Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 77: Mê muội (4).
Chuông điện thoại vừa vang, tất cả mọi người phòng thực nghiệm ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi chính giữa. Tay hắn thả đồ vật đang cầm xuống, một bên đi ra ngoài, một bên cởi bao tay ra, thuận tiện nói rằng: "Tiếp tục làm, đều lấy hết tất cả dữ liệu. Buổi chiều tôi sẽ kiểm tra."
Chờ hắn vừa đi, thần kinh mọi người trong phòng thực nghiệm đang căng thẳng đều buông lỏng xuống. Tiến sĩ Tạ tuy rằng không hay nổi nóng, dáng dấp nhìn qua ôn hòa, nhưng từng ở chung thì sẽ biết đây là một người không dễ tiếp xúc cỡ nào. Vốn là một tên cuồng công tác, mấy ngày gần đây sẽ ở một thời gian cố định đi ra ngoài gọi điện thoại.
Có người từng thấy qua bộ dạng tiến sĩ Tạ gọi điện thoại, lời nói nhỏ nhẹ, tuy rằng nội dung rất bình thường, nhưng tình cờ bật thốt lên lời quan tâm làm người khác thấy được rất kinh sợ. Mới đầu có người suy đoán là hắn nói chuyện với cha mẹ, rất nhanh bị một ít người phản bác, nguyên nhân là cô từng nghe qua tiếng sĩ Tạ nói chuyện với ba mẹ, lạnh như băng rất công thức hóa, so với hiện tại, hoàn toàn khác nhau.
"Không phải là nói chuyện yêu đương chứ?"
"Tôi không tin."
"Tiến sĩ Tạ không thể biết nói chuyện yêu đương, nghe đâu hắn có tính khiết phích, độc thân từ trong bụng mẹ đến nay. Lúc còn ở trong quân đội, cũng bởi vì năng lực xuất chúng mà thăng lên làm thiếu tá, nắm giữ một căn phòng độc lập. Luôn luôn độc lai độc vãng, sau đó bị người trong nhà nhận về, học đại học hai năm liền thuận lợi tốt nghiệp trở thành tiến sĩ, được vào viện nghiên cứu trung ương tiến hành nghiên cứu không gian."
"Tiến sĩ Tạ quá thông minh, cái đầu kia của hắn là bảo vật vô giá, nếu như tôi cũng thông minh như vậy thì tốt rồi."
"Trước kia khi chưa đến phòng thực nghiệm, tôi tự xem mình là thiên tài. Sau khi đến rồi, mỗi ngày đều rất tự ti."
"Trước đây Tiến sĩ Tạ lớn lên ở cô nhi viện, bỏ học cấp ba tham gia quân đội tìm hiểu một chút."
"Đừng tiếp tục kϊƈɦ thích người ta chứ, trở về đề tài chính —— thật sự không phải là gọi điện cho người yêu sao?"
"Tôi không tin là người yêu, cảm giác không có người nào xứng với tiến sĩ Tạ cả. Đương nhiên với cái tính cách biến thái của tiến sĩ Tạ, tôi không tưởng tượng được bộ dáng ngốc nghếch khi yêu của hắn. Mấy người cũng biết, người có trí thông minh càng cao sẽ càng khống chế tâm tình rất tốt, thiếu hụt năng lực về chỉ số cảm xúc. Đại đa số bọn họ đem tình yêu dâng hiến cho sự nghiệp lạnh như băng, người yêu? Ở trong mắt bọn họ, đại khái sẽ chán đáng ghét mấy người ngu xuẩn như heo."
"Trợ lý Lâm, anh cảm thấy thế nào?"
Trợ lý Lâm cười híp mắt: "Không phải nói chuyện yêu đương."
"Như vậy thì là ai?"
Trợ lý Lâm: "Mấy người nên chuẩn bị dữ liệu phát ra, qua mười phút nữa, tiến sĩ Tạ trở về. Nếu như không giao ra, hắn sẽ tức giận."
Một trận nhốn nháo hoảng loạn, tất cả mọi người nhanh chóng ai về chỗ nấy bận việc của mình. Một đầu khác, Tạ Tích tiếp tục nói chuyện điện thoại cùng Bùi Hồi: "Buổi tối tôi không trở về được, cậu nhớ trước tiên ăn ở bên ngoài rồi hẳn về."
Bùi Hồi: "Rất bận sao? Cũng được, tôi biết rồi chú, chú cũng phải ăn cơm đúng giờ đó."
Tạ Tích: "Ừm." Sau đó hắn cúp điện thoại trước tiên, nếu không Bùi Hồi sẽ không cúp điện thoại.
Hắn lấy ra một đôi bao tay màu trắng từ trong túi tiền, một lần nữa mang lên. Do dự nháy mắt, vẫn là quay phòng thực nghiệm.
Bùi Hồi cầm điện thoại di động, có chút tiếc nuối, nội tâm còn có chút mất mát.
