Ngày lễ thứ hai, vì Lâm Tranh và Phong Duật Minh phải xuống Nam Châu nên lão Tiền đã chờ ở nhà họ Lâm từ sớm.
Từ biệt thự xuống Nam Châu mất khoảng ba giờ đi đường nên Chu Như Phân đặt thức ăn chuẩn bị sẵn ở ghế sau.
Trước khi lên xe, Phong Duật Minh nhìn lướt qua túi đồ ăn vặt rồi lại quay vào bếp cầm ít sữa chua và bánh ngọt ra để bên cạnh Lâm Tranh.
“……” Lâm Tranh hạn hán lời: “Chỉ có ba tiếng thôi mà, cháu cũng ăn sáng rồi đấy thôi.”
Phong Duật Minh: “Cậu mua mấy gói đồ ăn vặt đó phải không? Hết cay lại mặn, ăn nhiều quá không tốt.”
Xe chạy ra khỏi thành phố, Lâm Tranh xé túi thịt đùi thỏ cay, vừa ăn vừa nghịch Ipad còn Phong Duật Minh thì ngồi bên ghế phụ lật tạp chí.
Xe vừa lên cao tốc thì lão Tiền đã nhìn về phía trước, lên tiếng: “Ha.”
Phong Duật Minh và Lâm Tranh cùng ngẩng đầu.
“Oa.” Lâm Tranh cảm thán, ôm lưng ghế phụ nhoài người ra trước xem: “Đáng yêu ghê.”
Phía trước là chiếc xe tải với lồng sắt năm tầng được chia thành những ô nhỏ sau thùng xe, mỗi ô có một con dê trắng, hàng dê dưới cùng vươn đầu ra khỏi lồng sắt nhìn những chiếc sau phía sau.
Phong Duật Minh quay sang ghế trái nơi có người đang nhướng lên xem với đôi mắt sáng rỡ và môi đỏ bóng nhẫy vì cay.
Không đáng yêu bằng cậu.
Anh quay đầu đi, tiếp tục lật tạp chí.
Lâm Tranh dời mắt xuống nhìn quyển tạp chí trên tay anh, trên góc phải có hàng chữ ‘cẩm nang du lịch Nam Châu’.
Phong Duật Minh đang xem giới thiệu các món ngon đặc sản.
Lâm Tranh: “Món tròn tròn kia là cái gì vậy? Trông có vẻ rất ngon.”
Phong Duật Minh xem giới thiệu dưới bức hình: “Món cá đặc sản Nam Châu, cay nồng.”
Lâm Tranh lướt qua trang giới thiệu các món ngon, nói: “Vẫn thấy món cá này trông ngon nhất.”
Phong Duật Minh: “Vậy đến nơi phải ăn thử.”
Lâm Tranh ngồi phía sau, xe vẫn chạy đều đều, chẳng mấy chốc đã giúp cậu chìm vào giấc ngủ.
Phong Duật Minh nhìn thấy qua kính chiếu hậu bèn nói với lão Tiền: “Đến trạm dừng trước mặt nghỉ ngơi một lát đi.”
Lâm Tranh cài dây an toàn, cả người dán vào lưng ghế, đầu nghiên gần chín mươi độ, nếu cứ ngủ với cái tư thế này tỉnh lại không đau cổ mới là lạ.
Lão Tiền dừng xe, Phong Duật Minh bước xuống mở cửa sau, lấy IPAD trong tay cậu ném sang một bên, lấy gối sau xe đệm dưới cổ cậu.
Tay chạm vào hai má Lâm Tranh chợt khựng lại, nhẹ nhàng lau đi vụn tiêu bên môi cậu.
Lễ Quốc Khánh, dòng xe cộ đông đúc khiến xe vừa vào đến Nam Châu đã bị ngăn lại, nửa tiếng chỉ nhích được mấy chục mét.
Lâm Tranh tỉnh giấc, cậu ngẩng lên xem dòng xe cộ không thấy điểm cuối trước mặt.
Đoán chừng không đến hai ba tiếng thì không thông nổi.
Lâm Tranh ngủ trên xe bủn rủn cả người, duỗi người hỏi Phong Duật Minh: “Hay là chúng ta xuống xe đi.”
Phong Duật Minh nhìn đồng hồ, hội nghị bắt đầu lúc ba giờ chiều nên ngồi chờ trên xe vẫn không muộn nhưng xuống đi một lát cũng tốt.
Phong Duật Minh nói với lão Tiền: “Vậy chú ở đây đợi nhé, tôi và Lâm Tranh xuống xe đi thẳng đến trung tâm hội nghị luôn.”
Hai người đi dọc bên lề đường, Nam Châu là một thành phố cổ, kiến trúc bên trong đều có những điểm đặc sắc riêng.
Lâm Tranh cầm máy ảnh chụp kiến trúc bên đường, thỉnh thoảng lại đưa vài bức mình thấy rất đẹp cho Phong Duật Minh xem.
Hai người đi qua ngã tư, Lâm Tranh phát hiện từ chỗ này nhìn ra xa có một tòa nhà hình tháp, đỉnh tháp chỉ thẳng vào mặt trời trông như quả cầu đỏ được ghim trên đó, góc nhìn này khiến tòa kiến trúc rực rỡ đến lạ.
Lâm Tranh bước lên thềm đai xanh hóa để tìm một góc chụp thích hợp, lưu giữ khoảnh khắc này.
Phong Duật Minh đứng bên cạnh trông chừng, không để ai vô tình va phải cậu.
Lâm Tranh hết ngồi lại đứng, đổi đủ mọi góc độ mới vất vả chụp được một tấm hài lòng, hào hứng giơ lên cho Phong Duật Minh xem: “Đây, có cảm giác hào quang đỉnh Phật không?”
Hai người đứng rất gần, Phong Duật Minh đang định xem kỹ hơn thì chiếc xe hàng hoa quả đi ngang qua trước mặt họ, mọi người đẩy tới đẩy lui, Phong Duật Minh phản xạ ôm lấy eo Lâm Tranh để lưng cậu không bị xe hàng đụng trúng.
Lâm Tranh đang tập trung vào máy chụp hình nên hơi giật mình khi bị ôm chặt, tay cầm máy ảnh chợt buông lỏng rồi vội siết chặt, đầu cũng nghiêng về phía trước, môi lướt qua cằm Phong Duật Minh.
Cằm được cạo sạch râu của đàn ông có cảm giác râu đang mọc lên cưng cứng, vì tốc độ ma sát quá nhanh khiến môi Lâm Tranh hơi đau.
Xe đẩy đi qua, Phong Duật Minh buông Lâm Tranh ra.
Cậu xoay người đi luôn chẳng thèm ngẩng đầu lên, Phong Duật Minh đi bên cạnh.
Rất lâu sau đó, dường như đã kịp phản ứng lại cậu đưa đầu lưỡi liếm liếm môi.
Phong Duật Minh nghiêng người: “Nhìn cái nhà kia kìa, trông rất giống… Cậu sao thế? Sốt hả?”
Môi Lâm Tranh mềm mại bóng bẩy, đầu lưỡi vẫn còn lộ một phần nhỏ bên ngoài, vì Phong Duật Minh nói chuyện với mình nên cậu vội vàng rụt lưỡi về, suýt chút nữa đã khiến mình bị sặc.
Phong Duật Minh thấy sắc mặt cậu không được bình thường bèn giơ tay sờ trán cậu, nhíu mày nói: “Cũng ổn mà…”
Lâm Tranh bối rối dời tầm mắt: “Nhà nào cơ? Cháu muốn chụp nó lại.”
Hai người vừa đi vừa chụp, hơn một tiếng sau mới đến được Tam Hoàn, trung tâm hội nghị triển lãm được đặt ở Tam Hoàn, Phong Duật Minh và Lâm Tranh tìm một khách sạn năm sao gần đó.
Phong Duật Minh đặt một phòng xép, hai phòng ngủ riêng biệt, dùng chung phòng khách và phòng đọc sách.
Phong Duật Minh gọi điện thoại nhắn khách sạn mang cơm trưa lên phòng, sau đó nhìn Lâm Tranh nói: “Lát nữa Lý Dược sẽ tới, tôi phải bàn với cậu ta một số chuyện nên trưa nay chỉ có thể ăn trong khách sạn.
Chiều nay cậu muốn đi chơi ở đâu cũng được, tôi bảo lão Tiền đi theo.
Hội nghị kết thúc tôi sẽ đến tìm cậu.”
Lâm Tranh khoanh chân ngồi trên sô pha: “Khi nào chú mới xong?”
Phong Duật Minh: “Năm giờ.”
Lâm Tranh: “Thế cháu chờ hội nghị của chú kết thúc rồi đi cũng được.”
“Tại sao?” Phong Duật Minh cũng đến ngồi xuống bên cạnh cậu: “Ở khách sạn cả một buổi chiều thế cậu không thấy chán hả?”
Lâm Tranh nghiêng đầu tới trước mặt anh, đôi mắt lấp lánh ánh nước: “Nếu cháu bảo cháu muốn đi chơi một mình, không cho lão Tiền đi theo thì chú có đồng ý không?”
Phong Duật Minh: “Không đồng ý.”
Lâm Tranh tỏ vẻ “quả nhiên là thế”, nói: “Thế thôi bỏ đi, biết ngay là chú không đồng ý mà, cháu lại chẳng quan ai ở Nam Châu, chắc chắn không ai nói lại chú, lão Tiền bị kẹp ở giữa khó xử thì không nói, nhưng cháu tự hờn tự dỗi thế thì có khác gì tự chuốc lấy khổ đâu.”
Suy nghĩ cũng khá thoáng đấy, Phong Duật Minh buồn cười: “Lão Tiền ở nhà họ Lâm làm việc bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn chưa quen để ông ấy đi theo hả?”
Lâm Tranh: “Không phải là không quen, mà là tính lão Tiền không thích nói nhiều, đi chơi mà có một người tàng hình bên cạnh chẳng có gì vui cả.”
Khi Lâm Tranh nói chuyện, mặt mũi cậu sinh động sáng sủa hơn bao giờ hết, biểu cảm hơi nhăn nhó, môi mỏng