**
Xuân về trên thành phố S, thời gian của ban đêm cũng dần dần ngắn lại.
Phong Dịch Tu mang theo Diệp Thiên Tình từ T đại trở về Phong gia thì Phong mẫu đã làm một bàn đồ ăn lớn, còn cố ý nấu theo khẩu vị yêu thích của Diệp Thiên Tình.
Rất nhanh đã tới giờ cơm, mọi người ngồi vây quanh bàn lớn, Phong mẫu nhìn Diệp Thiên Tình, cười nói, "Diệp Tử là người thành phố S sao lại thích ăn cay như vậy?"
Đậu cô-ve xào gà cay, bắp cải xào...... Cơ hồ mỗi món ăn đều sẽ có ớt cay, hơn nữa tay nghề Phong mẫu vô cùng tốt, nên mỗi món không chỉ có vẻ ngoài bắt mắt mà còn có hương vị tuyệt vời.
"Dì làm còn ăn ngon hơn ngoài hàng." Đã là trưởng bối quen biết hai mươi mấy năm nên Diệp Thiên Tình cũng không gò bó, cười tủm tỉm mà ăn đặc biệt vui vẻ.
Phong Dịch Tu ngồi ở bên cạnh cô, sau khi múc cho cô một chén canh thì nhìn thấy cô đang cau mày đống ớt cay trong đĩa bắp cải, liền cầm đũa lên gắp hết phần ớt đó vào trong bát của mình.
"Tấm tắc, Diệp tỷ thích ăn cay, nhưng lại không thích ăn ớt cay." Em gái ruột của Phong Dịch Tu là Phong Hạ chỉ ăn hai miếng liền buông đũa xuống, ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ cười, "Sau đó khi còn nhỏ anh trai vô cùng chán ghét ăn cay, nhưng hiện tại đã sắp trở thành Ớt cay vương."
"Không nên ăn cay như vậy, ăn nhiều rau xanh một chút." Phong Dịch Tu rũ mắt, gắp một đũa rau xanh vào trong chén của Diệp Thiên Tình, "Lần trước dạ dày đau, ở trong bệnh viện khó chịu và khóc òa là ai hả?"
Giọng anh nhẹ nhàng, căn bản không có ý trách cô, trong mắt cô thì chỉ có đĩa gà kia, thở phì phì mà bĩu môi, nhưng nhất quyết không ăn rau xanh.
"Con mèo tham ăn." Ngữ khí của anh có chút bất đắc dĩ, ánh mắt ôn nhuận như nước, "Ăn một chút rau xanh, được không? Nếu không lát nữa dạ dày sẽ không thoải mái."
"Anh......" Lúc này Phong Hạ thật sự nhịn không được, ngồi bên cạnh kháng nghị nói, "Em bị anh làm cho buồn nôn rồi nè, toàn thân nổi đầy da gà, làm sao có thể dỗ lão bà như vậy? Đôi mắt sắp dán lên người của Diệp tỷ rồi kìa, có lẽ đang hận không thể liên thể với chị ấy!"
Phong mẫu cũng ở một bên cười, "Ừ...... Diệp Tử, dì thấy chỉ cần cháu chịu ăn rau xanh thì để nó nhịn đói một tuần cũng được đó."
"Bộ dạng thâm tình như vậy đương nhiên là giống bố nó." Phong phụ nghiêm túc gật đầu.
Mọi người đều nở nụ cười.
Diệp Thiên Tình đang ăn cơm, nhìn người nhà Phong gia vô cùng náo nhiệt, vui cười nói chuyện phiếm, còn có ánh mắt gần như nhìn chằm chằm của mọi người xung quanh, cô cúi đầu giả bộ cười, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng ảm đạm.
Đây đều là tình yêu ấm áp mà anh dành cho cô.
Cô thật sự, thật sự rất muốn rất muốn gả cho anh.
Có thể cho gả cho anh, có thể sống cùng với gia đình của anh ấy chắc chắn sẽ là một điều vô cùng hạnh phúc.
**
Sau khi ngồi trên ghế sô pha tán gẫu một lát sau bữa tối thì Diệp Thiên Tình chuẩn bị trở về nhà.
Phong Dịch Tu dẫn cô xuống lầu, khi ra khỏi thang máy cũng không đi thẳng ra ngoài mà đưa cô đi đến một góc tối.
Trong góc tối không có ánh đèn nên cô không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cô nhẹ giọng "Ai" một tiếng, liền bị anh ôm vào trong lòng, cắn và hôn môi cô.
Môi lưỡi quấn lấy nhau có chút ướt át, đầu lưỡi của anh linh hoạt như một loại tán tỉnh ôn nhã, mặt cô dần dần đỏ lên, tay ôm eo anh dần dần có chút phát run.
"Có nhớ hay không?" Hơi thở lúc này của anh có chút gấp gáp mà
thoáng buông lỏng cô ra một ít, áp môi mình vào môi cô và nói, "Trước kia, lúc còn học ở G cao trung, ở hành lang cạnh phòng thay đồ của sân cầu lông trong nhà thi đấu."
Trong bóng đêm, đôi mắt của anh có chút ươn ướt, và có một chút ý cười trêu chọc.
Diệp Thiên Tình bị anh ôm thật chặt, liên tưởng theo lời nói của anh thì cũng không tự chủ được mà nở nụ cười.
Làm sao có thể không nhớ rõ?
Lúc ấy nàng thi vào trường G, là trường cấp ba trọng điểm, vừa mới lên lớp mười thì anh đã lập tức chuyển trường từ thành phố S đến thành phố N và vào trường cô học, nhất định phải để cô ở dưới mí mắt của anh.
Khi đó anh chính là nhân vật phong vân trong toàn trường, nhưng trong mắt duy độc chỉ có bóng hình của cô, cũng không biết anh dùng thủ đoạn gì mà học sinh nữ trong trường đều biết cô là bạn gái của anh, nhưng chưa từng có người đến mắng cô một câu hay đến quấy rầy cô một chút.
Cô nhớ rất rõ ràng, có một buổi chiều anh dẫn cô đến cái hành lang mà anh đã sớm điều tra kỹ lưỡng, chung quanh không có ai, ngày đó cô tựa hồ dự cảm được anh muốn làm cái gì đó đặc biệt khẩn trương, nhưng anh vẫn mang dáng vẻ ung dung, cười tủm tỉm mà cho cô ký ức nụ hôn đầu đẹp nhất.
Cuộc đời con người kỳ thật chỉ mới dài như vậy thôi, từ thanh mai trúc mã cho đến hôm nay thân thể gắn bó, nhiều năm như vậy trong nhân sinh của cô cũng chỉ khắc tên của anh.
"Bảo bảo, em dọn ra ngoài ở với anh, được không?" Lúc này anh cắt ngang suy nghĩ của cô, nhẹ giọng mở miệng, đôi môi mỏng đang áp trên môi cô khẽ thở dài: "Ba mẹ em sẽ đồng ý thôi, bọn họ biết anh nhất định phải cưới em, nếu như bọn họ không muốn, vậy thì anh sẽ đến nhà em nói chuyện với bọn họ. Anh đã suy nghĩ rồi, anh biết bây giờ em còn chưa muốn kết hôn, vậy chúng ta có thể sống thử trước, em sẽ quen với việc mỗi ngày đều có anh trong cuộc sống, anh cũng có thể không đến mức ngày nào cũng mất hồn như vậy. "
Không đợi cô mở miệng, anh tiếp tục chậm rãi dụ dỗ, mang theo hương vị làm nũng, "Em cũng biết mà, căn hộ của anh gần trường đại học T, em tới trường cũng gần, hơn nữa chúng ta lại ở chung một chỗ, lúc anh không ra ngoài tham gia hội ký tên thì có thể chăm sóc em mỗi ngày, nấu cơm, giặt quần áo cho em, buổi trưa có thể đến trường cùng em ăn cơm, em không cần động thủ làm bất cứ chuyện gì, em chỉ cần để anh nhìn thấy em, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, còn có, buổi tối để anh ôm em ngủ....."
Nói xong lời cuối cùng, anh thấp giọng nở nụ cười, giọng nói hơi khàn khàn giống như sự cám dỗ của một khúc lam điều.
Đây hẳn là dụ dỗ trí mạng nhất đi?
Một người đàn ông anh tuấn ôn nhu như vậy mà ôm lấy bạn, hứa hẹn nguyện ý vì bạn làm tất cả mọi thứ, chỉ cần bạn có thể bên người anh và cùng anh sinh hoạt.
Chỉ hy vọng bạn có thể cho anh cơ hội để sủng bạn thương bạn mà thôi.
Cô làm sao có thể cự tuyệt được? Mà cô cũng sẵn sàng cự tuyệt sao?
Truyện convert hay :
Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh