"Từ bỏ." Nịnh Hinh Nhi cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, gắng sức bỏ qua khoái cảm từ hoa huyệt truyền tới.
"Giao phối sau khi tắm thật thoải mái." Ngàn Tuyết ngồi xuống bên cạnh Lê Tử Nam, tâm tình sung sướng mà nghịch nước. Từng trận bọt nước bắn tung tóe ra, dính tới phần tóc sau lưng của Nịnh Hinh Nhi, cũng dính một chút lên mặt của Lê Tử Nam.
Lê Tử Nam dùng sức tránh đi bọt nước, một bên ôm lấy Nịnh Hinh Nhi mà nói: "Biến ra xa một chút." Hắn không thích tên yêu hồ giảo hoạt này, đặc biệt còn là tên nam tử so với nữ nhân còn kiều mị hơn. Loại nam nữ khó phân biệt này, có thể trở thành sở thích luyến đồng Long Dương, chia sẻ Hinh Nhi cùng với hắn thân là hạ thấp danh dự bản thân mà.
"Không thích, ta muốn cùng chủ nhân tắm cửa." Ngàn Tuyết vừa nói vừa nhích lại gần chỗ của Lê Tử Nam, giơ tay hứng nước đến sau lưng của Nịnh Hinh Nhi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy biểu tình si mê.
"A a..." Nịnh Hinh Nhi nhắm mắt lại bắt đầu thanh tâm niệm chú, hy vọng có thể làm tan biến tác dụng thúc tình của Thiên Tiên Say Tình, đem bản thân làm cho tỉnh táo lại.
"Chủ nhân, nàng biết không? Từ lâu, ta đã muốn cùng nàng tắm chung, dùng tay lau thân thể nàng, dùng môi lưỡi liếm mút từng bộ phận trên cơ thể nàng." Ngàn Tuyết thâm tình mà nói, tiến đến hôn lên tấm lưng trắng nõn của nàng, môi lưỡi cắn nhẹ xuống, lưu lại một chuỗi dấu vết ám muội.
Nịnh Hinh Nhi nhíu mày, thân thể vặn vẹo vì không thể chịu được khoái cảm tê dại phía sau lưng.
Nịnh Hinh Nhi vừa uốn éo, côn thịt của Lê Tử Nam đang chôn sâu trong cơ thể nàng tức khắc được khuây khỏa, "Hinh Nhi, dùng sức một chút đi." Lê Tử Nam vừa nói, vừa nắm lấy bờ mông phấn nộn của nàng, vuốt ve cự long chính mình, hưởng thụ khoái cảm sung sướng.
"A, a..." Cả người vô lực, hoa huyệt mềm mại còn phải cắn lấy côn thịt thô to, Nịnh Hinh Nhi tùy ý để bọn họ đùa bỡn cơ thể chính mình, miệng nhỏ khẽ tràn ra tiếng rên rỉ ngập ngừng.
"Sư phụ, nàng có đói bụng không?" Hạ Trọng Lâu đưa tiểu linh đào đã được rửa sạch đến bên miệng nàng, "Ăn một chút đi." Loại linh đào này được gọi là đào, chỉ là vì dáng dấp chúng giống quả đào mà thôi. Thật ra bên trong chúng có chứa linh khí, giúp cơ thể khỏe mạnh hơn.
Hương vị quả linh đào màu trắng quanh quẩn ở chóp mũi, thân thể ngày càng vặn vẹo, nàng mím chặt môi không hé ra, nhưng cơ thể lại cảm thấy đói khát.
"Sư phụ, ta cầu xin nàng hãy để ý đến ta được không?" Hạ Trọng Lâu đau lòng nói, hai tròng mắt sâu thẳm tràn ngập khẩn cầu. Hắn biết nàng giờ phút này rất hận bọn họ, bản thân cũng đã chuẩn bị nghe nàng quở trách, nhưng sư phụ của bọn họ là người tính tình lương thiện ôn nhu, tuy hận nhưng cũng không nổi
trận lôi đình.
"Ọc ọc..." Một tiếng thanh thúy vang lên, tất cả bốn người đều nghe rõ ràng.
Nịnh Hinh Nhi thật hận chính mình, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.
"Chủ nhân a, nếu nàng không ăn thì không có sức lực đối phó chúng ta đâu." Ngàn Tuyết vừa nói, vừa trực tiếp cầm lấy hai trái tiểu linh đào từ trong tay Hạ Trọng Lâu ném vào trong miệng chính mình.
"Là muốn uy hiếp ta sao?" Lê Tử Nam đột nhiên nói, nghiêng mặt qua cắn nuốt linh quả trong tay Hạ Trọng Lâu, sau đó ôm Nịnh Hinh Nhi đang nằm thờ thẫn lên, nâng cái ót của nàng, hôn lấy đôi môi anh đào nhỏ nhắn, mạnh mẽ cạy mở hàm răng của nàng ra, đem linh quả trong miệng chính mình đẩy qua cho nàng.
"Không..." Cảm giác ghê tởm này làm Nịnh Hinh Nhi ra sức lắc đầu, đem linh quả Lê Tử Nam đã đẩy vào trong miệng mình trả về cho hắn.
Bàn tay to lớn của Lê Tử Nam chặt chẽ chế trụ đầu nàng, làm nàng không thể tránh thoát. Nàng vẫn tiếp tục kiên định mà phun linh quả ra.
Hạ Trọng Lâu xem đến trợn mắt há mồm, do dự nói: "Tử Nam, ngươi đừng ép sư phụ nữa." Như vậy thật quá ghê tởm, quá đáng khinh.
"Thật là dâm mỹ." Ngàn Tuyết thân là hồ ly thì thầm trong miệng, sấn tới chỗ Lê Tử Nam và Nịnh Hinh Nhi, dùng sức tách hai người bọn họ ra, đôi tay vòng đến trước ngực nàng vuốt ve hai cặp bánh bao no đủ kia, ngón tay mân mê hai quả mâm xôi. Động vật đều không phải giao phối như thế này sao? Như vậy mới có thể gia tăng độ thân mật nha.
"A, a..." Tê dại truyền từ bộ ngực sữa làm thân thể Nịnh Hinh Nhi run lên, miệng theo bản năng mà ngâm nga.
Lê Tử Nam nhân cơ hội này đem linh quả đây sâu xuống yết hầu nàng.
"Không, không..." Nịnh Hinh Nhi bị kích thích đến yếu hầu co rút, bản thân bị buộc phải nuốt vào một đầu lưỡi và một linh quả.
Buông miệng nàng ra, Lê Tử Nam đắc ý mà mút nhẹ môi nàng, bá đạo mà nói, "Hinh Nhi, nàng cần có thói quen được chúng ta phục vụ." Xem ra Hạ Trọng Lâu vẫn là một tên nhát gan, chỉ có Ngàn Tuyết yêu hồ giảo hoạt mới có thể cùng mình dạy dỗ Nịnh Hinh Nhi. Môi lưỡi nàng thật linh hoạt, hắn rất chờ mong côn thịt chính mình có thể tận hưởng khoái cảm từ đôi môi nhỏ nhắn đó, chỉ là nàng vẫn còn cái thẹn thùng của nữ nhân, cho nên hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn dạy dỗ nàng.