Về đến phòng ngủ, Hứa Niên cảm thấy sao mà tức thế, trong lòng lại thấy hơi tủi thân, rõ là nói đưa mình về lại để mình về một mình.
Hứa Niên ngồi lâu thấy mông đau khiếp, đứng lâu lại thấy cả người nhức mỏi. Đứng không được, ngồi cũng không xong, đang định lên giường nằm, cửa phòng ngủ kẹt một tiếng bị mở ra.
"Sao mày lại..." Hứa Niên đờ ra nhìn Giang Vệ Hành đi vào.
Giang Vệ Hành cởi balo, mở khóa, đặt hai cái túi to lên mặt bàn. Sau đó hắn lấy một hộp thuốc mỡ ra, cũng đặt lên bàn, giải thích: "Hai túi to, một túi là quần áo mày, túi còn lại có bông, urgo, lấy mà dùng. Thuốc mỡ kia thì giảm sưng. À, còn..."
Hứa Niên mở to hai mắt nhìn màng bọc thực phẩm trong túi bị Giang Vệ Hành lôi ra, kinh ngạc không nói nên lời: "Mày..."
Giang Vệ Hành vừa bóc màng bọc thực phẩm, vừa nói: "Khi mày tắm dùng cái này được. Tao không biết quấn lên có đau không, thử cái đã. Cởi đồ ra."
Hứa Niên rất muố từ chối nhưng Giang Vệ Hành nói: "Dù sao mày cũng phải tắm, thử tí cho tao yên tâm."
Hứa Niên không thể từ chối, chỉ đành cởi bộ quần áo chưa mặc được hai tiếng ra.
Đèn trong phòng sáng trưng, chiếu rọi nửa người trên trần trụi của Hứa Niên. Cậu ngồi trên ghế, ngại ngùng để Giang Vệ Hành bóc urgo trên ngực, lấy bông ra.
Lúc nãy đau quá, không để ý, giờ nghiêm túc mà nhìn lại, cậu phát hiện ngay đến cả vùng xương sườn cũng có vết hôn đo đỏ, không nhịn được mà rằng: "Giang Vệ Hành, mày là chó à?"
Giang Vệ Hành đang kéo màng bọc thực phẩm ra, nghe thấy thế thì cười khẩy, bọc màng bọc lên đầu v* sưng vù của cậu khiến Hứa Niên đau đến la lên: "Tao là chó à? Chó à tốt với mày thế này à?"
Chạy rõ xa mua bông cho cậu, ăn xong chè đi về đến nửa đường thì nhớ ra mua thuốc lại chạy ngược ra tiệm thuốc, giờ nhớ lại lúc tả lại bộ phận ấy của người đó cho dược sĩ Giang Vệ Hành còn ngại hết cả người.
Vốn đầu v* đã nhạy cảm rồi giờ còn bị thương, Giang Vệ Hành làm một phát như thế khiến vành mắt Hứa Niên ngập nước, như thể giây tiếp theo sẽ rơi xuống. Cậu nghẹn ngào nói: "Mày tốt chỗ nào? Làm tao thành ra thế này, người thì diện hàng hiệu mà dẫn tao đi ăn cơm có mấy chục đồng, xong bỏ tao giữa đường..."
Hứa Niên thấy tủi thân quá. Cậu thấy Giang Vệ Hành có tiền nhưng keo kiệt với mình quá! Dù là trước đó có xích mích với nhau nhưng giờ thì cũng là quan hệ chơi nhau một phát rồi? Ít ra cũng phải trợ cấp chứ?!
Hứa Niên hối hận rồi. Giang Vệ Hành vừa thấy cậu chuẩn bị rơi nước mắt đành nhịn cười, nói: "Rồi tao sai. Xin lỗi được chưa?"
Lúc trước Giang Vệ Hành chịch Hứa Niên coi như phạt cậu chửi mình mà sao giờ hắn cảm thấy chịch xong Hứa Niên như là đang phạt bản thân thế nhỉ.
Hắn nghĩ nghĩ một hồi, lại quấn màng bọc thực phẩm lên ngực Hứa Niên, đỡ cậu đứng lên: "Đi tắm đi."
Hứa Niên bám tay cậu, chậm chạp đi tới nhà vệ sinh, lại nhớ ra mình chưa lấy quần áo sạch, định xoay người về lấy thì bị Giang Vệ Hành ngăn lại: "Quần áo đâu tao lấy cho, vào tắm đi."
"À, cảm ơn nhé, ngăn thứ hai tủ quần áo ấy..." Hứa Niên không ngăn mình nói "cảm ơn" được. Hôm nay tí thì cậu nghĩ cái thằng cha chơi mình này là ân nhân chứ.
Giang Vệ Hành đi lấy quần áo giúp cậu. Hứa Niên cởi sạch cả quần áo trên người, khỏa thân đứng trong phòng tắm, tay cầm vòi sen chỉ dám mở nước nhỏ mà tắm. Nước tí tách rơi trên ngực cậu, trượt trên màng bọc thực phẩm, cũng không đau lắm, hóa ra biện pháp này cảu Giang Vệ Hành cũng dùng được.
"Cốc cốc." Cửa bị gõ vang. Hứa Niên mở một khe hở nhỏ, thò tay ra ý để Giang Vệ Hành đưa quần áo cho là được ai dè Giang Vệ Hành mở cửa rộng ra, chen vào.
"Mày, mày định làm gì đấy?" Hứa Niên thấy Giang Vệ Hành cũng cởi đồ, trần trụi à đứng trong nhà vệ sinh với cậu.
Giang Vệ Hành vừa vào Hứa Niên đã cảm thấy thân nhiệt tăng cao, thấy bị áp lực bởi cơ thể cường tráng, cao lớn của đối phương, khiến cậu không khỏi nhớ đến mới mấy hôm trước, cũng trong nhà vệ sinh này, bị Giang Vệ Hành tuột quần xem búm mới thành ra hôm nay.
"Tắm chứ gì." Giang Vệ Hành lấy vòi sen, nhẹ nhàng để nước chảy trên người cậu. Lúc này Hứa Niên mới nhận ra Giang Vệ Hành muốn tắm cho mình, mặt đỏ tưng bừng. Này, đàn ông đàn ang chẳng nhẽ bị nó chơi đít xong không tắm nổi hay sao lại cần người ta hỗ trợ...
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cơ thể Hứa Niên cứ ngoan ngoãn để Giang Vệ Hành sờ chỗ nọ, xoa chỗ kia. Cậu tự nhủ, ồi như này bình thường, tắm rửa bình thường thôi, tắm...
Mắt Giang Vệ Hành dán vào hai núm vú đo đỏ bị màng bọc thực phẩm bao lại, nhịn dục vọng muốn liếm mút mà xát bọt lên da cậu, nhưng khi đến nơi mà đang đứng thẳng lên kia thì dừng lại. Hứa Niên hoảng hồn, phân bua: "Không phải đâu, không..."
Giang Vệ Hành chỉ mới sờ lưng với bụng mà dương v*t cậu đã vươn người đón nắng, quả là nhục nhã!
Hứa Niên vội đưa hai tay che chim, mặt đỏ bừng bừng, giọng nhỏ dần: "Tao, tao cũng không biết sao..."
Nhưng sao thế nào thì hai người đều biết cả.
Giang Vệ Hành bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, cúi xuông, hôn lên bờ môi. Sau khi liếm bờ môi như cánh hoa thì ngay lập tức đưa lưỡi vào. Hai đầu lưỡi quấn quýt, nước bọt sản sinh ra liên tục trào ra khóe miệng Hứa Niên, chảy xuống.
Vòi sen bị thả rơi xuống đất, cô đơn chảy nước.
Hứa Niên bị hôn choáng cả đầu, nhũn người tựa vào Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành thở ồ ồ, hắn gặm cắn gương mặt mịn màng của Hứa Niên, một tay thì đưa xuống tuốt dương v*t cậu. Cơ thể Hứa Niên tê dại trong nháy mắt, kêu lên: "A.. đừng..." Không chịch được nữa đâu, chết đấy!
