Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Mê muội


trước sau

Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 77: Mê muội (4).

Chuông điện thoại vừa vang, tất cả mọi người phòng thực nghiệm ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi chính giữa. Tay hắn thả đồ vật đang cầm xuống, một bên đi ra ngoài, một bên cởi bao tay ra, thuận tiện nói rằng: "Tiếp tục làm, đều lấy hết tất cả dữ liệu. Buổi chiều tôi sẽ kiểm tra."

Chờ hắn vừa đi, thần kinh mọi người trong phòng thực nghiệm đang căng thẳng đều buông lỏng xuống. Tiến sĩ Tạ tuy rằng không hay nổi nóng, dáng dấp nhìn qua ôn hòa, nhưng từng ở chung thì sẽ biết đây là một người không dễ tiếp xúc cỡ nào. Vốn là một tên cuồng công tác, mấy ngày gần đây sẽ ở một thời gian cố định đi ra ngoài gọi điện thoại.

Có người từng thấy qua bộ dạng tiến sĩ Tạ gọi điện thoại, lời nói nhỏ nhẹ, tuy rằng nội dung rất bình thường, nhưng tình cờ bật thốt lên lời quan tâm làm người khác thấy được rất kinh sợ. Mới đầu có người suy đoán là hắn nói chuyện với cha mẹ, rất nhanh bị một ít người phản bác, nguyên nhân là cô từng nghe qua tiếng sĩ Tạ nói chuyện với ba mẹ, lạnh như băng rất công thức hóa, so với hiện tại, hoàn toàn khác nhau.

"Không phải là nói chuyện yêu đương chứ?"

"Tôi không tin."

"Tiến sĩ Tạ không thể biết nói chuyện yêu đương, nghe đâu hắn có tính khiết phích, độc thân từ trong bụng mẹ đến nay. Lúc còn ở trong quân đội, cũng bởi vì năng lực xuất chúng mà thăng lên làm thiếu tá, nắm giữ một căn phòng độc lập. Luôn luôn độc lai độc vãng, sau đó bị người trong nhà nhận về, học đại học hai năm liền thuận lợi tốt nghiệp trở thành tiến sĩ, được vào viện nghiên cứu trung ương tiến hành nghiên cứu không gian."

"Tiến sĩ Tạ quá thông minh, cái đầu kia của hắn là bảo vật vô giá, nếu như tôi cũng thông minh như vậy thì tốt rồi."

"Trước kia khi chưa đến phòng thực nghiệm, tôi tự xem mình là thiên tài. Sau khi đến rồi, mỗi ngày đều rất tự ti."

"Trước đây Tiến sĩ Tạ lớn lên ở cô nhi viện, bỏ học cấp ba tham gia quân đội tìm hiểu một chút."

"Đừng tiếp tục kϊƈɦ thích người ta chứ, trở về đề tài chính —— thật sự không phải là gọi điện cho người yêu sao?"

"Tôi không tin là người yêu, cảm giác không có người nào xứng với tiến sĩ Tạ cả. Đương nhiên với cái tính cách biến thái của tiến sĩ Tạ, tôi không tưởng tượng được bộ dáng ngốc nghếch khi yêu của hắn. Mấy người cũng biết, người có trí thông minh càng cao sẽ càng khống chế tâm tình rất tốt, thiếu hụt năng lực về chỉ số cảm xúc. Đại đa số bọn họ đem tình yêu dâng hiến cho sự nghiệp lạnh như băng, người yêu? Ở trong mắt bọn họ, đại khái sẽ chán đáng ghét mấy người ngu xuẩn như heo."

"Trợ lý Lâm, anh cảm thấy thế nào?"

Trợ lý Lâm cười híp mắt: "Không phải nói chuyện yêu đương."

"Như vậy thì là ai?"

Trợ lý Lâm: "Mấy người nên chuẩn bị dữ liệu phát ra, qua mười phút nữa, tiến sĩ Tạ trở về. Nếu như không giao ra, hắn sẽ tức giận."

Một trận nhốn nháo hoảng loạn, tất cả mọi người nhanh chóng ai về chỗ nấy bận việc của mình. Một đầu khác, Tạ Tích tiếp tục nói chuyện điện thoại cùng Bùi Hồi: "Buổi tối tôi không trở về được, cậu nhớ trước tiên ăn ở bên ngoài rồi hẳn về."

Bùi Hồi: "Rất bận sao? Cũng được, tôi biết rồi chú, chú cũng phải ăn cơm đúng giờ đó."

Tạ Tích: "Ừm." Sau đó hắn cúp điện thoại trước tiên, nếu không Bùi Hồi sẽ không cúp điện thoại.

Hắn lấy ra một đôi bao tay màu trắng từ trong túi tiền, một lần nữa mang lên. Do dự nháy mắt, vẫn là quay phòng thực nghiệm.

