Từ nhỏ đến khi học đại
học Lâu Nghiêu Nghiêu đều ở nhà ông ngoại, nói là ông ngoại nuôi lớn cũng không
đủ. Tổ tiên Phương gia chuyên kinh doanh tơ lụa, lịch sử có đến mấy trăm năm,
hưng thịnh có mà nghèo túng cũng có, đến thời của ông ngoại Lâu Nghiêu Nghiêu,
liền chỉ còn lại mình ông là độc đinh.
Người già luôn yêu những
thứ cổ kính, không quen ở nhà lầu xe hơi, cũng đối với biệt thự Tiểu Dương
không hứng thú, mãi cho đến khi qua đời, đều ở trong căn nhà đó dưỡng lão cùng
với mấy người già khác.
Khu nhà kia tất cả đều
được làm từ gỗ quý, không thể nói rõ quý phái xa hoa như thế nào, nhưng do được
xây dựng từ nhiều năm nên có một ý nghĩa khác thường, ở cũng chỉ có những người
già như ông ngoại, nếu muốn làm chút gì đó thì sẽ rất cố chấp, không chịu nổi
ông lấy cái chết để bức bách, còn nữa, ở trong khu nhà kia, nếu không phải là
nhà nhiều thế hệ làm ăn buôn bán, thì chính là làm văn hóa, chiến tranh không
làm cho bọn họ ngã xuống, cách mạng cũng không làm cho bọn họ ngã xuống, hiện
tại đương nhiên cũng không thể, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì, cũng
may mắn, bây giờ khu nhà đó đã có chút danh tiếng, được cho vào danh sách cần
bảo vệ.
Trước đây, chuyện mà Lâu
Nghiêu Nghiêu thích làm nhất, chính là đi theo ông ngoại đến các nhà khác la
cà. Miệng cô vốn ngọt lại biết làm nũng, dỗ những người này hận không thể nâng
niu trong lòng bàn tay, mềm nhẹ mà vui đùa. Tần Chí khi đó là vua của những đứa
trẻ trong khu, lá gan lớn, đánh nhau giỏi, quả thực chính là vô pháp vô thiên,
mãi đến khi gặp được khắc tinh của anh—— Lâu Nghiêu Nghiêu.
Lâu Nghiêu Nghiêu ở trước
mặt người lớn vờ nhu thuận, nhưng sau lưng sẽ gây sự, có tiếng là yêu tinh gây
chuyện, sau khi học về, bị người ta hẹn ở cửa trường học tuyên bố muốn đánh cô,
không phải hai ba lần, những cậu bé trong khu đều từng giúp cô đánh vài lần,
bọn họ ở phía trước đánh cho đầu rơi máu chảy, cô ở phía sau cùng các bạn gái
chống nạnh mắng, mắng mệt mỏi, liền phủi phủi tay về nhà ăn cơm, lưu lại một
đám thương binh tàn tướng.
Đến sau này, quả thực là
người gặp người trốn, kỳ thật người nên trốn nhất phải là Tần Chí, nhưng anh
không trốn được, ông anh cùng ông ngoại Lâu Nghiêu Nghiêu là bạn tri kỉ, Lâu
Nghiêu Nghiêu lại là một người giỏi mách lẻo, thời thơ ấu cùng thiếu niên của
anh, đã bị Lâu Nghiêu Nghiêu hung hăng tàn phá.
Sau này bị tra tấn thành
nghiện. Lúc đó, Tần Chí thành người anh trai nhỏ mà Lâu Nghiêu Nghiêu gọi đến
là đến, bảo đi là đi, cả câu oán hận cũng không dám nói.
Tần Chí cùng Lâu Nghiêu
Nghiêu đi quanh nửa khu nhà mới về tới căn nhà xưa, thế giới này phát triển quá
nhanh, muốn thích ứng, phải cần có tiền, không có thời gian quay đầu, cũng quên
quay đầu, ngày xưa ở trong mắt Lâu Nghiêu Nghiêu coi như đi không đến đầu cửa
lớn khu nhà, nay lại đứng ở nơi cao nhất liếc mắt một cái có thể nhìn đến tận
cùng.
