Lâm Tranh mất hai ngày để chỉnh sửa lại tất cả những vấn đề mình phát hiện ra trong các phần mềm ứng dụng gửi cho Lâm Giảo, sau đó Lâm Giảo kiên nhẫn hướng dẫn cậu cách ghi lại vấn đề theo ngôn ngữ quen thuộc của lập trình viên.
Và Lâm Tranh lại làm thêm một lần nữa.
Gần đến giờ tan làm, Lâm Tranh nhận được tin nhắn WeChat của An Tĩnh Gia: Hôm nay cậu có rảnh không? Bạn tớ mở một nhà hàng Pháp, hôm nay khai trương, cậu có muốn đi nếm thử không?
Lâm Tranh: Tớ đang thực tập ở Lâm thị, tan làm trễ lắm.
Ngại ghê, lần sau có rảnh tớ sẽ đến ủng hộ bạn cậu sau.
An Tĩnh Gia nhìn màn hình WeChat, thất vọng bĩu môi.
Trước khi nghỉ hè, cô bận thi cuối kì và tập luyện cho tiệc tối nên không có thời gian liên lạc với Lâm Tranh.
Quen biết Lâm Tranh bao lâu nay, thật ra cô vẫn cảm nhận được cậu đối xử với mình như tất cả những người bạn bình thường khác.
Nhưng Lâm Tranh là kiểu người thoải mái có phần ngây ngô hiền lành, lại thích quen bạn mới nên nếu có cô gái nào chủ động hơn một chút thì nói không chừng sẽ thành công.
An Tĩnh Gia luôn đặt mình rất cao nên cô khá tự kiêu và rụt rè trong chuyện tình cảm.
Nhưng đứng trước Lâm Tranh, tất cả những thế mạnh của cô không được xem là mạnh, nếu cô không chủ động thì trong trường có biết bao nhiêu có gái nôn nóng muốn thử sức, e rằng cậu sẽ bị người ta nhanh tay giật mất.
An Tĩnh Gia chạy ra khỏi phòng ngủ tìm cha mình.
Nghe con gái bảo muốn đến công ty thực tập, điều đầu tiên An Kính nghĩ là con bé chỉ mới năm nhất nên không cần phải cực khổ như thế.
Sau đó thấy con gái kiên quyết, ông đành phải đồng ý.
An Tĩnh Gia nhoài người lên lưng ghế sô pha, cười hì hì nói: “Còn nữa, con muốn đến Lâm thị.”
An Kính nhìn ánh mắt tươi cười cất giấu vẻ ngượng ngùng của con gái, ngầm hiểu rồi cố tình trêu: “Tại sao? Nhà chúng ta không giữ nổi con à?”
An Tĩnh Gia làm nũng: “Ba nói cho con biết ba có chịu giúp con hay không đây?”
An Kính kéo con gái xuống ngồi cạnh mình: “Trong đầu con nghĩ gì ba đây biết hết.
Ánh mắt con rất tốt, ba cũng rất vui.
Hai hôm nữa đi, để ba đi bàn với Phong tổng để cậu ta sắp xếp cho con một vị trí thực tập.
Còn nữa, con phải xem xét thời cơ để đến lúc thích hợp thì nhà chúng ta ăn bữa cơm với nhà họ Lâm.
Tuy hai đứa còn trẻ nhưng hai nhà qua lại với nhau thì phải chuẩn bị trước.”
An Tĩnh Gia ôm cha, hôn lên trán ông cười nói: “Ba ba vạn tuế!”
Trước khi tan làm, Lâm Tranh nhắn lão Tiền chờ cậu ở nhà để xe.
Được hôm không phải tăng ca nên vừa đến giờ về các đồng nghiệp đã biến mất hút, Lâm Tranh về cuối cùng phải khóa cửa.
Đường xá đông đúc kẹt xe, họ về đến nhà thì đồng hồ đã sắp điểm tám giờ.