Bùi Hồi cầm điện thoại di động, có chút tiếc nuối, nội tâm còn có chút mất mát.

Từ khi được Tạ Tích thu dưỡng, đến nay đã chín năm. Bọn họ ở chung càng ngày càng hòa hợp, có lẽ không sánh được như gia đình bình thường, thế nhưng tình cảm như cha con nửa điểm cũng sẽ không thiếu. Bùi Hồi dần dần sinh ra cảm giác ỷ lại đối với Tạ Tích, cậu không muốn sau khi mình trưởng thành liền bị trục xuất khỏi tinh cầu Thủ Đô.

Khoảng cách từ giờ đến khi thành niên, thời gian còn lại hai năm, cũng đủ để cậu học xong chương trình học cấp ba, thi đậu đại học. Nhưng trừ phi cậu thi đậu học phủ (?) cao nhất, nếu không sẽ không có quyền cư trú lại tinh cầu Thủ Đô.

Cậu đối với Tạ Tích càng ngày càng ỷ lại, mà thái độ của Tạ Tích vẫn như trước kia không có bao nhiêu thay đổi. Những chuyện hắn nên làm thì sẽ làm rất trách nhiệm, sẽ không hàm hồ, mà ngoài ra những chuyện không nên làm, đến nay cũng không có làm. Ví dụ như nếu sau khi cậu trưởng thành có cư trú quyền, thái độ Tạ Tích vẫn như trước, sẽ không giúp cậu đi cửa sau, càng sẽ không đem quyền giám hộ đổi thành quyền nhận nuôi.

Còn chưa nhập vào chung hộ khẩu, bọn họ liền mãi mãi không chân chính là người một nhà.

Ánh mắt Bùi Hồi ảm đạm, cậu không thông minh hơn nhiều người, chỉ có thể nỗ lực chăm chỉ hơn so với nhiều người thường mới lấy được thành tích ưu dị. Cho nên, áp lực thật sự lớn vô cùng. Dù sao hai năm chẳng mấy chốc sẽ trôi qua, không còn nhiều thời gian để cậu chuẩn bị.

"Bùi Hồi, sao cậu vẫn còn ở chỗ này? Tất cả mọi người đều đang chờ cậu đó, nhanh lên."

Đột nhiên một giọng nữ dễ nghe vang lên từ phía sau, Bùi Hồi quay người, đối mặt với bạn học nữ kia cười cười: "Xin lỗi, để cho mọi người đợi lâu rồi."

Bạn học nữ này là bạn học cùng lớp với Bùi Hồi, cũng là thành viên mới vào nhóm khoa học kỹ thuật của bọn cậu, là một cô gái xinh đẹp và rất có năng lực, tên là Hạ Khả. Hạ Khả vừa chạm đến khuôn mặt tươi cười của Bùi Hồi, hai má không khỏi ửng hồng, đem một bên tóc vén đến phía sau lỗ tai, nhẹ giọng nói rằng: "Không sao đâu, bạn học...Bùi Hồi".

Bùi Hồi: "Đi thôi."

Cái nhóm nhỏ này của bọn họ được thành lập chưa tới một năm, nghiên cứu ra một sản phẩm khoa học kỹ mới nhằm vào thanh thiếu niên, đạt được giải nhất cuộc thi Khoa học kỹ thuật cho thanh thiếu niên của tinh cầu Thủ Đô. Mặc dù thành tích này đối với Tạ Tích mà nói, chỉ là mấy giải thưởng vô bổ, nhưng đối với Bùi Hồi mà nói, giải thưởng này có thể trợ giúp cậu lúc thi đại học có thêm điểm.

Đồng thời, cũng là lần đầu tiên cậu đạt được vinh quang.

Bùi Hồi thật cao hứng, mới đầu tính chia sẻ cùng Tạ Tích, còn muốn mời hắn tham gia buổi tiệc chúc mừng. Thế nhưng khi nói chuyện điện thoại cậu không dám mở miệng, đột nhiên cảm thấy thật không tiện.

Dù sao, Tạ Tích là một Đại Ngưu (ý chỉ người tài giỏi trâu bò:)))) chân chính của giới khoa học. Nói cho hắn biết, cũng không khác gì múa rìu qua mắt thợ, thật là làm cho người ta xấu hổ.

Hạ Khả: "Bạn học Bùi Hồi, vừa nãy cậu gọi điện thoại với ai vậy?"

Bùi Hồi: "Hả?"

Hạ Khả liên tục xua tay: "Không phải đâu, mình không có ý gì hết... Chính là muốn hỏi một chút, bạn học Bùi Hồi có phải là có bạn gái rồi không?" Nói xong, hai gò má cô đều ửng hồng lên.

