Chương 2.
Chuyển ngữ: Thích Đổi Tên.
Hai.
Sắc trời còn sớm, nhưng trên dưới Lâm phủ đã bắt đầu bận túi bụi.
Cửa hông Lâm phủ xuất hiện một tiểu nha đầu, đeo tay nải. Mặc dù hẻm nhỏ rất thưa người nhưng nàng vẫn trốn trốn tránh tránh, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn xung quanh, trông chẳng khác nào một tỳ nữ mắc lỗi lén trốn đi.
“Uyển Nguyệt.” Phía sau truyền đến một tiếng kêu to. Sợ hết hồn, nàng nắm chặt bao quần áo muốn chạy trốn, đến khi nhận ra giọng nói kia thì quay sang.
“A Mộc.”
A Mộc nhìn thấy bọc quần áo phía sau Uyển Nguyệt thì vội hỏi: “Muội phải đi sao?”
Ánh mắt Uyển Nguyệt hơi ảm đạm: “Muội không thể ở lại phủ nữa.”
“Có phải Lâm gia bắt nạt muội không?!” A Mộc nắm chặt nắm đấm.
“Không, không có…” Uyển Nguyệt vội vã xua tay giải thích: “Lâm gia đối xử với muội rất tốt.”
“Vậy thì vì sao?”
“Huynh không nên hỏi.” Uyển Nguyệt quay đầu sang chỗ khác. A Mộc thấy nàng hình như có nỗi niềm khó nói nên cũng không hỏi thêm nữa. Im lặng một lúc, nàng tiếp lời: “Huynh đến tìm Thiếu gia nhà huynh à?”
“Ta đến gọi Thiếu gia về chuẩn bị thành thân, nếu không sẽ bỏ lỡ giờ lành. Sáng sớm hôm nay ngài ấy thấy cây dâm bụt rụng hết hoa nên vội vàng ra ngoài. Ta thấy chắc chắn là đến tìm Tiểu thư nhà muội. Nhắc tới cũng kỳ, cái cây dâm bụt kia lúc đầu chẳng có nụ hoa nào, nhưng đến hôm Lão gia Phu nhân đến cầu thân với Tiểu thư nhà muội thì lại nở đầy hoa. Sáng nay lại rụng hết, không còn đóa nào cả. Cây dâm bụt này đúng là… Rất hiểu tính người. Muội nói xem, có phải cái cây đó…”
“Đừng nói nữa!” Uyển Nguyệt cắt ngang lời A Mộc, trong mắt tràn ngập sợ hãi. “Muội… Muội phải đi rồi. Muội không thể ở lại nữa.” Suy nghĩ một lát, nàng lại mở miệng: “Muội tạm thời ở lại nhà của cô cô, chỗ cửa hàng đậu hủ đầu hẻm Khanh phường ấy.” Sau đó nhìn A Mộc một cái, xoay người rời đi.
A Mộc nhìn bóng lưng của nàng lẩm bẩm: “Uyển Nguyệt, chờ ta.”
Uyển Nguyệt bỗng nhiên đứng lại, nói từng câu từng chữ: “Cách xa An An tiểu thư một chút.” Dứt lời liền cất bước đi thẳng.
“An An tiểu thư?” A Mộc nghi ngờ nhìn bóng lưng Uyển Nguyệt dần xa, mãi đến tận khi biến mất ở đầu ngõ.
Ba.
Ngày thứ nhất, thành hôn.
Ngày thứ hai, dâng trà.
Ngày thứ ba, lại mặt.
Hành trình bận rộn nhưng được sắp xếp rất chuyên nghiệp.
Sáng sớm ngày thứ tư, An An và Thường Thanh từ biệt Lâm phụ Lâm mẫu, trở về Liễu phủ.
Vừa lên kiệu, An An đã bắt đầu ho khan. Sáng nào cũng vậy, bởi vì đây là thời gian An An ho nhiều nhất.
“Dừng kiệu!”
Thường Thanh cởi áo choàng trên người xuống, nhẹ nhàng khoác lên vai An An, im lặng nhìn nàng, cho đến khi nàng bình thường trở lại. An An đưa tay ra, muốn vuốt ve đôi mày nhíu chặt của Thường Thanh, nhưng gần đến nơi lại thu tay về. Thường Thanh nắm chặt lấy cổ tay nàng, nàng liền vội vã rụt lại: “Tay lạnh quá.” Giọng nói nhẹ tựa mây gió, cực kỳ quen thuộc nhưng cũng cực kỳ xa cách.
Thường Thanh vẫn nhìn An An chăm chú, lặng im một lát, hắn mới mở miệng nói: “An An, đường về phủ không xa lắm, chúng ta đi bộ về nhé, tập luyện một lát sẽ khỏe hơn?”
“Được.”
Mới sáng sớm nhưng đã rất náo nhiệt, dọc đường có không ít người dân đến chúc phúc hai người. Thường Thanh gật đầu mỉm cười, ôn nhã có lễ. An An kéo Thường Thanh, hơi nghiêng đầu, nhìn ngắm từng cử chỉ sắc mặt của hắn.
Thường Thanh phát hiện, liền cúi đầu nói nhỏ với nàng: “Nương tử nhìn đủ chưa…”
Nàng lập tức quẫn bách, bật thốt: “Phu quân không nhìn thiếp, tại sao lại biết thiếp nhìn chàng…” Lời đã nói ra mới