủ." Cảm xúc đau thương quét qua, tiền bối tiếp tục ngữ khí hèn mọn nói: "Ngươi thật rất sự may mắn, tu công pháp giống với thanh niên kia, có hiệu quả song tu. Các ngươi liền là nhân duyên thiên định, thích hợp nhất... Khà khà khà."
Tạ Tích trầm mặc không nói.
Chân long tiền bối bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ấy...ta quên mất, ngươi bị lật xe rồi hen há há há —— " (cha nội này vô sĩ thiệt sự:))))))
Trông giọng điệu hèn vô cùng. (Ý chửi ông nội tiền bối kia)
Đoạn thời gian gần đây, Bùi Hồi tâm sự nặng nề, mặc dù không truy cứu, nhưng cũng không nói chuyện với Tạ Tích. Cậu đi ra ngoài săn bắn, đem linh thú trở về giao cho Tạ Tích xử lý, tiếp xúc cùng hắn, ăn đồ ăn hắn nướng, nhưng là không nói một lời nào.
Tạ Tích ngồi bên cạnh cậu, ôn tồn mà nói rằng: "Ta thừa nhận là ta lừa ngươi, ta xác thực có thể khống chế trận linh, nhưng công lực cần phải đến thời kì đỉnh cao. Có thể ngươi đã biết, ta trong vòng một ngày khó có hai canh giờ khôi phục trạng thái như cũ."
Bùi Hồi liếc mắt nhìn liếc hắn: "Hai canh giờ này đủ để mở trận pháp ra." Nhưng hắn không chỉ không mở ra, còn làm bản thân ý loạn tình mê. "Ngươi còn nói là ta định lực không đủ, cưỡng bách ngươi. Ta thực sự là có lỗi với ngươi, để cho ngươi chịu ủy khuất."
"Không ủy khuất."
Bùi Hồi trợn mắt giận dữ nhìn hắn.
Tạ Tích đem cậu ôm chầm vào lồng ngực: "Đây là trận pháp của vạn vạn năm trước, ta không hiểu rõ, muốn mở cũng không tìm được biện pháp, sợ còn bị phản ngược lại. Trận linh... mặc dù nghe lệnh của ta, kì thực là khϊế͙p͙ sợ thực lực của ta. Khi đó, ta ngay cả ngươi cũng không tín nhiệm, càng không thể tín nhiệm trận kia linh. Vì vậy, mới ủy khuất ngươi."
Bùi Hồi cúi thấp đầu "Ta hiểu rồi, vậy khi nào có thể giải trừ trận pháp song tu đây?"
Tạ Tích: "Chờ ta khôi phục thực lực."
Bùi Hồi trừng lớn hai mắt: "???"
Tạ Tích: "Tu vi của ta thụt lùi, vốn là trong vòng một ngày có hai canh giờ có thể khôi phục thực lực, hiện nay trong vòng mấy ngày cũng chưa khôi phục, không có cách nào ra lệnh cho trận linh. Cho nên trừ phi ta khôi phục thực lực, nếu không trận pháp song tu chỉ có thể tiếp tục giữ lại. Mặc dù trước đó đã nói, ngươi bị trận pháp song tu ảnh hưởng, ta còn có thể khống chế. Hiện tại, cũng không cách nào khống chế được."
Nói đơn giản, trước đây hắn có năng lực ngăn cản còn bây giờ không có, hiện tại có tâm ngăn cản nhưng không làm nổi.
Chân long tiền bối lộ vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm, cứ tưởng rằng tên hậu bối này vô dụng, không ngờ thế mà vô liêm sỉ đến mức độ này. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hắn nên tự bế thì hơn.
Bùi Hồi bán tín bán nghi: "Thật sự?"
Tạ Tích: "Ngươi có thể hỏi Chân long tiền bối." Nói xong, hắn liền kéo Chân long tiền bối đang tự bế ở bên trong gọi ra đối đáp, sau khi khẳng định được đáp án, Bùi Hồi mới coi như tin.
Tuy nói như vậy, nhưng cái gọi là trận pháp song tu chỉ phụ trợ chứ không có năng lực đổi khách làm chủ! Chỉ cần không động tình, trận pháp song tu chỉ là thứ trang trí mà thôi, có để mười ngàn năm cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến hai người các ngươi!
Bùi Hồi: "Vậy làm sao làm để ngươi khôi phục lại thực lực như cũ?"
Tạ Tích: "Song tu."
Bùi Hồi: "... Không còn biện pháp nào khác sao?"
Tạ Tích: "Cách này có hiệu quả nhất. Ngươi rất để ý sao?"
Bùi Hồi cũng không quá để ý chuyện này, chỉ là cảm giác không khống chế được bản thân quá điên cuồng, luôn cảm thấy quá...quá phóng đãng. Nhưng đúng là cũng có thích, không phải là không có vui sướиɠ. Người tu chân từ trước đến giờ thẳng thắn, có can đảm đối mặt với nội tâm chân thực của bản thân. Vì vậy, Bùi Hồi nói rằng: "Không phải là để ý...nhưng mà ngươi đã gạt ta."
Tạ Tích: "Sau này sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa." Cùng lắm là biết mà không nói.
Như những lời hắn mới nói vừa rồi, xác thực là không có nói dối. Chỉ là không có sửa chữa hiểu lầm của Bùi Hồi, không hề đem mọi thứ nói rõ ràng mà thôi.
Bùi Hồi gật gật đầu, mềm mại dựa vào trong lồng ngực Tạ Tích: "Tu chân cần phải làm đến nơi đến chốn, những thứ chiếm được dựa vào song tu cùng tham hoan hưởng lạc, đều không vững chắc."
Tạ Tích: "Nghe lời ngươi. Vậy chuyện song tu..."
Bùi Hồi buồn bực nói: "... Chờ ngươi khôi phục, không thể lại sa vào chuyện 'phong nguyệt'."
Tạ Tích ôm lấy Bùi Hồi lộ ra một khuôn mặt tươi cười, giọng nói nhỏ nhẹ, dỗ cho Bùi Hồi càng mềm nị, một khi cao hứng liền đáp ứng cam kết rất nhiều. Ngoan đến không thể ngoan hơn, cái gì cũng rất dễ nói.
Chân long tiền bối: Chính mình vẫn nên tiếp tục ngủ say đi, hắn đây nhìn không hiểu người trẻ tuổi cùng tiểu hậu bối bây giờ. Chiếu theo thời đại hắn hồi trước, dám lừa gạt tông chủ như thế, phải bị lột da rút gân.
Tiền bối Chân long rầm rì ngủ thϊế͙p͙ đi mới không thừa nhận hắn kỳ thực chính là ghen tị.
Sau khi tâm ý tương thông, lúc song tu càng là nước sữa hòa nhau, long châu cũng từ nứt toác dung hợp với viên long châu mới, vết nứt biến mất. Tu vi của Tạ Tích từ Trúc Cơ liên tục nhảy lên Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, cuối cùng miễn cưỡng đứng ở Đại Thừa Kỳ, thiếu một bước nữa là phi thăng.
Trong thời gian ba năm, triệt để đem long châu bị hư hại chữa trị đến hoàn hảo không chút sức mẻ. Thông qua quẻ mệnh, gặp dữ hóa lành, kiếp nạn đã qua, dấu hiệu Thiên Nhân Ngũ Suy