Bạch Hi đói tỉnh, sau khi trợn tròn mắt thì trước mặt là một khung cảnh vô cùng lạ lẫm.
Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cậu đứng dậy khỏi giường, cúi xuống và nhận ra quần áo trên người mình đã thay đổi.
Bạch Hi kéo vạt áo, đó là một chiếc áo ngủ dài màu đen rất mỏng và có thể thấy nó không thuộc về cậu.
Bạch Hi đẩy cửa phòng ngủ, ra phòng khách và sau lưng chợt vang lên giọng nói: “Cuối cũng cũng chịu tỉnh.”
Cậu xoay lại, Ngô Triết Thanh đang cầm muỗng khuấy cháo trong nồi, thích ý nhìn cậu.
Bạch Hi không thể nhớ nổi chuyện xảy ra tối qua, cậu lúng túng kéo vạt áo đi đến chỗ anh: “Sao em lại ở đây?”
Ngô Triết Thanh: “Cái này phải hỏi em rồi.
Anh bảo chứ, ba đứa miệng còn hôi sữa bọn em chạy ra đường uống say ngất cần câu thế này có khi bị người ta bán đi còn không biết ấy.”
Bạch Hi cào tóc, chỉ quần áo trên người mình cà lăm: “Cái này…”
Ngô Triết Thanh chẳng thèm để ý: “Hôm qua người em bẩn quá, anh không thể để em ngủ như thế được nên mới ném em vào bồn tắm kì cọ rồi thay quần áo cho sạch sẽ.”
Mặt Bạch Hi lập tức đỏ bừng: “Bồn, bồn tắm?”
Ngô Triết Thanh cười đầy ẩn ý nhìn cậu: “Nghĩ gì thế?”
Bạch Hi vội xoay đi.
Ngô Triết Thanh cao giọng nhắc: “Tủ trong nhà vệ sinh có bàn chải đánh răng mới.”
Bạch Hi bước vào nhà vệ sinh đứng nhìn mình trong gương, cậu hất nước lạnh lên mặt, thở dài bắt đầu đánh răng.
Ngô Triết Thanh bưng thức ăn lên bàn, Bạch Hi vẫn chưa ra.
Anh lau tay đi đến nhà vệ sinh, Bạch Hi lập tức kéo khăn lau mặt rồi nghiêng người lách qua Ngô Triết Thanh.
Ngô Triết Thanh nhìn bóng lưng cậu, lắc đầu cười.
Bạch Hi vẫn cúi đầu ăn cơm, áo ngủ đen tôn lên làn da trắng ngần của cậu nhưng vành tai lại đỏ như nhỏ ra máu.
Ngô Triết Thanh bỗng thấy rất buồn cười.
Anh không hiểu tại sao gương mặt của một tay chơi lão làng như Bạch Hi lại đỏ lên chỉ sau một câu nói?
Lần trước cũng vậy, Bạch Hi muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn nhưng khi đó Ngô Triết Thanh lại không ở trong thành phố nên đành phải từ chối.
Bạch Hi khá băn khoăn, Ngô Triết Thanh đã bảo cậu gọi tiếng anh xem như trả ơn và nhóc con chẳng buồn tiếp điện thoại của anh mấy hôm liền.
Quả là một con người khó chịu.
Bạch Hi vội vã cơm nước cho xong rồi đứng lên hỏi: “Quần áo em đâu? Em phải đi rồi.”
Ngô Triết Thanh: “Ngoài ban công đấy, sáng nay anh mới giặt nên không biết khô chưa.”
Bạch Hi ra ban công lấy quần áo, vạt áo và ống quần còn hơi ẩm nhưng cậu vẫn lấy xuống, cuộn trên tay xoay người lại.
Ngô Triết Thanh chắn trước mặt cậu, hai mắt mang ý cười: “Nhà anh có ma hay gì mà em đi vội thế?”
Bạch Hi nhìn sang hướng khác: “Chốc nữa em có việc.”
“Việc gì?”
Bạch Hi chớp mắt: “Không… Không cần phải khai báo với anh chứ.”
Ngô Triết Thanh chẳng nói chẳng rằng nhìn vệt đỏ dần lan từ vành tai xuống cổ Bạch Hi.
Anh giơ tay chạm vào khiến Bạch Hi nhảy lên như chú thỏ nhỏ, hoảng hốt lùi về sau trốn.
Ngô Triết Thanh đến gần, dồn cậu vào góc ban công và chống tay hai bên, cố ý đưa miệng mình đến gần môi cậu.
Bạch Hi không kịp né, cậu quát lên: “Ngô Triết Thanh!”
Anh nhìn cậu, giọng điệu có thể nói là ngả ngớn: “Em trốn cái gì? Chẳng lẽ em không muốn?”
Bạch Hi thở dốc: “Anh khốn…”
Ngô Triết Thanh cúi xuống chặn môi cậu.
