Nguyễn Tư Nam lại một lần nữa đi đi lại lại trong
phòng Tần Chí, dù là định lực kinh người cũng cảm thấy phiền chán, nhất là toàn
bộ buổi chiều người này cứ như con ruồi, ong ong ở bên cạnh anh.
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Tần Chí khép lại
văn kiện, ngửa ra sau nằm ở ghế trên.
Nguyễn Tư Nam thực nghiêm túc tiếp tục đi thêm một
vòng, ngay tại lúc Tần Chí đã không thể kiên nhẫn, anh rốt cục nói: "Cậu
nói, vì sao một cô gái rõ ràng thích cậu nhưng lại cự tuyệt tình cảm của
cậu?"
"Chỉ vì chuyện này mà cậu phiền tôi từ sáng tới
bây giờ?" Tần Chí đau đầu đè huyệt Thái Dương: "Cậu không phải tự
xưng là hiểu biết phụ nữ nhất sao, nguyên nhân gì còn cần hỏi tôi?"
"Cái gì kêu chỉ vì chuyện này, chẳng lẽ cậu không
nhìn ra tôi đang rất buồn rầu sao? Thân là bạn tốt của tôi, lại đối với bạn tốt
thờ ơ như vậy, chẳng lẽ cậu không biết xấu hổ?"
Tần Chí một chút cũng không thấy xấu hổ, mặt không
chút thay đổi nhìn Nguyễn Tư Nam.
Nguyễn Tư Nam bất đắc dĩ phất tay: "Quên đi, tôi
cũng không trông cậy vào cái đầu gỗ như cậu có thể nói được cái gì, đi thôi, đi
uống rượu cùng bạn tốt của cậu."
Tần Chí nâng tay xem đồng hồ, đến nhìn thấy vòng tay
màu lam trên cổ tay trái mới đột nhiên nhớ tới anh cũng không đeo đồng hồ, vòng
tay này vừa tinh xảo lại xinh đẹp, nhưng một người người đàn ông đeo trên tay
không khỏi có chút cổ quái, nhưng bởi vì là Lâu Nghiêu Nghiêu giúp anh đeo, cho
nên cho dù đối mặt mọi người kinh ngạc cùng cười nhạo, anh cũng không nếu muốn
lấy xuống.
Kéo cổ tay áo che khuất vòng tay này, Tần Chí ngẩng
đầu nhìn đồng hồ trên tường, sau đó nói: "Hôm nay không được, lát nữa tôi
còn đi đón Nghiêu Nghiêu."
"Đón Nghiêu Nghiêu a..." Nguyễn Tư Nam vuốt
cằm vẻ mặt cổ quái nhìn Tần Chí: "Nói tiếp đi, cậu gần đây tan tầm có chút
sớm, sẽ không phải là vì đi đón cô ấy chứ?"
Tần Chí mặc kệ anh, tiếp tục xem văn kiện.
"Không đúng nha, còn chưa tới cuối tuần, cậu đón
Nghiêu Nghiêu làm cái gì? Chẳng lẽ... Hai người ở chung ?" Vẻ mặt Nguyễn
Tư Nam khiếp sợ, không dám tin nhìn Tần Chí: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì
mà tôi không biết sao?"
Thấy Tần Chí không để ý tới mình, Nguyễn Tư Nam vuốt
cằm COS trinh thám, tuy rằng lần trước gặp mặt Lâu Nghiêu Nghiêu uống rượu, bọn
họ ồn ào cược Tần Chí có cầm thú hay không, kỳ thật bất quá là làm trò mà thôi,
trong lòng mọi người đều hiểu được, Tần Chí tuyệt đối sẽ không làm như vậy, bởi
vì với tính tình của Lâu Nghiêu Nghiêu, nếu như cố tình làm việc mà cô không
muốn, tuyệt đối sẽ hận Tần Chí suốt cuộc đời này, Tần Chí làm sao có thể sẽ làm
ra chuyện để Lâu Nghiêu Nghiêu oán hận chứ.
Nhưng đó lại là phương pháp nhanh nhất để cảm tình của
hai người phát triển tốt nhất, lớn nhất có thể là...Bình thường ở chung mà
thôi, dù sao bọn họ cuối tuần thường xuyên ở cùng nhau, không phải cuối tuần
cũng ở cùng nhau, căn bản là không có gì kỳ quái. Kỳ thật hai người này thật sự
là buồn cười, đều đã "Ở chung" nhiều năm như vậy, quan hệ lại còn có
thể thuần khiết như vậy, nói ra ai tin?