Chu Như Phân hầm canh bách hợp để giải nhiệt, Lâm Tranh uống được nửa chén: “Ngon quá, hôm nay Phong Duật Minh cũng về nhà, có thể chừa cho chú ấy một ít làm bữa khuya.”
Chu Như Phân: “Được.”
Lâm Tranh tắm rửa rồi leo lên giường, vừa chơi game vừa tán gẫu với đám bạn cùng phòng.
Bốn người đang trò chuyện vui vẻ thì Bạch Hi chợt nhắn tin riêng cho Lâm Tranh.
“Lâm Tranh, công ty truyền thông Ưu Giai là sản nghiệp nhà bác cậu à?”
Lâm Tranh: Đợi chút, để tớ đi hỏi bác.
Bạch Hi nằm trên chiếc giường gỗ của ký túc xá, cậu đã đến công ty truyền thông Ưu Giai thực tập được hơn một tuần.
Càng tiếp tục với đồng nghiệp cậu lại càng thấy kì quái.
Dường như tất cả mọi người từ sếp đến đồng nghiệp đều có một sự săn sóc hết sức đặc biệt với một thực tập sinh là cậu, thậm chí còn… Hơi ân cần quá.
Đầu tiên Bạch Hi đã nghĩ đến Lâm Tranh, cậu nghi ngờ không biết Lâm Tranh có nhờ người nhà chào hỏi trước không.
Nhưng cậu biết rõ tính tình Lâm Tranh, cậu ấy không phải là người thích quanh co lòng vòng nên nếu muốn giúp thì chắc Lâm Tranh sẽ trực tiếp đưa tiền mặt và không bao giờ chơi vòng vèo thế này.
Thế thì chỉ còn sót lại một người, Ngô Triết Thanh.
Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau hoàn toàn không cần phải che giấu đến mức này, sau lần leo núi với Ngô Triết Thanh thì thái độ của anh cũng bắt đầu thay đổi, trở nên vô cùng của vô cùng mờ ám.
Dù Bạch Hi vẫn là xử nam nhưng cậu đã cong bao năm nay, khi lên đại học thì cái gì cần xem cũng đã xem kha khá.
Cậu quen Ngô Triết Thanh từng đó thời gian, biết rõ tình trường của cậu ấm này trong quá khứ chỉ có phụ nữ, thẳng hơn bút máy.
Sao đột nhiên lại nảy sinh hứng thú với cậu?
Lâm Tranh: Hỏi xong rồi, đúng là sản nghiệp nhà họ Ngô.
Bác bảo mảng truyền thông đều để cho Ngô Triết Thanh phụ trách.
Bạch Hi nhìn chằm chằm trần nhà, tuy đã đoán trước nhưng cảm giác nghe được sự thật khác hơn rất nhiều.
Bây giờ cậu lại thấy khó hiểu không biết tại sao mình lại muốn kiểm tra? Để chứng minh điều gì đó chăng?
Nhưng dù nó đã được chứng minh thì cậu còn lựa chọn nào khác đâu? Trước kì nghỉ cậu đã tìm rất nhiều việc làm thêm, dùng kiến thức để kiềm tiền thì không bao ăn ở và công việc bao ăn ở thì hầu hết là phục vụ nhà hàng.
Không phải cậu sợ mệt, thành tích cuối kì của cậu rất tốt nên việc lấy học bổng không còn là vấn đề giúp cậu không phải lo cho học phí kì sau.
Nên so với công việc phục vụ bán sức lao động thì cậu muốn tìm được công việc có thể tôi luyện được khả năng chuyên môn.
Đang bối rối thì cậu trông thấy thông báo tuyển dụng thực tập sinh kế toán của công ty truyền thông Ưu Giai.
Bây giờ Bạch Hi mới ngẫm lại, từ khi cậu hộp hồ sơ đến lúc tham gia phỏng vấn đề thuận lợi đến kì lạ.
Bạch Hi không thể vọt đến trước mặt Ngô Triết