Trở lại nhà trọ, Lâu Nghiêu Nghiêu đã bị Tần Chí nhét
vào phòng tắm. Từ sau khi lên đại học, Tần Chí thuê một nhà trọ cách đại học
không xa, một phòng ngủ, một phòng khách một phòng bếp một phòng vệ sinh, ban
công chỉ có mấy chục mét vuông, nhưng đối với một người đàn ông độc thân, phòng
ở như vậy tuyệt đối là không thể soi mói.
Sau khi đi làm, liền mua lại căn nhà này, là căn nhà
đầu tiên chính mình mua, Tần Chí tựa hồ đối chỗ này có chú ý, cho dù mỗi ngày
phải lái xe hơn nửa giờ đi làm, mấy năm nay cũng không nghĩ tới chuyển đi.
Cái này lại tiện cho Lâu Nghiêu Nghiêu, chỉ đi hơn
mười phút thật sự không tính xa, cho nên sau khi học đại học, cuối tuần nếu Lâu
Nghiêu Nghiêu không muốn về nhà, cơ bản là ngủ ở bên này.
Ngoan ngoãn tắm xong, khi Lâu Nghiêu Nghiêu quấn khăn
tắm đi ra, cũng không thấy Tần Chí, nhưng cô thật không cảm thấy kỳ quái, ăn
một chút hoa quả trên bàn, ngô... Rất ngọt.
Vừa ăn hai miếng, chợt nghe chuông cửa, Lâu Nghiêu
Nghiêu đặt hoa quả xuống, cầm một miếng dưa Hami ha ha đi ra, vốn tưởng rằng là
Tần Chí quên mang chìa khóa, kết quả xuyên qua mắt mèo, nhìn đến là một cô gái.
Do dự một chút, Lâu Nghiêu Nghiêu mở ra cửa gỗ, chỉ lộ ra một cái đầu, cách cửa
sắt nhìn cô gái kia.
Cô gái kia thấy Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ lộ ra một cái
đầu, hơi sửng sốt, sau đó giơ lên nụ cười ngọt hỏi: "Xin chào, xin hỏi nơi
này là nhà Tần Chí đúng không?"
Lâu Nghiêu Nghiêu nhướng mày, giả vờ giả vịt hỏi:
"Vâng, cô là?" Kỳ thật cô đương nhiên biết cô gái này là ai, Chu Vân
Song, thư ký của Tần Chí, nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ cô chắc chắn
"Không biết".
Là một cao thủ tình trường, Chu Vân Song làm sao có
thể không cảm giác được địch ý của Lâu Nghiêu Nghiêu, nhưng vẫn vẫn duy trì mỉm
cười như cũ nói: "Tôi là thư ký của Tần Chí, Chu Vân Song, xin hỏi Tần Chí
hiện tại có ở nhà không?"
"Anh ấy không ở." Tuy rằng thực không có lễ
phép, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu không có ý muốn mở cửa để cho cô ta đi vào nói
chuyện: "Cô tìm anh ấy có chuyện gì không?"
Chu Vân Song giơ túi công văn lên: "Công ty có
một phần văn kiện Tần Chí quên mang về, cho nên kêu tôi đưa lại đây."
Lâu Nghiêu Nghiêu vừa định nói cô ta giao cho mình là
được, nhưng vẫn chưa kịp nói, lại đột nhiên thay đổi chủ ý: "Cô vào nhà
ngồi trước đi, có lẽ lát nữa anh ấy sẽ trở lại."
Nói xong, liền mở cửa, đem người phụ nữ mơ ước Tần Chí
nhà cô này đi vào. Chu Vân Song vốn tưởng rằng đối phương sẽ muốn văn kiện, sau
đó cô sẽ dùng lời cự tuyệt, đều đã chuẩn bị tốt sẽ bị bỏ ở ngoài cửa, đang muốn
dùng điều này tranh thủ một chút sự đồng tình, kết quả lại được mời vào.