Bùi Hồi: "Không phải, đó là chú của tôi."

"Há, là vậy sao." Hạ Khả bỗng nhiên cao hứng không thôi, bộ dáng vô cùng hoạt bát.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, vừa lúc bị mấy thành viên trong nhóm bắt gặp. Hạ Khả bị chọc đến tay chân luống cuống, tức giận xấu hổ không thôi. Trong lúc hỗn loạn, có người nhân cơ hội đem Hạ Khả đẩy đến bên người Bùi Hồi. Hai người đều hoảng loạn, thật không tiện đẩy ra, Bùi Hồi liếc mắt về phía Hạ Khả, vừa hay người sau cũng nhìn sang, lập tức mắc cỡ cúi đầu.

Hạ Khả vốn là xinh đẹp, bộ dáng xấu hổ còn theo mang theo

vẻ khϊế͙p͙ sợ, làm ánh mắt của không ít nam thiếu niên nhìn thẳng.

Ánh mắt Bùi Hồi lóe lóe, cười cười lắc đầu, tâm lý hoảng loạn, suy nghĩ không biết làm sao trong nháy mắt tan thành mây khói. Tư thái thoải mái, tại lúc bạn học trêu chọc, cũng cười đáp lại, phủ nhận quan hệ giữa hai người.

Tuy nói là giải vây thay Hạ Khả, nhưng đây cũng không phải là lời mà cô thật sự muốn nghe.

Hạ Khả ngẩng đầu nhìn Bùi Hồi một chút, chợt lóe lên thất vọng, mà cũng không cứ thế từ bỏ.

Bùi Hồi: "Đừng có chọc nữa, đi nhanh lên —— đặt chỗ ngồi chưa? Đặt trước rồi thì liền đi thôi."

Một đám thiếu niên thiếu nữ kề vai sát cánh, vây quanh đùa vui cười nói đi tới địa điểm tổ chức buổi ăn mừng.

Thanh xuân niên thiếu, không buồn không lo, khiến người ước ao.

Tạ Tích nặn nặn sống mũi, rời chỗ ngồi đi đến trước cửa sổ thông khí.

Không lâu lắm, một cái người phụ nữ anh lệ xuất hiện phía sau hắn, "Còn không hài lòng sao? Cô gái kia rất xinh đẹp, học lực cũng cao, là người rất hiểu biết lại thông minh, một cô gái tốt hiếm thấy."

Tạ Tích: "Tôi không biết vì sao các người cứ luôn mãi yêu cầu tôi đến tham gia tiệc gia đình cuối cùng lại thành buổi gặp mặt, sau này tôi không muốn làm những chuyện như vậy nữa."

Người phụ nữ anh lệ này là mẹ ruột của Tạ Tích, một đóa hồng xinh đẹp nổi tiếng trong giới chính trị của tinh cầu Thủ Đô, thủ đoạn sắc bén. Bà rút ra một điếu thuốc lá nhen lửa rồi hút một hơi, nói rằng: "Tuổi của con cũng không nhỏ, nên cưới một cô vợ sinh vài đứa nhỏ. Không phải con rất thích con nít sao?"

Chuyện hắn thu dưỡng một đứa bé, người trong gia tộc đều biết đến.

Tạ Tích: "Không phải đứa nhỏ nào tôi cũng thích." Hắn hơi không kiên nhẫn: "Sau này không nên dùng loại lý do này lừa tôi đến, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí trong mấy buổi tiệc tẻ nhạt này."

Người phụ nữ kia đã sớm biết tính cách của hắn, đơn giản là bà cũng không có tâm hồn mảnh khảnh dễ bị tổn thương."Chung quy con sau này cũng phải kết hôn, có một đối tượng ưu tú nhất không phải rất tốt sao?"

Tạ Tích: "Một lần cuối cùng."

Người phụ nữ kia: "Hả?"

Tạ Tích quay người, đón lấy ánh đè chiếu xuống, đáy mắt là một đám lớn hắc ám không thấy rõ: "Tôi không phải như những đứa con kia của người, không giống như bọn họ hy vọng được người tán thưởng cùng chăm sóc, cam nguyện tiếp nhận những sắp xếp mà người tự cho là tốt nhất."

Người phụ nữ kia: "Mẹ không phải muốn lợi dụng các con, càng không muốn thương tổn các con, đặc biệt là con. Tạ Tích, thân là người mẹ, tất cả chuyện mẹ làm đều là muốn tốt cho con. Chuyện nào liên quan đến các con, mẹ ngàn nhớ vạn tưởng mới dám đi làm, bảo đảm các con có thể có được điều tốt nhất."