Tần Chí phụ dựng xe dắt
Lâu Nghiêu Nghiêu đi quanh khu nhà một đường đi tới, từ khi thế hệ trước mất
đi, những người trẻ tuổi đều rời khỏi chỗ này, đi tới bầu trời rộng lớn bên
ngoài, trên đường đi đến đều là du khách, hoặc là đoàn làm phim đang quay phim
cổ trang, đầu đường có bán đồ ăn vặt cùng trang phục, vật phẩm trang sức, ngẫu
nhiên gặp vài gương mặt từng quen biết, cũng chỉ tùy ý lên tiếng gọi, sau đó
xoay người rời đi, không nhiệt tình không thân cận, đã không còn hương vị trước
kia.
Tần Chí hỏi cô muốn đến
trong nhà xem không, Lâu Nghiêu Nghiêu lắc đầu cự tuyệt, cô thật giống như một
đứa nhỏ vứt bỏ bảo vật, đột nhiên có một ngày muốn tìm về, kết quả sau khi tìm
về, phát hiện người vứt bỏ bảo vật không chỉ có cô, hơn nữa, bọn họ cũng chưa
nghĩ tới sẽ tìm lại. Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy bản thân có chút hiểu
suy nghĩ của những người già này.
Điều này làm cho tâm tình
Lâu Nghiêu Nghiêu trở nên buồn bã, giữa trưa hai người ở khu nhà dưỡng lão chấp
nhận ăn một chút thức ăn được trang trí đẹp, hương vị lại càng ngày càng không
khác điểm tâm chính tông nổi tiếng.
Cô giống như một người
chìm trong hồi ức, bước qua bước lại lưu lại dấu chân, vốn tưởng rằng quên tất
cả lại chậm rãi hiện lên, rõ ràng thật giống như chuyện mới ngày hôm qua.
Tần Chí nắm tay Lâu
Nghiêu Nghiêu như thế, chậm rãi đi tới, thật giống như nhiều năm trước, cô thực
lười, đi đường tựa như không có xương cốt, khi anh không muốn cõng cô, liền
cùng nắm tóc anh như cưỡi ngựa, mỗi lần tan học đều phải mệt chết khiếp, anh sẽ
hổn hển mắng cô: " Vua phiền toái! Quỷ chán ghét!"
Cô sẽ đặt mông ngồi dưới
đất không đi, mặc anh gấp đến độ giơ chân cũng chết không đứng dậy, cuối cùng
anh chỉ có thể nhận mệnh cõng vua phiền toái này. Sau đó cô liền kéo lỗ tai anh
đắc ý kêu ngao ngao: "Ai là vua phiền toái?"
"Anh là vua phiền
toái."
"Ai là quỷ chán
ghét."
"Anh là quỷ chán
ghét."
Những đứa nhỏ khác trong
khu sẽ ở phía trước cười anh không có chí khí, sau đó kẻ xướng người hoạ đóng
giả bọn họ nói chuyện, phía sau, anh sẽ buông cô, đuổi theo đánh người, đánh
cho một đám tiểu quỷ đều kêu cha gọi mẹ, cô sẽ ở phía sau cười, kêu cố lên.
Đánh xong, anh còn phải cõng vua phiền toái này về nhà.
Lâu Nghiêu Nghiêu nghĩ
nghĩ liền nở nụ cười, Tần Chí hỏi cô cười cái gì, cô không nói, chỉ nhìn anh
một cái rồi lại cười. Anh cũng không thèm để ý, chỉ bất đắc dĩ nhìn cô, cười
xong, cô liền khóc, trước kia cô rất mạnh mẽ, cãi nhau, đánh nhau, cũng không
khóc, cho dù bại thất thê thảm, cũng vênh váo tự đắc không khác gì nữ vương, kỳ
thật cô từ nhỏ cũng đã biết xem sắc mặt người khác, cha không thích cô, cô cũng
không làm nũng với ông, ai chán ghét cô, ai phiền cô, cô không thèm để ý, sau
đó sẽ không bao giờ tới gần, cô rất ít khi khóc trước mặt người khác, bởi vì cô
biết, cho dù khóc, những người đó cũng sẽ không thèm để ý.
Thì ra, rất sớm trước
kia, người nào để ý đến cô, người nào không thèm để ý đến cô, trong lòng cô đã
phân biệt rất rõ ràng. Ghen tị khiến người ta điên cuồng, bởi vì ghen tị, cô
thay đổi đến chính cô cũng không nhận ra. Cô tựa như mơ một ác mộng thật dài,
có một ngày, đột nhiên tỉnh lại.
Cô đột nhiên bật khóc,
làm Tần Chí hoảng sợ, bối rối tìm khăn tay giúp cô lau nước mắt, từng hạt từng
hạt, lau mãi cũng không hết. Không giống với trước kia, trước kia cô vừa khóc,
anh sẽ ở một bên oán giận "Con gái thật sự là phiền toái muốn chết",
sau đó thô lỗ lấy tay áo giúp cô lau nước mắt, sau đó bọn họ sẽ cãi nhau, không
phải có chuyện phiền toái, cô cũng sẽ không muốn đi tìm anh, mà hiện tại, lúc
anh cúi đầu, biểu tình còn thực sự chăm chú lấy khăn tay lau nước mắt, động tác
cũng thực ôn nhu, nhẹ nhàng dùng khăn tay thấm hết nước mắt, giống như sợ làm
đau cô.
Anh đã thay đổi, trở nên
xa lạ.
Cô hỏi anh: "Làm sao
bây giờ? Em đi không được."
Anh đi về phía trước, bọn
họ đều nhắm về phía trước mà đi, chỉ có cô, quay đầu, đứng tại chỗ, lưu luyến
tất cả những gì đã qua, đắm chìm trong hoài niệm, đi không được, cũng không
muốn đi. Nhưng anh sẽ càng chạy càng xa, đến một ngày, cô rốt cuộc không nhìn
thấy anh nữa.
Cô bá đạo cùng không phân
rõ phải trái là có tiếng, kỳ thật đó chỉ là vì cô là một người nhát gan! Sợ hãi
cự tuyệt, cho nên bá đạo chuyên chế, sợ hãi mất đi, cho nên không từ thủ
đoạn... Nói đến cùng, cô chính là không tin tưởng, nên cố tình, cô lại không đủ
thông minh, mỗi lần đều bị đùa giỡn xoay quanh.
Tần Chí dừng một lát,
nhìn cặp mắt kia tràn đầy bi thương, chậm rãi cúi đầu tiếp tục giúp cô lau nước
mắt, thanh âm nhẹ như không có: "Không có việc gì, anh sẽ ở cùng em."
Trong mắt Lâu Nghiêu
Nghiêu tất cả đều là nước mắt, thấy không rõ thần sắc của anh, nhưng tâm liền
trở nên yên tĩnh. Lâu Nghiêu Nghiêu khóc nhanh, đi cũng nhanh, chỉ chốc lát sau
lại bắt đầu lôi kéo Tần Chí đi dạo khắp nơi, coi như vừa rồi chưa hề khóc, Tần
Chí cũng tránh chuyện này.
Bọn họ đi đến trường học
trước kia, dọc theo đường đi Lâu Nghiêu Nghiêu nói mãi không ngừng nhiều chuyện
trước đây. Tần Chí ngẫu nhiên phụ họa, đa số chỉ là lẳng lặng nghe, không giống
khi thiếu niên ngây ngô xúc động, tính tình anh càng trầm ổn, thậm chí có chút
trầm mặc.
Lâu Nghiêu Nghiêu mở cửa
một quán ăn, các món ăn đều gọi một phần, nhưng chỉ ăn một ngụm, liền hướng
miệng Tần Chí đút vào, cuối cùng trừ bỏ một chén canh nóng, Lâu Nghiêu Nghiêu
căn bản chưa
ăn bao nhiêu, Tần Chí lại ăn rất nhiều, những thứ kia không phải
ngon, đa dạng không phải nhiều nhất, nhưng nơi này tuyệt đối là nơi ăn có cảm
giác tốt hơn bất kì nơi nào.
Đã đến giờ tan học, học
sinh nối đuôi nhau mà ra, một dòng xe cộ thật dài xuất hiện ở đường cái, Tần
Chí dùng chiếc xe đạp màu phấn hồng kia chở Lâu Nghiêu Nghiêu lẫn vào bên trong
đàn học sinh, hạc trong bầy gà.
Nam sinh nhìn cô gái nói:
"Ha ha, người đàn ông kia thật ngốc!"
Cô gái quăng anh một cái
tát: "Cậu mới ngốc!"
Thấy ánh mắt khác thường
của đám học sinh, Lâu Nghiêu Nghiêu vui vẻ, Tần Chí đen mặt, tận lực bỏ qua
những lời nghị luận cùng tiếng cười của Lâu Nghiêu Nghiêu. Bị cười nhạo đủ, Lâu
Nghiêu Nghiêu bảo Tần Chí chở cô tới rạp Cinemax, tuy rằng cô tâm huyết dâng
trào lôi kéo Tần Chí đi dạo nửa khu nhà xưa, tuy vậy không quên hôm nay mình
chính là đi hẹn hò, hẹn hò thì phải làm một việc là—— Xem phim.
Hôm nay có mấy bộ phim
mới chiếu, tuy nhiên Lâu Nghiêu Nghiêu đều đã xem qua, đương nhiên không có
hứng thú, Tần Chí lại cái gì cũng đều tùy cô, chọn nửa ngày, chọn một bộ văn
nghệ tình yêu tương đối ít được lưu ý.
Tình huống rất đơn giản:
Thời dân quốc, một đôi nam nữ trẻ tuổi bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể
ở cùng một chỗ, trải qua nhiều sai lầm lại thương tổn lẫn nhau, sau khi thống
khổ oán hận, rốt cục mở ra khúc mắc, đến ở cùng nhau.
Diễn viên diễn thực
chuyên nghiệp, động tác vẻ mặt cũng rất cuốn hút, là một bộ phim không tồi.
Đang nhìn đến đoạn thống
khổ, các nữ sinh trong rạp chiếu phim tâm tình giống như kịch bản phập phồng
không chừng, tuy nhiên có vẻ mất hứng là, thường thường nghe thấy có người
"Cùm cụp cùm cụp" nhấm nuốt, nhìn đến chỗ bi thương, nước mắt mọi
người đều rơi xuống, chợt nghe thấy thanh âm "Phốc phốc phốc".
Lại một lần nữa bị trợn
mắt nhìn về sau, Lâu Nghiêu Nghiêu cắn cánh gà vô tội nhìn Tần Chí: "Thật
sự rất buồn cười, anh không biết sao?"
Tần Chí trực tiếp không
nhìn cô, cũng chỉ có cô mới có thể ở trong một đám nữ nhân khóc như núi đổ lại
cười ha hả.
Kỳ thật chuyện này không
thể trách Lâu Nghiêu Nghiêu, lấy ánh mắt của bảy năm sau mà nói, bộ phim này,
kịch bản vô vị thì thôi đi, hiệu ứng lại đặc biệt khôi hài, đủ tình huống cẩu
huyết nhảm nhí, cô hiện tại lại không thể đem lý do cười nói ra, người khác cũng
không hiểu được...
Lâu Nghiêu Nghiêu cũng
không muốn cười, nhưng nhịn không được. Vẫn xem cho đến kết cục, thần sắc Lâu
Nghiêu Nghiêu mới có biến hóa. Màn hình trắng đen, xuất hiện thân ảnh lúc trẻ
của nam chính nữ chính, anh chở cô đi qua rừng hoa đào nở rộ đào. Tiếp theo,
bọn họ đều già đi, anh đi đứng khó khăn, không đạp được xe, cô chở anh đi ngang
qua từng gốc đào, hoa đào không có, gốc đào không còn, chỉ để lại hai người già
bọn họ. Hai vị lão nhân dắt tay mà cười —— Hết phim.
Khi ra khỏi rạp, rất
nhiều người đều trầm mặc, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không ngoại lệ. Tần Chí lấy xe
tới, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi lên, ôm thắt lưng anh.
"Tần Chí, hiện tại
anh chở em, chờ ngày nào đó anh đi không được, sẽ đến lượt em chở anh."
Tần Chí bị lời cô nói làm
nở nụ cười: "Tại sao không phải là hiện tại? Tuy nhiên, thực sự tới lúc đó
em cũng không chở nổi anh."
Lâu Nghiêu Nghiêu nhéo
hông anh: "Muốn bị đánh phải không? Anh thật ngu ngốc, chở nổi hay không
nổi chỉ là phụ, quan trọng là tâm ý của em, tâm ý của em, anh có hiểu
không?"
"Được được được, em
nói sao thì là vậy." Anh chỉ coi như cô lại cố tình gây sự.
Lâu Nghiêu Nghiêu cực kì
tức giận, nhưng không muốn tiếp tục đề tài này, vì thế dùng sức nhéo anh, dùng
khí lực của cô thì căn bản là không đủ, Tần Chí mặc cô nhéo, Lâu Nghiêu Nghiêu
nhéo anh nửa ngày cũng không thấy anh có phản ứng, vì thế sửa nhéo thành gãi.
Tần Chí cái gì không sợ, chỉ sợ nhột.
"Đừng đùa, anh đang
lái xe."
Lâu Nghiêu Nghiêu đương
nhiên không nghe, tiếp tục gãi.
"Lâu Nghiêu Nghiêu,
anh tức giận."
"Ha ha, giận đi,
giận đi, hổ giấy tức giận, em mới không sợ đâu! Đến đây nào, meo meo một cái
đi!"
"Lâu Nghiêu
Nghiêu!"
Hai người một đường cười
đùa trở lại tiểu khu, đến cửa tiểu khu, Lâu Nghiêu Nghiêu không muốn nhanh như
vậy liền chia tay, vì thế để Tần Chí dừng lại, hai người đi bộ trở về, Tần Chí
thực tự nhiên dắt tay cô, hai người đều không cảm thấy như vậy có cái gì không
đúng, từ khi cô còn bé tý anh đã nắm tay cô rồi, thói quen này đã xâm nhập vào
cốt tủy.
Lâu Nghiêu Nghiêu không
để anh nắm, mười ngón tay họ đan chặt vào nhau, nhìn không chớp mắt, làm bộ như
không phát hiện ánh mắt nghi hoặc của anh. Cô chột dạ, cho nên không dám nói
lời nào, Tần Chí cũng không nói, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu có thể cảm giác được,
anh luôn luôn nhìn cô. Đêm thực tĩnh lặng, hai người trầm mặc, nhưng không khó
chịu, thậm chí đáy lòng Lâu Nghiêu Nghiêu nhảy nhót lạ thường.
Cho dù đường dài cũng có
lúc đi hết, biết rõ về sau ngày còn dài, biết rõ về sau bất cứ lúc nào cũng có
thể gặp nhau, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy không thể buông tay. Nhưng nhà
Tần Chí không ở tiểu khu này, mà ở một khu khác cách nơi này rất xa, Lâu Nghiêu
Nghiêu cứ mãi lôi kéo anh vẫn không cho đi.
Tần Chí khởi động xe,
nghiêng đầu nhìn cô, Lâu Nghiêu Nghiêu đi tới hôn hai má anh một chút, sau đó đem
mặt nghiêng đi: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Ngữ
khí có điểm bất đắc dĩ, nhưng trong ánh mắt đã có ý cười.
Sau khi hôn chúc ngủ
ngon, Lâu Nghiêu Nghiêu lui ra phía sau vài bước, muốn nhìn anh đi, tuy nhiên
Tần Chí dùng hành động biểu đạt ý tứ của anh, cô không đi vào, anh sẽ không đi.
Cuối cùng Lâu Nghiêu Nghiêu thỏa hiệp, đi vài bước, đột nhiên lại chạy đến:
"Tần Chí."
"Ừ."
"Nếu như anh chán
ghét em, xin anh nhất định phải nói cho em biết."
"Được."
Ngữ khí cùng thần thái
của cô đều nói rõ cô đang thật sự quan tâm vấn đề này, ý cười trên mặt Tần Chí
không thay đổi, không có biểu hiện chút gì, cũng không hỏi cô vì sao, chỉ
nghiêm túc hứa với cô, giống như mỗi lần cô cố tình gây sự, anh đều như vậy.
Lâu Nghiêu Nghiêu đứng ở
trong phòng, nhìn xe Tần Chí đi xa.
Tần Chí, cho dù sợ hãi,
cho dù bị cự tuyệt, em cũng sẽ không buông tay, cho dù, kết quả là... Dù anh
chán ghét em, nhưng, nếu như... Anh chán ghét em, xin nói cho em biết, như vậy,
em tuy rằng vẫn sẽ không buông tay, nhưng em sẽ dùng cố gắng lớn nhất, cho anh
bớt chán ghét em một chút.