Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu từ trong mộng tưởng tỉnh lại,
lại theo xe taxi đi về, mặt trời đã chỉ còn lại có vài vệt ánh sáng hồng. Dì
Lưu mở cửa bị vẻ mặt tiều tụy của cô làm cho hoảng sợ, nhanh chóng kéo Lâu
Nghiêu Nghiêu từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá mấy lần, thấy không có gì
bất thường, mới thở ra một hơi hỏi:
"Nghiêu Nghiêu, con làm sao vậy? Có phải có người
khi dễ con không?"
Lâu Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu nhìn bà, thấy người quen
thuộc, ánh mắt tiều tụy khôi phục một chút thần thái, cô cầm lấy bả vai dì Lưu
vừa lay vừa hét: "A a a a a a a!"
Trong nhà mọi người bị tiếng kêu thê lương kia làm
kinh động, dì Lục nhanh chóng buông công việc trong phòng bếp đi ra, Lâu Thanh
Thanh ở trên lầu cũng xuống, chú ý động thái của Lâu Nghiêu Nghiêu.
"Nghiêu Nghiêu làm sao vậy?" Dì Lục xoa tay
hỏi dì Lưu.
Dì Lưu mờ mịt lắc đầu, bà bị Lâu Nghiêu Nghiêu lay đến
hoa mắt, dì Lục nhanh chóng ngăn Lâu Nghiêu Nghiêu, trách cứ nói: "Nghiêu
Nghiêu, con lay nữa thì dì Lưu của con liền rời ra thành từng mảnh đó!"
Lâu Nghiêu Nghiêu buông tay, cũng ý thức được dì Lưu,
không chịu nổi cô làm như vậy, liền vừa kêu "A a a a", vừa chạy như
điên ở trong phòng, như vậy mới có thể phát tiết oán khí trong lòng cô.
Sàn nhà buổi sáng được Lâu Thanh Thanh kì cọ sạch sẽ,
đã bị cô hung hăng đạp hư một lần. Nhìn thấy cô có sức sống như vậy, dì Lục nói
một tiếng, đem cô giao cho dì Lưu, liền đi vào tiếp tục nấu cơm, còn có thể kêu
có thể chạy, kia đã nói lên không có việc gì.
Lâu Nghiêu Nghiêu chạy mệt, nằm ở trên sô pha giả
chết. Dì Lưu đi tới sờ sờ đầu cô lại sờ sờ sau gáy, thấy tay ẩm ướt lại có chút
dính dính, đánh cô một chút: "Nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo, nằm như
vậy, ngày mai nhất định bị cảm."
"Không!" Lâu Nghiêu Nghiêu không nghe, xoay
người hướng gáy về phía dì Lưu.
Dì Lưu cũng biết, nha đầu kia ăn mềm không ăn cứng, vì
thế ngồi ở bên cạnh cô, vỗ lưng: "Nghiêu Nghiêu, có chuyện gì không vui
nói cho dì nghe một chút, để dì giải quyết cho con."
Con gái ở tuổi này, phiền não lớn nhất không ngoại trừ
yêu đương.
"Nói dì cũng không hiểu đâu!" Lâu Nghiêu
Nghiêu xoay người lại, duỗi thẳng chân: "Dì, đột nhiên con cảm thấy thế
giới này tràn ngập tuyệt vọng!"
"Phi phi phi! Con nói bậy bạ gì đó." Dì Lưu
buồn cười mắng cô một phen: "Nghiêu Nghiêu, dì nói lời công bằng, Trần Hạo
kia thực không hợp với con, dì thấy Tần Chí sẽ không sai, đi công tác xa một
chuyến, trở về người đầu tiên nghĩ đến là con, có thể quan tâm con như vậy, trừ
Tần Chí, làm sao con có thể tìm đến người thứ hai?"
"Dì, Tần Chí đến đây?" Lâu Nghiêu Nghiêu
đang giả chết bật người ngồi dậy, một đôi mắt to hồng giống con thỏ, ai thấy
cũng hoảng.
"Đương nhiên, mang cho con rất nhiều đồ, dì để
trong phòng con."
Nghe vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu lập tức từ trên sô pha
chạy thẳng lên lầu, dì Lưu ở phía sau vừa bực mình vừa buồn cười kêu:
"Nghiêu Nghiêu, đổi giày đã."