"Như vậy, hi vọng người đừng nhúng tay vào cuộc đời của tôi." Tạ Tích ngắt lời bà, không hề bị lay động mà nói rằng: "Nếu như người còn muốn tôi hợp tác với chính phủ, hy vọng nghiên cứu của tôi có lợi với người. Nhưng tôi nghĩ rằng, người rất thông minh, hẳn là có thể chọn quyết định chuẩn xác nhất, sẽ không phạm phải điều ngu xuẩn gì."

Loại tình cảm ba mẹ gì đấy, từ lúc còn nhỏ hắn đã không trông mong rồi. Lúc đó chỉ một mình hắn bất lực vượt qua tuổi thơ khổ ải, ở trêи chiến trường trải qua sinh tử, đối với ba mẹ đột nhiên xuất hiện, Tạ Tích cũng không có tình cảm đặc biệt gì.

Có hay không có, cũng chẳng có khác biệt gì.

Bọn họ sau khi mất đi hắn, cũng sinh thêm vài đứa con, tình cảm với những đứa con kia cũng tốt. Cho nên dù nhận Tạ Tích về, thời điểm ở chung cũng hoàn toàn không hòa hợp được. Có lẽ ba mẹ hắn đều từng nỗ lực muốn chữa trị tình cảm, muốn bù đắp cho Tạ Tích, nhưng tình huống thực tế là Tạ Tích không cần.

Không phải giận hờn hoặc oán hận, mà thật sự là không cần.

Như lời một tổ viên trong phòng thí nghiệm đánh giá, tiến sĩ Tạ nhìn như ôn hòa kỳ thực là lạnh lùng. Người có trí thông minh cao, ở một mức độ nào đó đều sẽ hiện ra vẻ lạnh nhạt. Do bọn họ quá mức lý trí quá mức bình tĩnh, cho nên tình cảm thật rất ít ỏi.

Tình thân, tình yêu, tình bạn, xưa nay đều không xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ.

Lúc thu dưỡng Bùi Hồi, Tạ Tích đề cập tới mình có chứng minh và quyền cư trú tại tinh cầu Thủ Đô là nhờ ba mẹ, kỳ thực không phải vậy. Hắn lừa Bùi Hồi, dựa vào chiến tích của hắn ở trêи chiến trường, cùng với IQ cực kỳ cao, hoàn toàn có thể ngoại lệ nhận được quyền cư trú vĩnh viễn tại tinh cầu Thủ Đô.

Người phụ nữ kia nghe Tạ Tích nói xong, dù cho từ trước đến giờ bà là người rất kiên cường, vẫn không tránh được có chút bi thương. Không có người mẹ nào bị con mình từ chối ý tốt mà không cảm thấy khổ sở, nhưng bà cũng rõ Tạ Tích đã qua cái tuổi ba mẹ có thể dạy bảo. Ít nhất hắn còn nguyện ý nhận thức bọn họ.

"Mẹ cứ nghĩ rằng con nhận nuôi đứa trẻ kia, là vì thích cảm giác gia đình."

Đề cập đến Bùi Hồi, trong mắt Tạ Tích nhiều hơn một tia mềm mại, hắn không trả lời mẹ mình.

Bà hít sâu một cái: "Sau này, mẹ sẽ không lừa con nữa. Lúc nãy đi về, tối nay con vẫn chưa ăn đúng không?"

Chỉ cần không can thiệp vào sinh hoạt của hắn, Tạ Tích thường nguyện ý nể tình, dù sao chỉ cần nể tình nói chuyện cũng có thể bỏ đi khá nhiều phiền phức. Hắn cùng mẹ mình đi đến phòng đã đặt, mà bà trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy một bóng người, có chút chần chờ nói rằng: "Đó là... đứa nhỏ mà con thu dưỡng đúng không?"

Tạ Tích nhìn sang, đúng dịp thấy Bùi Hồi đi ra từ trong phòng khách đối diện. Dáng người thiếu niên kiên cường, linh tuyển xinh đẹp tuyệt trần, chỉ đứng ở nơi đó cũng có thể đưa tới vô số ánh mắt tán thưởng.

Mặt mày Tạ Tích mang ý cười, liền thấy có một cô gái đuổi theo từ phía sau Bùi Hồi, mà Bùi Hồi cũng vừa nói vừa cười với cô. Từ vị trí của hắn nhìn thấy hai người đi chung vô cùng thân mật.

Thanh xuân niên thiếu, tình yêu chớm nở, nghiễm nhiên là bộ dáng một đôi bạn trai bạn gái.

Mẹ hắn cười nói: "Xem ra con trai nuôi của con biết yêu sớm rồi, hành động còn nhanh hơn con nữa."

Tạ Tích lạnh lùng liếc nhìn phía hai người kia, không nói lời nào.

P/s: chương sau hơi có biến:)))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện