Biên tập và chỉnh sửa: Bún ChảNgay khi ánh dương đầu tiên rọi sáng sao thủ đô, Angusgail đã tỉnh giấc. Trong đôi mắt mang theo chút mê man mới tỉnh lại, khi ánh mắt nhìn tới thuỵ nhan (1) trầm tĩnh của Tạ Tử Thanh, tia mê man kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tạ Tử Thanh ngủ rất ngon, cả người cũng cong cong tự nhiên nằm chếch trên giường, tay phải nắm thành quyền, đặt bên mép, tay trái đặt dưới tay phải.
Không kể tối hôm trước anh ngủ bằng tư thế gì, ngủ rồi đều tự động nằm theo tư thế này.Angusgail đội nhiên muốn cười, y cong cong khoé miệng, cười không thành tiếng, sau đó liền ý thức được việc này có chút ngốc ngốc, vội vã đè khoé miệng xuống, để vẻ mặt mình trông thật bình tĩnh và đáng tin nhất.
Cảm thấy mình so với hôm trước đã càng thành thục hơn, Angusgail liếc mắt nhìn về phía cửa, lại nhìn về phía cửa sổ, chắc chắn là không bị ai nhìn thấy, Angusgail cúi đầu nhìn về phía Tạ Tử Thanh đang ngủ say, nín thở, tiểu tâm tiểu dực (2) tới gần anh.
Gần hơn một chút….
Lại gần hơn một chút nữa….
Angusgail trên trán Tạ Tử Thanh, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn nhẹ.
“Ưm…” Dường như cảm thấy được có người tới gần, Tạ Tử Thanh vô thức chép miệng.
Angusgail bị doạ đến mức tim đập loạn, cả người cứng đờ, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tạ Tử Thanh giống như sẽ ngay lập tức tỉnh lại, cả người ngây ra.
Tạ Tử Thanh cà cà đầu lên gối, bất động.
Angusgail mở to hai mắt, ý thức được mình làm ra cái gì, từ cổ đến tận tai đỏ tưng bừng, y nhẹ nhàng mím mím môi.
Mới vừa rồi, chính hắn dùng cái chỗ này đây, đi hôn trán Tạ Tử Thanh đây.
Chống khuỷu tay lên đầu gối, y ôm mặt cười ngây ngốc một hồi. Angusgail nhìn thời gian, quyết định đi đến nhà ăn lấy bữa sáng, đến khi Tạ Tử Thanh tỉnh lại là có thể có bữa sáng thơm thơm nóng nóng mà ăn.
‘Mình đúng là là một người bạn cẩn thận đúng tiêu chuẩn’. Angusgail liền khám phá ra được một ưu điểm của chính mình.
Y giúp Tạ Tử Thanh nhét lại cái chăn cho bớt lộn xộn, sau đó nhón chân kéo cửa đi ra ngoài.
“Cậu Angus, cậu ăn sáng đi.” ^_^
Đậu đỏ cầm bữa sáng, đứng ở cửa, màn hình nhấp nháy.
Angusgail trầm mặc, y nghĩ có lẽ mình có nhầm một chút, người máy này tuy có chút ngốc ngốc, nhưng còn biết đi lấy bữa sáng, a… icon trên màn hình cũng rất đáng yêu.
Ừm… Tạ Tử Thanh thật tinh mắt!
(rốt cuộc vẫn là khen vợ chứ có thấy bé Đậu Đỏ đáng yêu đâu)Một người một máy nhìn nhau một chốc, Đậu Đỏ vẫn duy trì tư thế giơ cái túi như trước, tầm mắt của Angusgail nhìn nó, nhận lấy.
Y do dự một chút, xoa xoa cái đầu bự của Đậu Đỏ, “Mày… tiếp tục đánh bài đi.”
Trên màn hình Đậu Đỏ bắt đầu thả bom hoa đủ thứ màu, “Được ạ.” ⊙ω⊙
“Cố lên.” Angusgail cổ vũ nó.
Y mang bữa sáng để trên bàn bên ngoài, sau đó đi vào phòng mình bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Thắt nốt nút buộc cuối cùng, Angusgail lần nữa mở cửa ra, liền thấy một cảnh làm y giận sôi máu.
Đậu Đỏ ôm túi bữa sáng, luống cuống đứng giữa phòng, bị người bao quanh bốn phía, thỉnh thoảng có người còn kéo cánh tay của nó, ấn ấn đầu nó, đạp một cước lên cái bụng tròn xoe nó vốn luôn tự hào.
“Vic, mày xem, con người máy này xấu vãi.” Thiếu niên tóc xanh lục ác ý đá người máy một cước, người máy trượt về sau một đoạn, lại bị thiếu niên tóc vàng tên Vic kia đạp trở lại.
Đậu Đỏ ôm bữa sáng muốn chạy trốn, lại bị một tên khác đá về.
Thiếu niên tóc xanh lục vươn tay tính cướp bữa sáng trong ngực nó, “Á à, để tao xem đây là cái bảo bối gì.”
Đậu Đỏ gắt gao ôm chặt bữa sáng không chịu buông tay, “Không cho anh lấy.”