Từ khi được Tạ Tích thu dưỡng, đến nay đã chín năm. Bọn họ ở chung càng ngày càng hòa hợp, có lẽ không sánh được như gia đình bình thường, thế nhưng tình cảm như cha con nửa điểm cũng sẽ không thiếu. Bùi Hồi dần dần sinh ra cảm giác ỷ lại đối với Tạ Tích, cậu không muốn sau khi mình trưởng thành liền bị trục xuất khỏi tinh cầu Thủ Đô.
Khoảng cách từ giờ đến khi thành niên, thời gian còn lại hai năm, cũng đủ để cậu học xong chương trình học cấp ba, thi đậu đại học. Nhưng trừ phi cậu thi đậu học phủ (?) cao nhất, nếu không sẽ không có quyền cư trú lại tinh cầu Thủ Đô.
Cậu đối với Tạ Tích càng ngày càng ỷ lại, mà thái độ của Tạ Tích vẫn như trước kia không có bao nhiêu thay đổi. Những chuyện hắn nên làm thì sẽ làm rất trách nhiệm, sẽ không hàm hồ, mà ngoài ra những chuyện không nên làm, đến nay cũng không có làm. Ví dụ như nếu sau khi cậu trưởng thành có cư trú quyền, thái độ Tạ Tích vẫn như trước, sẽ không giúp cậu đi cửa sau, càng sẽ không đem quyền giám hộ đổi thành quyền nhận nuôi.
Còn chưa nhập vào chung hộ khẩu, bọn họ liền mãi mãi không chân chính là người một nhà.
Ánh mắt Bùi Hồi ảm đạm, cậu không thông minh hơn nhiều người, chỉ có thể nỗ lực chăm chỉ hơn so với nhiều người thường mới lấy được thành tích ưu dị. Cho nên, áp lực thật sự lớn vô cùng. Dù sao hai năm chẳng mấy chốc sẽ trôi qua, không còn nhiều thời gian để cậu chuẩn bị.
"Bùi Hồi, sao cậu vẫn còn ở chỗ này? Tất cả mọi người đều đang chờ cậu đó, nhanh lên."
Đột nhiên một giọng nữ dễ nghe vang lên từ phía sau, Bùi Hồi quay người, đối mặt với bạn học nữ kia cười cười: "Xin lỗi, để cho mọi người đợi lâu rồi."
Bạn học nữ này là bạn học cùng lớp với Bùi Hồi, cũng là thành viên mới vào nhóm khoa học kỹ thuật của bọn cậu, là một cô gái xinh đẹp và rất có năng lực, tên là Hạ Khả. Hạ Khả vừa chạm đến khuôn mặt tươi cười của Bùi Hồi, hai má không khỏi ửng hồng, đem một bên tóc vén đến phía sau lỗ tai, nhẹ giọng nói rằng: "Không sao đâu, bạn học...Bùi Hồi".
Bùi Hồi: "Đi thôi."
Cái nhóm nhỏ này của bọn họ được thành lập chưa tới một năm, nghiên cứu ra một sản phẩm khoa học kỹ mới nhằm vào thanh thiếu niên, đạt được giải nhất cuộc thi Khoa học kỹ thuật cho thanh thiếu niên của tinh cầu Thủ Đô. Mặc dù thành tích này đối với Tạ Tích mà nói, chỉ là mấy giải thưởng vô bổ, nhưng đối với Bùi Hồi mà nói, giải thưởng này có thể trợ giúp cậu lúc thi đại học có thêm điểm.
Đồng thời, cũng là lần đầu tiên cậu đạt được vinh quang.
Bùi Hồi thật cao hứng, mới đầu tính chia sẻ cùng Tạ Tích, còn muốn mời hắn tham gia buổi tiệc chúc mừng. Thế nhưng khi nói chuyện điện thoại cậu không dám mở miệng, đột nhiên cảm thấy thật không tiện.
Dù sao, Tạ Tích là một Đại Ngưu (ý chỉ người tài giỏi trâu bò:)))) chân chính của giới khoa học. Nói cho hắn biết, cũng không khác gì múa rìu qua mắt thợ, thật là làm cho người ta xấu hổ.
Hạ Khả: "Bạn học Bùi Hồi, vừa nãy cậu gọi điện thoại với ai vậy?"
Bùi Hồi: "Hả?"
Hạ Khả liên tục xua tay: "Không phải đâu, mình không có ý gì hết... Chính là muốn hỏi một chút, bạn học Bùi Hồi có phải là có bạn gái rồi không?" Nói xong, hai gò má cô đều ửng hồng lên.
Bùi Hồi: "Không phải, đó là chú của tôi."
"Há, là vậy sao." Hạ Khả bỗng nhiên cao hứng không thôi, bộ dáng vô cùng hoạt bát.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, vừa lúc bị mấy thành viên trong nhóm bắt gặp. Hạ Khả bị chọc đến tay chân luống cuống, tức giận xấu hổ không thôi. Trong lúc hỗn loạn, có người nhân cơ hội đem Hạ Khả đẩy đến bên người Bùi Hồi. Hai người đều hoảng loạn, thật không tiện đẩy ra, Bùi Hồi liếc mắt về phía Hạ Khả, vừa hay người sau cũng nhìn sang, lập tức mắc cỡ cúi đầu.
Hạ Khả vốn là xinh đẹp, bộ dáng xấu hổ còn theo mang theo