Nếu như Lâu Nghiêu Nghiêu thấy không rõ, thì thật đáng
buồn cho Tần Chí, bởi vì ai cũng đều biết, Tần Chí vẫn ở lại căn nhà đó, chỉ là
vì Lâu Nghiêu Nghiêu mà thôi, lúc trước, khi Tần Chí vừa chuyển vào nơi đó, bọn
họ gọi đó là nơi "Tần Chí cùng Lâu Nghiêu Nghiêu ngọt ngào".
Chỉ có một gian phòng ngủ, như vậy sẽ không có bạn bè
đến quấy rầy, lúc trước Lâu Nghiêu Nghiêu đã nói như vậy? Hai người này thật sự
là tuyệt phối, một người rõ ràng có người trong lòng, còn chết cũng không chịu
buông tay người khác, một người rõ ràng thống khổ muốn chết, còn tự nguyện để
người ta nắm mà không oán hận, tính cách của Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ biến thành
như vậy, cùng việc Tần Chí dung túng có quan hệ rất lớn.
"Trời ơi!" Nguyễn Tư Nam vỗ trán, vì sao anh
luôn nhìn đến chuyện tình của người khác liền nhịn không được nhiều chuyện một
chút, chuyện của chính mình đều còn không có suy nghĩ cẩn thận!
Nhìn thấy Nguyễn Tư Nam vẻ mặt thống khổ tiêu sái ra
khỏi văn phòng, Tần Chí rốt cục nhẹ nhàng thở ra, sao anh lại có một người bạn
như vậy chứ? Nhưng một cô gái rõ ràng không thích ngươi lại cố tình cùng với
ngươi kết giao, đó lại là vì cái gì? Có lẽ không phải muốn làm rõ, chỉ là muốn
biết đáp án mà thôi.
Thu dọn đồ đạc xong, Tần Chí cầm lấy chìa khóa xe rời
khỏi văn phòng, công ty ở tầng thứ 27, thời gian từ thang máy đi xuống cũng
không ngắn, cũng may hiện tại không phải giờ tan tầm, huống hồ anh dùng là
thang máy chuyên dụng, lúc này cũng không có nhiều người sử dụng.
Nhưng khi đến tầng mười lăm lại có thêm một người, Tần
Chí ở trong thang máy cùng những người chờ ở tầng mười lăm đều sửng sốt, đều có
chút ngoài ý muốn nhìn đến đối phương. Trần Hạo rất nhanh thu lại vẻ kinh ngạc
trên mặt, nở một nụ cười thân thiết chào hỏi: "Anh Tần."
"Ừ." Tần Chí gật gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm
trước sau như một.
Cùng một thang máy, theo trình độ của hai người mà nói
là người đàn ông hiểu biết đối phương nhất, bọn họ gặp nhau tựa hồ bình thản
không dậy nổi gợn sóng, chỉ là cuộc chiến giữa bọn anh chưa bao giờ ngừng lại,
cụ thể như thế nào, chỉ có chính bọn họ rõ ràng. Đột nhiên một tiếng chuông
đánh vỡ trầm mặc, bản nhạc bài "Chàng trai này là của tôi", Trần Hạo
nhíu lại, thanh âm này anh ta quá quen thuộc, rõ ràng là giọng của Lâu Nghiêu
Nghiêu. Tần Chí lấy ra di động, khi nhìn thấy cái tên quen thuộc kia, khuôn mặt
vẫn đóng băng bất giác mỉm cười: "Nghiêu Nghiêu."
"Tần Chí, anh còn ở công ty sao? Bây giờ em đang
ở nhà, qua bữa cơm chiều anh lại đến đón em được không?"
"Được."
"Vậy thì quyết định như vậy, buổi tối gặp."
"Buổi tối gặp."
Ngắt điện thoại, thang máy lại lâm vào trầm mặc, đến
tầng một, Trần Hạo giành đi ra thang máy trước, lại phát hiện Tần Chí căn bản
không đi ra, thang máy "Đinh" một tiếng khép lại.
Đối phương biểu tình lạnh lùng làm cho Trần Hạo không
tự giác nắm chặt nắm tay, là như thế này, đám người tự cho là đúng kia từ đầu
tới đuôi đều nhìn anh ta như vậy, giống như anh ta chính là một con trâu nhảy
nhót, ngoại thương, nhà giàu mới nổi, những đôi mắt như hai ngọn núi lớn gắt
gao đè nặng anh ta, hít sâu một hơi Trần Hạo lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp,
cao ngạo có ích lợi gì, gã cuối cùng không phải thua trong tay của anh ta sao,
tiếp tục diễn đi, một ngày nào đó, gã phải quỳ trên mặt đất cầu xin anh ta.
Kỳ thật, nghĩ nhiều cũng là một loại bệnh.