Anh cũng không biết nỗi xúc động này có từ bao giờ, có thể là khi biết Bạch Hi lén xem GV mấy tháng trước hay cũng có thể là khi anh cởi quần áo cậu trong phòng tắm đêm qua.
Chàng trai nhỏ Bạch Hi luôn xuất hiện trong dáng vẻ thật thà chất phác và ngoan ngoãn, mấy hôm nay Ngô Triết Thanh luôn kiềm lòng không đậu tưởng tượng đến cảnh cậu xem những thước phim đó, Bạch Hi sẽ trông thế nào?
Gương mặt trong sáng ưa nhìn của người con trai này sẽ ra sao nếu lột đi lớp da đó?
Bạch Hi xem rất nhiều phim nhưng kinh nghiệm thực tiễn lại là con số 0 tròn trĩnh, chẳng mấy chốc đã thở không ra hơi.
Cậu cố dùng hai tay đẩy Ngô Triết Thanh, anh vừa buông lỏng Bạch Hi đã chui qua cánh tay anh thoát ra ngoài, cậu lao vào phòng ngủ thay quần áo và ôm chiếc máy tính chuồn mất dạng.
~~~~~~~~~~~~
Lâm Tranh đi làm vào thứ hai, cậu trông thấy An Tĩnh Gia trong thang máy bèn ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
An Tĩnh Gia cười: “Tớ thực tập ở đây mà.”
Lâm Tranh: “Thực tập?”
An Tĩnh Gia: “Đúng thế, tớ thực tập ở bộ phận tuyên truyền kế bên văn phòng cậu đấy.”
Lâm Tranh không thể hỏi nhiều trước mặt các đồng nghiệp khác, cậu định nhắn tin cho An Tĩnh Gia khi vào đến văn phòng nhưng lại nhận được tin nhắn từ cô: Tớ không muốn thực tập ở công ty nhà mình nên nhờ ba ba giúp tớ vào Lâm thị, giúp đỡ tớ nhiều hơn nhé.
Lâm Tranh gửi lại hình mặt cười và để điện thoại sang một bên.
Bộ phận số năm đang bắt đầu một dự án mới, Lâm Giảo giao hết việc nghiên cứu thị trường cạnh tranh cho Lâm Tranh, đó là những số liệu cần dùng khi vào đến giai đoạn giữa.
Ban đầu những việc này sẽ được giao cho cộng tác viên bên ngoài nhưng bây giờ họ có Lâm Tranh nên tất nhiên việc sẽ đến tay cậu.
Lâm Tranh không biết cách tìm được những thông tin cần thiết trong thời gian ngắn nhưng đồng nghiệp lại quá bận nên cậu phải tự mày mò.
Đến gần trưa, An Tĩnh Gia gửi tin nhắn hẹn Lâm Tranh cùng ăn cơm.
Lâm Tranh nhìn nội dung tin nhắn rồi nhíu mày tự hỏi xem mình nên trả lời thế nào.
Tuy có rất nhiều bạn học ghép đôi cậu với An Tĩnh Gia khi hai người ở trường nhưng cậu luôn xem cô là bạn, hơn nữa An Tĩnh Gia cũng chẳng làm gì tạo cảm giác mờ ám nên Lâm Tranh luôn cho rằng đó chỉ là trò đùa giữa bạn bè với nhau còn cậu với An Tĩnh Gia thì hết sức bình thường.
Nhưng rồi An Tĩnh Gia đột ngột chạy đến Lâm thị thực tập, đến trưa lại hẹn ăn cơm khiến Lâm Tranh buộc lòng phải suy nghĩ.
Cậu vẫn còn nhớ lúc học cấp ba, có bạn gái trong lớp viết thư tình rồi kẹp nó vào sách giáo khoa cho cậu, sau đó ông nội vô tình mở ra và trông thấy.
Khi đó ông cụ đã rất nghiêm túc nói với cậu rằng con gái và con trai hoàn toàn khác nhau.
Tuổi trẻ và danh tiếng đều là những thứ quý giá nên nếu cậu không muốn phát triển thêm mối quan hệ nào thì nên giữ khoảng cách và đừng cho họ quá nhiều không gian ảo tưởng.
Lâm Tranh nào biết được thứ ảo mộng tình yêu ấy, cậu kết bạn không hề quan tâm đến giới tính họ là nam hay nữ mà chỉ xem có hợp ý nhau không.
Ông cụ hết cách đành phải tự dạy cậu viết một bức thư văn vẻ bay bổng trả lời dọa con gái nhà người ta không dám tìm Lâm Tranh nói chuyện nữa.
Mấy năm sau đó, việc học khá nặng nên bên cạnh Lâm Tranh không còn một bóng hồng thân thiết nào, nhưng bây giờ lại xuất hiện một An Tĩnh Gia.
Lâm Tranh vẫn chưa biết nên bày tỏ thái độ của mình thế nào cho khéo, vả