Cánh tay máy bị kéo kẽo kẹt vang lên.
Đậu Đỏ sợ rằng mình cũng sắp rò điện đến nơi rồi.
Thiếu niên tóc xanh lục cướp không được, mạnh bạo đạp mấy cái lên bụng Đậu Đỏ, “Cái thứ rách nát này lại khoẻ đến thế, Vic, tới đây nhanh! Giúp tao tháo tay nó xuống.”
“Toby.” Thiếu niên tóc đỏ vẫn luôn ngồi trên ghế salon, kêu tên thiếu niên tóc xanh.
Toby nghiêng đầu qua, lộ
ra biểu tình khoa trương, “Không phải chứ Wayne? Lẽ nào trong lòng mày vẫn còn cái tình bạn buồn cười kia? Mày lẽ nào quên mất ngày trước Angusgail nhục nhã mày thế nào à? Hiện tại không phải nên làm nhục nó lại sao?”
Hắn ác ý cười, “Trước lấy người máy của hắn ra hả giận, thế nào?”
Nghe đến tên Angusgail, bàn tay Wayne đột nhiên siết chặt lại, “Tao đương nhiên không quên sỉ nhục nó ban cho tao đâu.”
“Ầm” một tiếng, thanh âm lạnh như băng của Angusgail vang lên sau người bọn họ.
“Chúng mày làm gì người máy của tao?”
Toby theo bản năng cứng đờ, hắn quay đầu nhìn cái người mặt không cảm xúc đứng trước cửa.
“Mày bắt người máy của tao là muốn làm cái gì?”
Vì che giấu yếu thế của mình, Toby phách lối bắt đầu cười lớn, “Angusgail · Farmer, mày vẫn còn ảo tưởng mày là Đại thiếu gia đấy à? Hầu tước Farmer đã chối bỏ mày rồi, xem mày sau này sao cậy thế hiếp người, thông minh thì mau quỳ xuống cầu xin bọn tao đi ha ha ha ha…”
Angusgail mặt không thay đổi nhìn hắn.
Tiếng cười của Toby dần nhỏ đi, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Angusgail, đột nhiên nở nụ cười, “Mày hình như vẫn chưa biết? Hầu tước Farmer đã công khai thân thế của mày, mày căn bản không phải con ngài, mày là do mẹ mày vụng trộm cùng thằng đàn ông khác sinh ra. Toà án đã xử hôn nhân của mẹ mày với hầu tước Farmer không có hiệu lực. Giờ mày chỉ là thằng con riêng, đồ tạp chủng, ha ha ha…”
Angusgail vốn vẫn không phản ứng gì đột nhiên xông tới, mạnh mẽ tống một quyền lên bộ mặt chưa kịp phòng bị gì của Toby. Đẩy hắn ngã dúi xuống đất, hai tay gắt gao bóp chặt lấy cổ hắn, biểu tình trở nên vô cùng dữ tợn, Angusgail hung ác nói: “Mày nói lại câu nữa?!”
Toby bị nghẹt đến không thở nổi, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng “Ô ô”.
“Mày nói lại câu nữa?” Tay bóp càng ngày càng chặt, mặt Toby sưng đến tím đỏ.
“Cứu… mạng…”
Lúc này, mấy người khác mới lấy lại tinh thần sau phút bất ngờ. Vic cao to xông tới đạp một cước đá văng Angusgail, thấy y còn ý định vồ tới, liền đạp lên tay y.
Toby ôm cổ ho khan một hồi, sợ hãi rít gào lên, “Thằng tạp chủng này muốn bóp chết tao! Đánh nó! Vic, đánh chết nó cho tao!!”
Angusgail không thèm nhìn đến bàn tay đang đau như sắp bị đứt rời ra, y trừng mắt nhìn chằm chằm Toby, như thể muốn khắc sâu bộ dáng của tên này vào trong đầu mình.
Toby bị trừng đến phát lạnh, đi tới kéo tóc y lên, tàn nhẫn đạp mạnh xuống đất, miệng mắng: “Tạp chủng! Còn dám trừng tao!”Wayne từ trên ghế salon đứng lên, đi tới trước mặt Angusgail, phức tạp nhìn y từ trên cao, “Thật không nghĩ tới sẽ có ngày, thiếu gia Farmer kiêu ngạo, cũng sẽ trở nên chật vật như vậy.”
Angusgail rũ mắt, trong miệng phun ra ba chữ.
“Sói mắt trắng.” (3)
Mặt Wayne nhăn nhó một chút, một cước đạp thẳng vào bụng y, “Những nhục nhã mày cho tao, tao sẽ từng cái, từng cái một trả lại cho mày.”
Đậu Đỏ bên trong góc, thừa dịp bọn nó không chú ý, lén lén lút lút lẩn đi đến của phòng Tạ Tử Thanh.
Hết chương 26(1) Nhan sắc khi đang ngủ
(2) cẩn thận, cẩn trọng.
(3) Bạch nhãn lang: chỉ kẻ vong ân bội nghĩa, áo cháo đá bát.
Truyện convert hay :
Võ Hiệp Thế Giới Mộ Dung Phục