Lấy di động ra, Trần Hạo bám gọi dãy số kia, nhưng
thanh âm của hệ thống lại vang lên "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa
gọi tạm thời không thể nghe điện thoại, xin quý khách vui lòng gọi lại
sau", Trần Hạo trầm xuống, di động bị xiết phát ra tiếng "Ca
ca".
Bên kia, Lâu Nghiêu Nghiêu cúp điện thoại, mở ra danh
sách từ chối cuộc gọi, khi nhìn đến dãy số liên tiếp kia, nhịn không được lộ ra
biểu tình chán ghét, thực buồn cười trước kia số lần chủ động gọi điện thoại
cho cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mấy ngày nay số lần gọi lại hơn
cả số lần tổng cộng mấy năm liền, ném điện thoại sang một bên, Lâu Nghiêu
Nghiêu tiếp tục sửa sang lại quần áo.
Sau khi cùng Tần Chí xác định quan hệ, cô bình thường
cũng ở nhà Tần Chí, kết quả phát hiện quần áo trong tủ hoàn toàn không đủ mặc,
cho nên chọn một ngày trở về lấy quần áo, đặt đủ hai túi, Lâu Nghiêu Nghiêu
không cam lòng đồng thời cũng không muốn ngừng tay, không phải cô không nghĩ
lại lấy, mà là nhà Tần Chí khả năng sẽ không nỡ chuyển, mặt khác tìm phòng ở
cũng
có chút không muốn dù sao cũng đã ở nhiều năm như vậy. Nói sau, căn phòng
lớn mặc dù tốt, nhưng không giống sự ấm áp của căn phòng nhỏ đó.
Phương Hi Lôi cùng Lâu Viễn Chí vừa vào cửa, liền thấy
bên cạnh tủ giầy có hai túi hành lý, Lâu Viễn Chí không có phản ứng gì, Phương
Hi Lôi nhăn mi lại. Lâu Nghiêu Nghiêu đang ngồi xem tivi cùng hai vị bảo mẫu, nhìn
thấy cha mẹ đã trở lại, cười tủm tỉm chào hỏi.
Qua bữa cơm chiều, Phương Hi Lôi đem Lâu Nghiêu Nghiêu
kêu lên lầu.
"Hai túi hành lý dưới kia là sao?" Mẹ con
hai người ngồi ở trên giường Lâu Nghiêu Nghiêu, Lâu Nghiêu Nghiêu dựa đầu vào
vai mẹ:
"Mẹ, con muốn chuyển ra ngoài ở."
"Chuyển ra ngoài ở?"
"Vâng, mẹ, con muốn chuyển tới ở cùng Tần
Chí." Lúc nói như vậy, trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu có chút không yên.
Phương Hi Lôi thật ra cũng không kinh ngạc, đem Lâu
Nghiêu Nghiêu ngồi thẳng, nhìn con gái mình nói: "Nghiêu Nghiêu, con đang
cùng Tần Chí kết giao?"
"Vâng." Lâu Nghiêu Nghiêu da mặt dày ở dưới
ánh mắt mẹ ruột có chút đỏ, một cô gái da mặt dù dày, cùng mẹ mình nói đến vấn
đề tình cảm luôn thẹn thùng.
Phương Hi Lôi hít một hơi, vuốt tóc con gái:
"Nghiêu Nghiêu, con thật sự quyết định sao?"
Lâu Nghiêu Nghiêu cắn cắn môi, nói: "Mẹ, mẹ muốn
ngăn cản con sao?"
"Nếu như con nhất định phải làm như vậy, mẹ sẽ
không ngăn cản, nhưng mẹ vẫn hi vọng con sẽ không làm như vậy."
"Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, nhưng..."
Lâu Nghiêu Nghiêu nằm úp sấp trong lòng Phương Hi Lôi, nhẹ giọng nói: "Con
tin tưởng, trên đời này ngoài Tần Chí, sẽ không có người đàn ông nào khác yêu
con hơn anh ấy."
Thời gian Phương Hi Lôi biết Tần Chí cũng không ít hơn
so với Lâu Nghiêu Nghiêu, có thể nói hai đứa nhỏ này là bà nhìn chúng lớn lên,
Tần Chí đối với Lâu Nghiêu Nghiêu như thế nào, bà thấy rất rõ ràng, nhưng
chuyện tình cảm, không đến cuối cùng, ai cũng không thể kết luận, có lẽ bọn họ
hiện tại tốt lắm, nhưng không có nghĩa là về sau cũng tốt, huống hồ, con gái bà
mới hai mươi tuổi, tương lai còn rất dài, cứ như vậy đem con gái giao cho người
đàn ông khác, cho dù đối phương tốt đến đâu chỉ sợ cũng sẽ không nguyện ý.
Nhưng con gái bà đã trưởng thành, đã có quyết đoán của chính mình, bà không có
khả năng ngăn cản không cho yêu đương.Huống hồ, Tần Chí quả thật làm cho người
ta yên tâm, Phương Hi Lôi không khỏi nhớ tới một người khác, nếu như là Trần
Hạo bà nhất định sẽ không đồng ý.
Hai mẹ con ngồi nói chuyện một hồi, Lâu Nghiêu Nghiêu
vốn muốn hỏi một câu chuyện tình cảm của cha mẹ, nhưng Lâu Viễn Chí dù sao cũng
là cha cô, trừ tính cách có chút vấn đề, cũng không làm ra chuyện gì đại ác, cô
dựa vào cái gì đối với tình cảm của cha mẹ khoa tay múa chân, cuối cùng Lâu
Nghiêu Nghiêu đem một bụng lời nói nuốt xuống.
Mẹ cô không phải trẻ con, nên làm gì bà đều biết rõ,
lấy tính tình Phương Hi Lôi, nếu như sau khi kết hôn Lâu Viễn Chí làm chuyện gì
có lỗi với bà, bà đã sớm ly hôn rồi. Huống hồ, nếu như bởi vì cha đối chính
mình lãnh đạm, liền chia rẽ cha mẹ, đó không phải có chút tự cho là đúng sao?
Nói đến cùng, Lâu Viễn Chí đối với Phương Hi Lôi vẫn
phi thường tốt, ông đại khái chính là không hài lòng Phương Hi Lôi sinh con
gái. Sau đó Lâu Nghiêu Nghiêu lại cùng Phương Hi Lôi nói một chút ý muốn đi
thực tập của mình, Phương Hi Lôi nghe xong cũng không do dự liền đáp ứng cho cô
vào bộ phận thiết kế.
Lúc Tần Chí đến đã là tám giờ, Tần Chí giúp đem hành
lý bỏ vào cốp xe, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở vị trí phó lái chờ Tần Chí, qua kính
chiếu hậu, Lâu Nghiêu Nghiêu thấy Phương Hi Lôi cùng Tần Chí đứng ở sau xe nói
gì đó, thanh âm rất nhỏ, Lâu Nghiêu Nghiêu không nghe thấy.
Chờ Tần Chí lên xe, Lâu Nghiêu Nghiêu cười tủm tỉm
hỏi: "Mẹ em nói gì với anh vậy?"
"Em đoán xem?" Tâm tình của Tần Chí vô cùng
tốt, nói đùa một chút.
Nhìn vẻ mặt Tần Chí hiện đầy ý cười, Lâu Nghiêu Nghiêu
nhoài người tới hướng trên mặt anh hôn một cái: "Hừ, hiện tại anh xong
đời, nếu về sau anh dám bội tình bạc nghĩa, em sẽ sống chết ở lại nhà anh, xem
anh làm sao bây giờ?"
"Anh đây nhanh chóng cho mẹ anh biết, để bà lần
sau thấy em cũng không cho em vào cửa."
"Ha ha, mẹ anh sẽ không cấm em vào cửa đâu."
Lâu Nghiêu Nghiêu giống như đứa con thứ hai của Tần gia, sủng như bảo bối, nếu
hai người thực sự ầm ỹ, đến lúc đó ai không được vào cửa, vẫn không biết được
đâu, mẹ Tần Chí chỉ ước gì cô sớm gả đến nhà bọn họ.
Nghĩ như vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu hơi hơi sửng sốt, lại
nói tiếp, đại khái ai cũng biết tình cảm của anh, chỉ có một mình cô nhìn không
thấu mà thôi. Thấy Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên ngẩn người không nói, Tần Chí
cũng không nói nữa. Anh vẫn cảm thấy có chút không giống sự thật, Lâu Nghiêu
Nghiêu, thật sự muốn ở cùng anh? Không phải trò chơi, không phải đang nói đùa?
Anh không khỏi nhớ tới lời Phương Hi Lôi vừa nói.
——
Tôi hoàn toàn không đồng ý Nghiêu
Nghiêu chuyển ra ngoài ở, nhưng Nghiêu Nghiêu nói, trên đời này không có người
đàn ông nào yêu nó hơn cậu, cậu cảm thấy mình có thể gánh được những lời này
không?Đương nhiên, trên đời này làm sao có thể tìm được
người nào yêu Lâu Nghiêu Nghiêu hơn anh, Tần Chí đối với điểm này vô cùng tự
tin.
Lâu Nghiêu Nghiêu, không ai yêu em hơn anh.
Tần Chí không khỏi cong khóe miệng lên, mặc kệ cái gì
làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu thay đổi, anh đều phải quý trọng cơ hội lần này, bắt
được sẽ không bao giờ buông tay.