"Không làm, sờ tí thôi. Giang Vệ Hành cắn cắn vành tai đỏ lựng của Hứa Niên: "Mày cũng tuốt cho tao đi."
Hứa Niên hừ một tiếng nhưng vẫn đưa tay ra sờ "quái thú" của Giang Vệ Hành. Em Giang trong lòng bàn tay cậu nóng bỏng, tuy là cũng sờ một lần rồi nhưng khi đối diện với "quái thú" này Hứa Niên vẫn cứ hết hồn. Cậu nghĩ thầm cái của này nhét vào hai lỗ phía dưới, thảo nào đau tới ngáo cả người.
Giang Vệ Hành nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Hứa Niên lại thấy vui vui, hẩy hẩy mấy cái. Hắn ấy mà, người thì cao trym thì to, to đến mức tay Hứa Niên vòng không hết cơ mà. dương v*t to lớn, dựng thẳng, quy đầu đâm vào cái rốn be bé của Hứa Niên..
"A..." Không biết sao bị hẩy trúng mà lại như có dòng điện lan tỏa toàn thân. Hứa Niên không nhịn được mà kêu lên, xong rồi mới hung dữ lườm Giang Vệ Hành một phát, dỗi, buông tay ra: "Không hộ!"
Thế mà Hứa Niên quên mất thằng em mình còn nằm trong tay Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành cười xấu xa, bắt đầu tuốt dương v*t của cậu. Lúc này Hứa Niên rên rỉ, dựa vào ngực Giang Vệ Hành. Tầm mắt Giang Vệ Hành quét qua tấm lưng trắng như ngọc, rơi xuống bờ mông cong mẩy, đầy dấu bàn tay hồng hồng, ánh mắt tối đi. Hắn giơ tay ra xoa bóp bờ mông ấy. Cánh mông mềm mại bị bóp thành đủ loại hình dáng, bên trên đầy những "hoa hồng".
Mà Giang Vệ Hành cũng đâu có buông dương v*t Hứa Niên ra. Bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve lỗ sáo, bị dính một chút chất nhầy. Hứa Niên sướng đến mức lỗ sáo chảy dịch. Cậu dựa vào lòng Giang Vệ Hành, thở dốc, hai tay ôm lấy cổ hắn, vẻ mặt mờ mịt, ngây ngất nhìn về vô định, miệng rên khẽ: "Ưm.. ư... ha..."
Giang Vệ Hành cúi đầu hôn cậu. Miện Hứa Niên hé mở, giao chiếc lưỡi xinh xắn cho người kia, để mặc cho hắn liếm mút, phát ra âm thanh trao đổi nước bọt.
Giang Vệ Hành tuốt càng nhanh Hứa Niên kêu càng lớn, tới khi sắp bắn thì Giang Vệ Hành lại che lỗ sáo lại, không cho cậu bắn tinh.
Hứa Niên bị kìm lại, mắt đỏ như con thỏ. Cậu giơ tay định hất tay Giang Vệ Hành ra nhưng làm thế nào cũng không được, ngón tay Giang Vệ Hành vẫn ở đấy. Cậu rầm rì, nghẹn ngào nói: "Tao muốn bắn cơ. Huhu, tao không chịu được đâu. Để tao bắn..."
Giang Vệ Hành liếm những giọt lệ trên gương mặt nhỏ nhắn ấy, vẫn không bỏ tay ra: "Ngoan, tuốt cho tao thì tao cho bắn."
Hứa Niên tủi thân, sống mũi cay cay, cúi đầu nắm lấy dương v*t hắn. Tay Hứa Niên cũng không mềm như làn da cậu nhưng đối với Giang Vệ Hành thì cái gì của Hứa Niên cũng mềm mại. Tay Hứa Niên mới động đậy một tí Giang Vệ Hành đã bị động tác ma sát của cậu làm cho nóng cả người, nói: "Tay cứ nắm lấy đi, đừng có nhúc nhích."
Thấy mình bị ghét bỏ, Hứa Niên mếu máo, tủi thân gần