Lâu Nghiêu Nghiêu dừng lại, vô cùng lo lắng cởi giầy
ném xuống đất, để chân trần liền chạy lên lầu. Lâu Thanh Thanh đứng ở cạnh cầu
thang, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu chạy qua người lên lầu, từ đầu tới cuối, đều
không liếc nhìn cô một cái, côtađột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, các cô gặp
thoáng qua, giống như cô ta không tồn tại trong thế giới của Lâu Nghiêu Nghiêu.
Cô ta lại nhìn về phía bảo mẫu đang đem giày của Lâu
Nghiêu Nghiêu để vào tủ giầy, miệng oán giận Lâu Nghiêu Nghiêu, ngữ khí lại vô
cùng cưng chìu, thì ra là như thế này, dù cô ta tốt, cô ta cố gắng bao nhiêu
thì các bà vĩnh viễn cũng không nhìn thấy, mà Lâu Nghiêu Nghiêu chưa bao giờ
làm cái gì, thậm chí kiêu ngạo tùy hứng làm cho người ta chán ghét nhưng các bà
lại làm như không thấy, trong mắt chỉ có cô tốt!
Cuối cùng, nắm tay Lâu Thanh Thanh cũng được buông
lỏng ra, yên lặng thong thả bước vào phòng vệ sinh, lấy khăn lau bắt đầu làm
việc. Làm xong tất cả, Lâu Thanh Thanh lên lầu trở về phòng, cô ta cùng Lâu
Nghiêu Nghiêu đều ở tại lầu 3, khi đi ngang qua phòng Lâu Nghiêu Nghiêu, cô ta
dừng bước, tâm tình phức tạp nhìn căn phòng này, cô ta cũng đã từng ở trong
phòng này, một căn phòng khiến người ta không thể tự kiềm chế mà chìm vào mơ
mộng, mãi đến khi cảm tình của cô ta cùng Lâu Nghiêu Nghiêu rạn nứt, bị Lâu
Nghiêu Nghiêu đuổi ra.
Mấy năm nay, cô ta thường xuyên mơ tới cô gái nhỏ
tránh sau lưng mẹ tò mò nhìn cô ta, cô bé tươi cười rực rỡ gọi cô ta
"Chị", cô bé sẽ ghé vào lưng cô ta dùng ngữ khí chân thật kêu
"Thanh Thanh, em thích chị nhất." Lâu Nghiêu Nghiêu luôn không để ý
tới ý nguyện của cô ta, xuất hiện trong mơ của cô ta, sau đó tỉnh lại thì phát
hiện chính mình đang khóc.
Không, sự tình biến thành như bây giờ, cũng không phải
lỗi của cô ta, cô ta cũng muốn làm chị gái tốt, nhưng sự ghen tỵ của Lâu Nghiêu
Nghiêu làm cho tất cả đều tan biến !
Áp chế cảm xúc, Lâu Thanh Thanh rũ mắt xuống tiếp tục
đi, phòng cô ta ở cuối hành lang, nơi đó lúc ban đầu là phòng chứa đồ của Lâu
Nghiêu Nghiêu. Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không biết có người ở ngoài cửa phòng
mình làm Thần giữ cửa, cô chăm chỉ đem đồ Tần Chí đưa lấy ra một lần, sau đó
lấy điện thoại di động, chờ khi cô kịp phản ứng thì điện thoại đã bấm gọi.
Không đợi cô cắt điện thoại, bên kia rất nhanh liền có
người nghe: "Nghiêu Nghiêu."
"Vâng." Lâu Nghiêu Nghiêu vốn nghĩ rằng
chính mình sẽ không biết nói cái gì, nhưng nghe đến thanh âm quen thuộc mang
theo ý cười ôn nhu kia, thói quen nhiều năm khiến cô đem suy nghĩ nói ra khỏi
miệng như bản năng: "Tần Chí! Sao anh không đợi em?"
Lâu Nghiêu Nghiêu ở trong lòng rên rỉ, rõ ràng đã hạ
quyết định, quyết tâm muốn thay đổi hình tượng điêu ngoa của mình trong lòng
Tần Chí, sao lời vừa ra khỏi miệng, liền biến thành chất vấn vậy? Đúng là thói
quen hại chết người!
Đối với Lâu Nghiêu Nghiêu cố tình gây sự, bên kia Tần
Chí đã xem như thói quen: "Thật có lỗi, Nghiêu Nghiêu, hôm nay vừa trở về,
công ty còn có một chút công tác phải xử lý, cho nên không thể chờ em."
