"Hứa Niên ới ời! Ông đang trong nhà vệ sinh à?" Đương lúc Hứa Niên đang tuốt gươm để thể hiện bản lĩnh đàn ông thì giọng Trương Nhất Dương vang lên bên ngoài. Cậu ta còn gấp gáp: "Này, xong chưa đấy? Tôi nín đái sắp chết rồi đây!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng tiếng gõ cửa: "Nhanh lên! Gấp! Gấp!"
"Xong rồi! Xong rồi đây!" Hứa Niên vội vàng lau tay, mặc quần, còn cố ý phun nước ra sàn rồi mới mở cửa.
Trương Nhất Dương vội vàng vọt vào nhà vệ sinh, đóng vửa cái rầm, không cả thèm khóa đã bắt đầu "xả nước". Cùng tiếng nước còn có tiếng nói thích ý của Trương Nhất Dương vọng ra: "A... Phê..."
Hứa Niên yên lặng đứng rửa tay bên ngoài. Trương Nhất Dương đi ra ngoài thấy cậu rửa tay kỹ càng như thế, cảm thán: "Quả nhiên là bé trai hoàn hảo của phòng mình, chẳng bù cho tôi... Haiz."
Mắt thấy tay đỡ trym của Trương Nhất Dương sắp khoác lên vai mình, Hứa Niên nhanh nhẹn né đi, nhường chỗ ở bồn rửa tay cho cậu ta: "Rửa tay đi."
Trương Nhất Dương ra vẻ "ôi": "Quả là tình người..."
Hai người về giường đã dán mắt vào điện thoại, câu được câu mất mà nói chuyện. Lý Giai Hạo với Hà Kinh cũng lần lượt đi về.
Chín giờ hơn, Hứa Niên đột nhiên nhận được cái tin nhắn.
Giang Vệ Hành: Đi ra ngoài tí đi.
Hứa Niên:?
Giang Vệ Hành nhanh chóng trả lời: Đợi mày chỗ cầu thang.
Hứa Niên đỏ mặt, ngó nghiêng quanh phòng. Một người nằm ngửa chơi game, một người toét mồm cười mà chat chít, người còn lại vừa tắm vừa tham gia "Song ca cùng thần tượng".
Chẳng ai để ý cậu ra ngoài đâu nhỉ...
Hứa Niên bỏ điện thoại xuống, rón rén đi ra ngoài. Hành lang bên phải sáng trưng còn bên trái tối mù mới là hướng ra cầu thang.
Hứa Niên đi về phía cầu thang, có bóng người đứng đó chờ.
"Giang Vệ Hành à?" Hứa Niên gọi nhỏ tiếng.
Giang Vệ Hành xoay người lại, mở đèn pin di động chiếu xuống đất: "Sang đây."
Hứa Niên đang sợ tối lại thấy ánh đèn thì không sợ nữa, chạy vội đến: "Gọi tao ra làm gì?"
Giang Vệ Hành đưa cái túi trong tay cho cậu: "Hoành thánh này, cho mày."
"Lúc chiều ăn có tí cơm giờ sợ mày đói" Hắn đặt túi đựng cái hộp đồ ăn lên chỗ lan can gần đấy, mở ra, đưa thìa dùng một lần cho Hứa Niên: "Ăn đi."
"Cảm ơn..." Lúc Hứa Niên cầm thìa thấy vi diệu lắm. Sao giờ tự nhiên lại thân thiết với nhau thế nhỉ?
Đèn pin ở điện thoại Giang Vệ Hành vẫn bật. Hứa Niên thấy trong bát toàn là những miếng hoành thánh béo múp míp, vỏ mỏng thịt nhiều bơi trong bát nước súp đang bốc hơi, nóng hầm hập.
Đếm xem trong bát có bao nhiêu miếng, Hứa Niên nhẩm nhẩm: "... Mười bốn, mười lăm... Mày mua mấy phần ăn đấy?
Giang Vệ Hành giơ tay làm động tác "OK".
Phần ba người... thảo nào nhiều thế. Hứa Niên sờ trán: "Mua nhiều thế tao ăn không hết đâu." Cậu lén liếc Giang Vệ Hành một cái, đẩy cái hộp về phía hắn, ngập ngừng nói: "Hay là... ăn chung đi."
Giang Vệ Hành chỉ thìa trên tay cậu: "Đấy, có một cái thìa thôi."
Hứa Niên cầm thìa, do dự: "Thế sao giờ?" Giang Vệ Hành mua cho cậu ăn, làm sao mà để người ta ăn thừa của mình được, không tốt tí nào.
Hứa Niên "tốt" bụng mà nghĩ, ưỡn ngực nói: "Không sao, dùng chung."
Chắc không sao đâu nhỉ...
Cậu nhủ thầm trong lòng, đàn ông với nhau, có gì đâu...
Giang Vệ Hành đột nhiên đưa tay nhấc cằm cậu lên, hơi thở phả lên hàng mi dài: "Hay mày đút cho tao."
Lông mi Hứa Niên ngưa ngứa, run lên. Cậu mở mắt thật lớn, hai má hây hây đỏ: "Tay mày mọc làm cảnh hay gì mà bắt tao đút?"
Giang Vệ Hành cúi xuống thơm lên đôi má: "Mày đút thì ngon hơn."
Hứa Niên vô tình dựa vào Giang Vệ Hành thật gần, lúc bị hôn còn bị ôm eo, kéo lại gần, đụng vào người, thấy ươn ướt.
Hứa Niên thấy lạ, hỏi: "Sao người ẩm thế?"
Giang Vệ Hành chỉ muốn ôm người ta vào lòng thật chặt nhưng toàn thân dính dớp mồ hôi nên thành thôi. Hắn đáp: "Mới đi chạy về."
Hứa Niên vội vàng tránh ra, cảnh cáo hắn: "Tao tắm rồi đấy, đừng có đụng vào người tao."
Giang Vệ Hành nhướng mày, cười, cúi xuống bên tai Hứa Niên, thì thầm: "Thế sờ một tí có được không, thơm một tí được không?"
Giang Vệ Hành yêu cầu trắng trợn như thế ngoài đường khiến Hứa Niên đỏ hết cả người. Eo ôi sao mà dâm đãng thế! Cậu nhìn quanh, ấp úng: "Mày, mày nói cái gì đấy..."
Giang Vệ Hành nắm cổ tay trắng ngần, muốn kéo vào trong lòng nhưng sợ người ta khó chịu, đành nhịn xuống, ép buộc cậu trả lời: "Hôn được không? Nắm tay được không?"
Hứa Niên né tránh ánh mắt hắn: "Tao, tao không biết đâu nhé..."
Phòng ngủ cách đó không xa đột nhiên có người đi ra ngoài, hình như là đi về phía bên trái. Người nọ chỉ cần nhìn kỹ một tí là có thể thấy Giang Vệ Hành và cậu trong bóng tối.
Hứa Niên vội vàng: "Tắt đèn đi!"
Giang Vệ Hành chẳng sợ, cứ nắm tay cậu: "Trả lời tao."
Sợ bị phát hiện, Hứa Niên nhắm mắt, dứt khoát như con bạc xuống tiền: "Được, được."
Giang Vệ Hành nhanh chân lẹ tay tắt đèn pin chỉ trong nháy mắt.
Hứa Niên mở mắt ra thì chỉ thấy bóng tối, người trước mặt cũng chỉ nhìn được lờ mờ. Cậu ngập ngừng gọi: "Giang Vệ Hành ơi?"
Giang Vệ Hành véo thịt trên cánh tay cậu: "Đây!"
Hứa Niên nghe giọng hắn thế mà lại thấy hơi yên tâm.
Giang Vệ Hành đưa tay xuống, đan vào bàn tay cậu, tay kia thì chỉnh điện thoại về chế độ máy bay, chỉnh màn hình lên mức sang cao nhất, đặt sang một bên. Làm xong tất cả những việc đó, Giang Vệ Hành cười cười nhìn Hứa Niên: "Đút tao ăn đi nào."
Hứa Niên thấy độ ấm bàn tay hắn như đang thiêu cháy trái tim mình, toàn thân nóng lên. Cậu múc một miếng hoành thánh, đưa tới bên miệng Giang Vệ Hành, Giang Vệ Hành chặn lại: "Nhỡ còn nóng thì sao, bỏng lưỡi làm thế nào bây giờ?"
Nói như thật.
Hứa Niên dừng tay, đưa thìa tới bên miệng mình, thổi "phù phù" hai cái rồi lại đưa cho Giang Vệ Hành: "Ăn đi."
Giang Vệ Hành nhìn cậu chu miệng thổi hoành thánh thấy đáng yêu quá, ước gì được một một cái. Tuy rằng vã lắm rồi nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh lạ thường. Giang Vệ Hành lắc đầu, nghiêm túc nói: "Mày phải nếm thử trước chứ, xem còn nóng không."
Hứa Niên "ngốc nghếch" không biết Giang Vệ Hành đang định làm gì nhưng cứ "hồ đồ" mà hỏi: "Tao nếm thử thì ngon à?"
Hỏi xong Hứa Niên mới nhận ra, chỉ muốn tự vả một cái.
Giang Vệ Hành vuốt ve bờ môi như cánh hoa, cười cười: "Nước bọt của bé con thì ngon."
Hứa Niên tê rần cả người, da gà da vịt nổi lên. Cậu không dám nhìn Giang Vệ Hành: "Mày, mày bị điên à..."
Giang Vệ Hành bất ngờ nắm chặt tay cậu, nói: "Nhìn tao này."
Hứa Niên bất giác ngẩng đầu. Giang Vệ Hành cúi đầu hôn môi cậu. Đầu lưỡi của hắn gấp gáp xâm nhập khoang miệng Hứa Niên. Hai chiếc lưỡi quấn quýt, dính lấy nhay. Hứa Niên bị hôn mềm cả chân, cậu "ưm ưm", tranh thủ khoảng nghỉ mà hổn hển nói: "Hoành thánh... rơi mất... Để lại đi...."
Lưỡi Giang Vệ Hành càn quét trong khoang miệng cậu, kết thúc bằng một cái mút thật mạnh chiếc lưỡi xinh. Giọng hắn khàn khàn, nói ra mục đích chính: "Bé ngoan, đút cho tôi ăn bằng miệng ấy."
Hứa Niên cố lắm mới không làm rơi thìa. Tay chân cậu nhũn hết cả ra rồi, còn chưa tỉnh táo lại đã nghe thấy Giang Vệ Hành nói, mặt lại nóng lên: "Không được đâu..."
Giang Vệ Hành nghe thế còn trêu cậu, nâng cằm người ta lên, mút lên hai má định buộc cậu làm theo. Hơi thở Giang Vệ Hành phả lên đôi mắt cậu, tê tê ngứa ngứa, Hứa Niên bật cười, đẩy Giang Vệ Hành: "Rồi, rồi, đút cho ăn được chưa. Ngứa quá đừng có mút..."
Lúc này Giang Vệ Hành mới buông tha cậu, tay vẫn nắm chặt tay, chờ Hứa Niên đút mình ăn.
Hứa Niên đưa hoành thánh lên miệng cắn rồi ngẩng đầu lên hướng miệng về phía Giang Vệ Hành như mèo con ngoan ngoãn. Giang Vệ Hành bị cái dáng vẻ đáng yêu này của Hứa Niên làm cho sắp bệnh tim đến nơi.
Một tay hắn ôm lấy mặt Hứa Niên, cúi đầu xuống liếm bờ môi cậu. Hứa Niên "hừ hừ" không phản khác, Giang Vệ Hành lại liếm hàm răng chỉnh tề của cậu sau đó mới cắn hoành thánh. Miếng hoành thánh chia làm đôi. Hứa Niên kêu "ưm", hàm răng bị lưỡi Giang Vệ Hành mở ra. Hai miếng hoành thánh bị lưỡi hai người nhào trộn. Vị hoành thánh đậm đà nơi đầu lưỡi.
Hứa Niên bị Giang Vệ Hành hôn cho không nuốt được. Nước bọt đầy khoang miệng tràn ra khóe miệng, chảy xuống cằm. Hứa Niên xấu hổ, nước mắt cũng tràn ra. Giang Vệ Hành thở dốc, đưa tay lau nước bịt cậu rồi lại mút lấy đầu lưỡi. Hai miếng hoành thánh giờ đã thành thịt băm, lẫn với nước bọt.
Khi được giải thoát, Hứa Niên dựa cả vào người Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành ôm lấy cậu bằng một tay, cười cười: "Giờ thì lại không chê mồ hôi đấy."
Hứa Niên mệt mỏi dựa vào ngực hắn, giấu mặt vào trong lòng Giang Vệ Hành, cọ hết nước dãi lên áo người ta rồi mới đáp: "Mồ hôi thôi mà,