Sau khi bước vào, thấy bộ dáng Lâu Nghiêu Nghiêu, Chu
Vân Song có chút sửng sốt, Lâu Nghiêu Nghiêu thật ra không chú ý tới điểm này,
từ tủ giầy lấy ra một đôi giầy đặt trên mặt đất, lại chỉ chỉ tủ giầy: "Ô
để ở nơi này, cô ngồi trước, tôi đi vào thay quần áo."
Nói xong, cũng không quan tâm đến Chu Vân Song, vào
gian phòng ngủ duy nhất kia, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Một tay mang theo công
văn, một tay cầm ô che, Chu Vân Song nhìn giầy ngơi ngác một lúc, sau đó theo
lời đem ô để cẩn thận, thay giầy, tiếp theo bắt đầu đánh giá căn nhà.
Cửa phòng bếp ngay cạnh cửa chính, phòng bếp nho nhỏ
bên trong có đầy đủ dụng cụ làm bếp, dựa theo vị trí để đồ dùng cùng trình độ
mới cũ, hẳn là thường xuyên dùng đến. Phòng khách bị giá sách chia thành hai
gian, bên ngoài là một ngăn tủ đặt sát tường, ở giữa là bốn chiếc ghế sô pha
cùng bàn thủy tinh, đằng sau giá sách đặt hai chiếc sô pha lớn, bên trên là
trải thảm lông dê trắng như tuyết nhìn qua khiến cho người muốn đi lên lăn lộn,
hai cái gối ôm hồng nhạt, đối diện là bàn máy tính, sau đó còn có một chút đồ
vật tinh xảo, lấy điều kiến hiện tại của Tần Chí mà nói, phòng ở như vậy có
chút đơn sơ. Nhưng đối với nhưng đôi yêu nhau bình thường mà nói, đó là một nơi
ở chung đơn giản lại ấm áp.
Chu Vân Song đem công văn đặt ở trên sô pha, tinh tế
đánh giá bài trí của gian nhà, này đó bài trí ở mãnh liệt nói cho cô một chuyện
thực, thì phải là: Nó đã có nữ chủ nhân !
Trong phòng tùy ý có thể thấy được vật dụng nữ tính,
dễ thấy nhất là bên cạnh máy tính có dán thời khóa biểu, hiển nhiên sẽ không là
của Tần Chí. Không làm cho Chu Vân Song chờ lâu lắm, Lâu Nghiêu Nghiêu liền
thay quần áo đi ra, Nhưng cô mặc làm cho Chu Vân Song so với thấy cô quấn khăn
tắm càng không nói gì được.
Mặc áo hai dây lộ vai chỉ dài tới cạp quần cùng quần
đùi màu trắng Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn thấy Chu Vân Song đứng ở trước bàn máy
tính, lộ ra một nụ cười giả tạo: "Sao lại đứng ở chỗ này, muốn uống gì?
Ngồi đi." Ra dáng nữ chủ nhân.
Ánh mắt Chu Vân Song lóe lóe, ngồi xuống cạnh túi công
văn: "Nước lọc là được rồi."
Lâu Nghiêu Nghiêu từ trong tủ lạnh lấy cho cô ta một
bình nước khoáng, sau đó bưng hoa quả bàn đặt ở đối diện Chu Vân Song, mời một
tiếng, sau khi Chu Vân Song tỏ vẻ không ăn, liền vừa ăn, vừa nhìn Chu Vân Song
ngẩn người. Bị cặp mắt to kia nhìn chằm chằm không nháy mắt, Chu Vân Song cảm
thấy phi thường áp lực, cô cảm thấy chính mình ở dưới ánh mắt đối phương trở
nên trần trụi không chỗ nào che giấu, cặp đùi trắng đặt ở trên sô pha lại phá
lệ chói mắt, sự tình tựa hồ hoàn toàn không giống như cô nghĩ!
Nguyễn Tư Nam là kẻ lừa đảo! Anh ta không phải nói Tần
Chí không có bạn gái sao? Không phải cổ vũ cô theo đuổi Tần Chí sao? Không phải
nói thanh mai trúc mã của Tần Chí có người trong lòng sao? Nhưng sự tình hiện
tại xem ra, hoàn toàn không phải như vậy.
Tần Chí ôm túi lớn túi nhỏ mở cửa bước vào, liền thấy
Chu Vân Song ngồi ở trên sô pha, có chút kinh ngạc nhìn cô ta: "Sao cô lại
ở trong này?"
Chu Vân Song đứng lên, thanh âm ngọt ngào nói:
"Tần Chí, em tới đưa văn kiện cho anh."
"Không phải tôi đã nói ngày mai sẽ đi lấy sao?
Sao cô lại phải đưa lại đây?" Tần Chí nhìn Chu Vân Song có chút không vui,
hôm nay bởi vì muốn đón Lâu Nghiêu Nghiêu, cho nên tan làm sớm, có chút công sự
cũng không xử lý xong, tâm tư của cô gái này anh biết rõ, nhưng quyết sách của
công ty dù sao có một nửa ở trong tay Nguyễn Tư Nam, cho nên chỉ cần không chạm
đến điểm mấu chốt của anh, công tác không sai sót, anh cũng không thể làm gì.
Quan trọng nhất là bị Lâu Nghiêu Nghiêu hiểu lầm làm sao bây giờ? Ý niệm này
trong đầu chợt lóe liền hoàn toàn biến mất, Lâu Nghiêu Nghiêu làm sao có thể có
tâm tư rảnh rỗi mà đi hiểu lầm anh.
Chu Vân Song lắp bắp không biết nói cái gì. Lâu Nghiêu
Nghiêu xem diễn đủ, thực không có thành ý vừa ăn dưa Hami vừa làm người hoà
giải: "Được rồi mà, người ta giúp anh đưa lại đây, là xuất phát từ hảo
tâm, cũng đừng làm sắc mặt dọa người, Tần Chí, em đói bụng."
Sau đó quay đầu nhìn Chu Vân Song nói: "Bên ngoài
còn đang mưa, ăn qua cơm chiều rồi hãy đi."
"Cám ơn." Chu Vân Song đương nhiên sẽ không
cự tuyệt.
Tần Chí nhíu mày nhìn thoáng qua Lâu Nghiêu Nghiêu,
cũng không nói cái gì nữa, đem văn kiện cất xong, vào phòng tìm một cái chăn
phủ trên người Lâu Nghiêu Nghiêu, đem hoa quả trong tay cô cùng trên bàn lấy
đi: "Đừng ăn nhiều quá, lát nữa lại ăn không ngon."
Sau đó cầm đĩa hoa quả vào phòng bếp, chỉ chốc lát
sau, liền truyền đến tiếng cắt thái. Chờ Tần Chí đeo tạp dề mang ba món ăn một
món canh bưng lên, biểu tình của Chu Vân Song thực tiêu tan, người đàn ông ở
nhà như vậy, đâu còn giống như ông chủ mặt lạnh ở công ty chứ?
Bữa cơm này ăn thực áp lực, trừ Tần Chí ngẫu nhiên gắp
thức ăn cho Lâu Nghiêu Nghiêu, ba người đều không nói chuyện, Tần Chí làm đồ ăn
rất ngon nhưng Chu Vân Song ăn không thấy vị gì. Trong lúc Lâu Nghiêu Nghiêu
một bên rộng mở cái bụng ăn, một bên quan sát hai người thần sắc.
Nhìn hồi lâu, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, may
quá, bọn họ vẫn chưa có kết giao. Nhớ rõ kiếp
trước, cũng chính là hai tháng
này, cô từ Nguyễn Tư Nam nghe được tin tức Tần Chí có bạn gái, người này chính
là Chu Vân Song, sau đó bị cô đại náo một hồi giảo hợp, nhưng xem không khí
hiện tại của hai người này, Chu Vân Song quả thật có ý với Tần Chí, nhưng Tần
Chí hoàn toàn không có gì khác thường, thậm chí cũng không có liếc mắt nhìn Chu
Vân Song một lần, hơn nữa, nếu như cô không đoán sai, Tần Chí hẳn là thích cô.
Như vậy... Tần Chí sẽ ở trong khoảng thời gian ngắn
thay lòng đổi dạ như vậy? Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn Chu Vân
Song thực không tốt, không phải cô ta đã dùng thủ đoạn chứ?
Cơm nước xong, Chu Vân Song giúp Tần Chí thu dọn bát
đũa, còn muốn hỗ trợ rửa chén, lại bị Tần Chí lạnh lẽo "mời" đi ra.
Kết quả mông còn không có ngồi ổn, chợt nghe Lâu
Nghiêu Nghiêu lên cao tiếng nói: "A! Cô phải đi ?... Không thể ngồi lâu...
Nga, buổi tối còn phải cùng bạn trai hẹn hò... Nếu như vậy, tôi sẽ không giữ
cô, trên đường cẩn thận."...
Không có ngôn ngữ có thể biểu đạt tâm tình hiện tại
của Chu Vân Song, đối với khuôn mặt tươi cười đắc ý của Lâu Nghiêu Nghiêu, cô
quả thực là muốn cởi giầy đánh tới. Được đến kết quả mình muốn Lâu Nghiêu
Nghiêu phất phất tay, ngượng ngùng, loại chuyện trả đũa này, cô thật sự làm quá
thuận buồm xuôi gió. Chu Vân Song đương nhiên không muốn đi, nhưng Lâu Nghiêu
Nghiêu lớn giọng như vậy, tại phòng bếp Tần Chí khẳng định nghe thấy được,
chẳng lẽ cô còn có thể không biết xấu hổ mặt dày ở lại? Hoặc là cùng Lâu Nghiêu
Nghiêu cãi nhau? Làm được sao? Đem Chu Vân Song phẫn nộ đưa tới cửa, Lâu Nghiêu
Nghiêu mỉm cười lắc lắc tay.
"Thật sự là đa tạ cô khoản đãi." Khi nói
những lời này, Chu Vân Song gần như nghiến răng nghiến lợi.
"Đừng khách sáo." Lâu Nghiêu Nghiêu cười tủm
tỉm ngoéo tay, thấy Chu Vân Song không đến, cô đành phải ghé người tới bên tai
đối phương nói: "Cô nói xem, nếu như bởi vì câu dẫn ông chủ thất bại mà bị
khai trừ, công ty nào còn dám dùng cô?"
"Cô..." Chu Vân Song không dám tin mở to hai
mắt nhìn.
Lâu Nghiêu Nghiêu biểu tình thực vô tội nhìn cô:
"Có người từng nói với cô chưa? Có một vài người đàn ông của người khác có
thể chọc, nhưng có người đàn ông của một vài người không thể chạm vào, thật
ngại quá, người đàn ông này là của tôi, cô không thể trêu vào."
Nói xong lời cuối cùng một câu, sắc mặt cô đã hoàn
toàn lạnh xuống, biểu tình kia lạnh đến mức làm cho người ta đáy lòng phát
lạnh, chết cũng đều đã chết qua, còn có cái gì phải sợ? Ai dám cùng cô tranh,
cô liền cùng người đó liều mạng.
"Ken két" một tiếng, cửa sắt trước mặt Chu
Vân Song dùng sức đóng lại, Chu Vân Song nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại,
cô giống như, thật sự chọc một vào một người đàn ông không thể chọc... Nguyễn
Tư Nam căn bản chính là đào hầm cho cô nhảy vào, bộ dáng cô gái này có chỗ nào
giống như là không thích Tần Chí? Căn bản chính là đem đối phương xem thành độc
chiếm của mình, không chấp nhận được người khác mơ ước.
Lâu Nghiêu Nghiêu quay đầu lại, liền thấy Tần Chí đứng
ở cửa phòng bếp nhìn cô, mặt anh bởi vì có bóng che nên không thấy rõ thần sắc,
anh nghe thấy rồi... Anh nhất định nghe thấy rồi... Lâu Nghiêu Nghiêu không có
uy phong vừa rồi, tim đập thật nhanh, cô há miệng thở dốc, không biết nên nói
cái gì, làm chuyện xấu uy hiếp người, đây cũng không phải là lần đầu tiên,
nhưng chưa từng có khẩn trương quá như vậy, cuối cùng, cô quyết định phá vỡ im
lặng:
"Tần Chí, em..."
"Đừng đứng ở chỗ này, mắc mưa còn mặc ít như vậy
sẽ cảm mạo."
Tần Chí nói xong, xoay người vào phòng bếp, thật giống
như không có nghe thấy lời nói vừa rồi.
Một chút nhiệt huyết của Lâu Nghiêu Nghiêu bị những
lời này đánh không có bóng dáng, xông lên đạp anh một cước: "Tần Chí anh
quả thực chính là con heo."
Đột nhiên bị đá một cước Tần Chí không nói gì nhìn Lâu
Nghiêu Nghiêu hầm hừ chạy trốn, anh lại đắc tội với cô ở chỗ nào rồi? Chờ Tần
Chí thu dọn xong, mắc mưa lại tắm nước ấm,còn ăn uống no đủ, Lâu Nghiêu Nghiêu
đã nằm trên sô pha ngủ.
Cô ở trên sô pha cuộn thành một vòng nhỏ, giống như
một con mèo nhỏ, mũi nhỏ mặt nhăn, giống như có cái gì làm cô thấy phức tạp,
chiếc áo kia trừ phần ngực, vải dệt ở phần eo gần như trong suốt, quần đùi vốn
đã ngắn bởi vì cô cuộn người mà có vẻ càng ngắn, một phần lớn da thịt trắng như
tuyết lộ ở bên ngoài, cô liền không hề phòng bị ngủ trước mặt anh như vậy.
Cô giống như một chút cũng đều không có tự giác của
con gái, chẳng lẽ cô cho tới bây giờ vốn không có nghĩ tới, cùng một người đàn
ông độc thân bình thường cùng một phòng là một việc vô cùng nguy hiểm? Hay nên
nói cô quá yên tâm về anh, hoặc là nên nói... Cô căn bản là không coi anh là
đàn ông.
Tần Chí cười khổ một tiếng, xoay người ôm lấy Lâu
Nghiêu Nghiêu, xúc cảm bóng loáng mềm mại, áp chế tâm tư khác thường bốc lên,
Tần Chí đem Lâu Nghiêu Nghiêu đặt trên giường, sau đó giúp cô đắp một tấm chăn
mỏng.
Trong lúc Lâu Nghiêu Nghiêu còn chưa tỉnh lại, sau khi
bị đặt ở trên giường, cong cong thân mình, lại cuộn thành vòng tròn.
Tần Chí đứng ở đầu giường nhìn gương mặt khi ngủ của
cô không khỏi nhớ tới không lâu trước, cô nói câu nói kia: "Làm sao bây
giờ? Em đi không được."
Kỳ thật, lúc đó anh cũng đi không được. Nhưng anh thật
sự mệt chết đi, không muốn giả vờ nữa. Là nên nói cô quá vô tình, hay nên nói
anh quá ngây thơ, anh cư nhiên lại tin tưởng lời nói của một cô gái mười hai
tuổi, hơn nữa còn thật sự đem lời nói đó ghi tạc trong lòng!
—— Tôi, Lâu Nghiêu Nghiêu muốn thành cô gái vì Tần Chí
tồn tại! Cho nên, trước khi em lớn lên, anh không thể có bạn gái, bằng không,
anh sẽ hối hận, bởi vì, em nhất định đánh bại các cô gái khác!
—— Ha ha, anh đây có thể chờ.
Xem đi, anh quả nhiên thực ngây thơ, một câu lời nói
đùa đã rất nhiều năm. Năm ấy Lâu Nghiêu Nghiêu mười hai tuổi đã vẽ cho anh một
vòng tròn, anh đứng ở trong vòng đợi rất nhiều năm, kết quả cuối cùng mới phát
hiện, Lâu Nghiêu Nghiêu cho tới bây giờ vốn không có đem chính mình vẽ vào bên
trong, từ trước tới nay đều chỉ có mình anh trong vòng.