Theo tính tình của Lâu Nghiêu Nghiêu trước kia, nhất
định là làm loạn một phen, sau đó thừa cơ ký kết vô số hiệp ước không bình
đẳng, Lâu Nghiêu Nghiêu mất khí lực cùng quyết tâm rất lớn, mới áp chế dục vọng
muốn nhân cơ hội vơ vét tài sản, cô tận lực làm cho ngữ khí của mình trở nên ôn
nhu hơn: "Được rồi, tha cho anh đó, anh bây giờ đang ở công ty?"
"Ừ."
"Vậy hiện tại có thể nghe điện thoại hay không?
Em không làm phiền anh chứ?" Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi ra những lời này thật
quá khó tin.
"Không đâu, hôm nay chỉ nói một chút việc đi công
tác thôi, không có chuyện gì quan trọng." Lời này vừa nói ra, nhất thời
làm cho nhân viên trong phòng hội nghị đang chờ boss ra quyết định mở to hai
mắt mà nhìn.
Bên kia Lâu Nghiêu Nghiêu đã bùm bùm oán giận đứng
lên: "Công ty các anh thực vô nhân đạo, cuối tuần còn phải tăng ca?"
Tần Chí không có một chút cảm giác tội lỗi nói:
"Đúng vậy, thực vô nhân đạo, hôm nay Nghiêu Nghiêu đi đâu chơi?"
Lâu Nghiêu Nghiêu nằm trên giường, đá chân nói:
"Đi ra ngoài dạo." Cô đương nhiên sẽ không đem chuyện mình đi sân bay
kết quả bởi vì ngu ngốc ngẩn người mà để người ta đi mất nói ra.
"Ừ, vậy à?"
Giọng của Tần Chí phai nhạt vài phần, Lâu Nghiêu Nghiêu
cũng không có phát hiện, cô nhớ tới kế hoạch ngày mai: "Tần Chí, ngày mai
anh có phải đi làm không?" Khẳng định sẽ đi, cuối tuần còn tăng ca, không
lý do gì mà thứ hai sẽ ở nhà, thật sự là công ty vô nhân đạo, rõ ràng vừa mới
đi công tác trở về, lại không cho nghỉ ngơi một chút. Xem ra kế hoạch sẽ phải
tan biến!
Phát hiện sự chờ mong trong giọng nói của Lâu Nghiêu
Nghiêu, Tần Chí trước ánh mắt như dao của mười nhân viên cấp dưới, nói:
"Không cần đi làm, mới đi công tác về, công ty cho nghỉ hai ngày."
Nhân viên ở trong lòng rít gào: Công ty chúng ta khi
nào thì có loại phúc lợi sau khi đi công tác được nghỉ hai ngày? Sao chúng tôi
lại không biết?
Lâu Nghiêu Nghiêu nghe được không cần đi làm, nhất
thời vô cùng cao hứng, côđang cân nhắc nên nói như thế nào, bên kia bởi vì cô
trầm mặc quá lâu, đành lên tiếng hỏi trước: "Nghiêu Nghiêu, ngày mai có
chuyện gì sao?"
Lâu Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi, quyết định dùng lời
nói thẳng để bày tỏ ý nghĩ của chính mình: "Tần Chí, ngày mai chúng ta đi
hẹn hò đi."
Chuẩn bị tốt phương án ứng phó mọi chuyện có thể xảy
ra nhưng Tần Chí lại không hề nghĩ tới vấn đề này, anh ngây ngẩn cả người, im
lặng một lúc lâu khiến Lâu Nghiêu Nghiêu sốt ruột thúc giục hỏi: "Tần Chí,
anh có đang nghe không?"
Ngữ khí có điểm ảo não cùng mất hứng, Tần Chí che giấu
suy nghĩ, từ ghế đứng lên, đi đến bên cửa sổ: "Đang nghe."
"Tần Chí, ngày mai chúng ta đi hẹn hò được
không?"
Bên kia Lâu Nghiêu Nghiêu dùng ngữ khí thực thận trọng
lặp lại những lời này, Tần Chí một tay cầm di động, một tay đặt lên cửa sổ thủy
tinh, anh rũ mắt xuống nhìn thành thị phía dưới bị đèn nê ông tô son trát phấn
vô cùng mộng ảo, giọng nói hơi có vài phần vui đùa nói: "Được, anh đương
nhiên không thành vấn đề, chỉ sợ đến lúc
đó em cho anh leo cây."
"Làm sao có thể?" Lâu Nghiêu Nghiêu từ trên
giường nhảy dựng lên, kích động kêu to: "Em cho ai leo cây cũng sẽ không
để anh leo cây!"
Đối với vấn đề này, Tần Chí không cùng cô tiếp tục
nói, mà là chuyển đề tài: "Vậy khi nào anh đến đón em?"
Lâu Nghiêu Nghiêu nghĩ nghĩ: "Buổi sáng đi, đã
quyết định như vậy rồi anh nhất định phải tới đó."
"Ừ." Tần Chí không nhìn ánh mắt trêu tức của
bạn bè kiêm đối tác, nói: "Anh gác điện thoại trước, bên này còn có chút
việc bận."
"Được rồi, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Xác định bên kia đã cắt điện thoại, Tần Chí mới khép
lại di động, đây là Lâu Nghiêu Nghiêu yêu cầu, bất cứ thời điểm nào cũng đều
không thể gác điện thoại trước cô, bởi vì gác điện thoại là quyền lực đặc thù
của cô.
Nguyễn Tư Nam khoanh tay trước ngực tựa vào bàn hội
nghị, trào phúng nói: "Có người biết rõ phía trước là cái hố, còn vô cùng
sốt sắng muốn nhảy vào, cậu nói người như thế có bao nhiêu ngốc?"
Tần Chí không để ý đến anh, trở lại vị trí chính giữa
nói: "Mọi chuyện cứ quyết định như vừa rồi, tôi hi vọng sáng thứ ba có thể
nhìn thấy phương án thực thi cụ thể ở trên bàn làm việc của mình, cứ như vậy
đi, tan họp."
Nói xong, Tần Chí mặt không đổi sắc trước ánh mắt đầy
oán niệm của nhân viên đi ra khỏi phòng họp. Mọi người nhìn về phía phó tổng,
Nguyễn Tư Nam nhún vai:
"Chậc chậc, oán niệm nhìn tôi làm gì? Cũng không
phải tôi cho các người tăng ca, sao? Không muốn đúng không, vậy chúng ta tiếp
tục! Không chiến đấu hăng hái đến hừng đông, ai cũng đừng mong đi."
Nghe vậy, một đám nhân viên nhanh chóng như đi tị nạn
rời khỏi phòng họp. Nguyễn Tư Nam giữ chặt tiểu trợ lý muốn chạy trốn, cùng đối
phương trêu đùa: "Tiểu trợ lý, thấy em vất vả như vậy, Phó Tổng hôm nay
mời em ăn cơm nhé."
Tiểu trợ lý cố gắng kìm nén cảm xúc muốn tát hắn, vì
tiền lương hậu đãi, tôi nhịn! Dù sao, cũng cùng tốt nghiệp một trường đại học,
làm trợ lý tổng giám đốc cũng tốt! Tuy rằng cô một mình làm hai phần việc, vừa
phải vì Tổng Tài bán mạng, vừa phải chịu Phó Tổng đùa giỡn!
Ra phòng họp gặp thư ký của Tần Chí là Chu Vân Nhị,
Nguyễn Tư Nam vỗ vỗ bả vai cô: "Vân Nhị, em có thể tan tầm, ngày mai cũng
không cần đi làm, ông chủ nhà em thấy em quá vất vả, cho em nghỉ một ngày, phải
cố gắng lên, cơ hội tốt như vậy cũng không cầm được, xem ra tôi chỉ có thể nhận
người khác."
Chu Vân Nhị chỉ đi gọi điện đặt cơm, kết quả vốn ông
chủ nhìn qua muốn chiến đấu hăng hái đến nửa đêm, lại chỉ trong chốc lát đã
không thấy tăm hơi!
Nghe lời nói trêu đùa của Nguyễn Tư Nam, Chu Vân Nhị
làm bộ không nghe thấy, đuổi theo một nhân viên khác, hỏi nửa ngày mới biết
được, thì ra ngày mai ông chủ muốn hẹn hò, cho nên không nói hai lời liền tan
họp!
Lại là cô gái kia!
Chu Vân Nhị có mục đích rõ ràng, khi nhìn thấy thông
báo tuyển nữ thư ký kia, cô chỉ biết cơ hội của cô tới, cô dựa vào quan hệ học
sinh cùng trường với phó trưởng phòng, hơn nữa ngũ quan hài hòa, chém sáu tướng
đánh bại những người khác, giành được vị trí này, tuy rằng cùng trong dự đoán
không giống nhau, ông chủ cũng không phải sắc lang, thậm chí không chút nào cảm
kích, này thông báo tuyển dụng hoàn toàn là phó trưởng phòng giở trò quỷ.
Nhưng thế thì sao? Mục đích của cô tuyệt đối sẽ không
thay đổi, huống hồ, cô còn có Phó Tổng cường lực chống lưng. Cho dù biết rõ phó
trưởng phòng luôn lợi dụng cô, nhưng có thể đạt tới mục đích, mọi thứ đều có
thể xem nhẹ. Chính là, trước đó phải vượt qua ải của cô gái kêu "Lâu
Nghiêu Nghiêu", ải này thật sự rất khó vượt qua.
Lâu Nghiêu Nghiêu một chút không biết có người muốn
leo qua đầu cô, sau khi cô gọi điện cho Tần Chí, liền vẫn đắm chìm bên trong sự
hưng phấn, lại nói, cô tựa hồ chưa bao giờ chính thức cùng người khác hẹn hò,
nên làm gì đây?
Về phần sự việc ngoài ý muốn buổi chiều, cô đã quên
rất nhanh. Cô, Lâu Nghiêu Nghiêu là một người vĩnh viễn sẽ không bị đánh bại!
Trong từ điển của cô, chưa bao giờ có hai chữ "Buông tay" này, nếu
như muốn gì đó không phải của cô, vậy thì phải cướp lấy!
Mấy năm nay cô đều tranh đoạt, giờ có thể không sao?
Tại sao à? Ngay cả người đàn ông ghê tởm như Trần Hạo kia, cuối cùng còn không
phải bị cô cướp được sao? Trên đời này, còn không có thứ mà cô không cướp được.
Quan trọng nhất là, vừa nghĩ đến Tần Chí sẽ thuộc về
người khác, cô liền cảm thấy thế giới này tràn ngập tuyệt vọng. Là vì Tần Chí,
mới làm cho cô cảm thấy chính mình cũng không phải không đúng tý nào, mới không
bị tuyệt vọng nhấn chìm, ít nhất còn có người nguyện ý yêu cô. Không ai biết,
trong cái ác mộng màu đen kia, cô có bao nhiêu tuyệt vọng. Trở lại bảy năm
trước, cô thay đổi rất nhiều, giống như tất cả không bao giờ có thể xúc phạm
tới cô lần nữa, cô tự tin, cô không thèm để ý, cuộc sống của cô, tất cả đều có
người kia che chở. Cho dù bị chán ghét cũng tốt, cô đều phải mặt dày mày dạn ở
lại bên người Tần Chí, tuyệt không thay đổi, bất luận kẻ nào, đều đừng mong
cướp anh từ trong tay cô. Người nào có ý muốn gây rối, toàn bộ đuổi đi, cho dù
Tần Chí đối với cô không có cảm giác, nhưng chỉ cần không cho Tần Chí chọn, thì
anh nhất định sẽ chọn cô.
Nếu là người khác, cô sẽ không làm như vậy, nhưng đó
là Tần Chí, trong lòng cô có một sự lo lắng kì lạ, hơn nữa, tựa hồ cô lúc trước
còn từng đem những cô gái bên cạnh Tần Chí đuổi đi hết, thậm chí cô con hoài
nghi, Tần Chí nếu như không lừa cô, lúc đó anh quả thật yêu cô, sẽ không phải
vì anh căn bản không có lựa chọn thứ hai mới yêu cô chứ?
Khụ, nếu như lý luận này là thật? Vậy Tần Chí không
phải là có khuynh hướng chịu ngược sao? Dù sao, mặc kệ nói như thế nào... Đầu
tiên hẹn hò trước đã.
Cảm tình của cô đối Tần Chí là thành lập trên cơ sở
"Không thể mất đi", đến tột cùng có tình yêu hay không, cô không thể
xác định, nhưng nếu không có tình yêu vậy thì bồi dưỡng đi, cô cũng đã chuẩn bị
tốt việc cả đời bồi dưỡng cùng anh!
Nói sau, thay đổi quá lớn dọa Tần Chí chạy cũng không
tốt, bọn họ đều cần thời gian thích ứng, từ từ sẽ đến, từng chút từng chút một,
chậm rãi thay đổi, một ngày nào đó, Tần Chí sẽ phát hiện tâm ý của cô.
Trước khi ngủ, Lâu Nghiêu Nghiêu gửi cho Tần Chí một
tin nhắn nói ngủ ngon, sau khi nhận được hồi âm, Lâu Nghiêu Nghiêu mới thỏa mãn
đi vào ổ chăn.
Nhìn gian phòng kia đã tắt đèn, chỉ còn lại chút ánh
sáng mờ ảo của đèn ngủ, màn hình di động phát sáng làm cho sắc mặt Tần Chí nhìn
qua mù mịt không rõ, lại nhìn phiến cửa sổ kia đến ngây ngốc, Tần Chí cất di
động, yên lặng khởi động xe.