Lăng Vĩ Đình ngẩn ngơ người không thể tin nổi....anh ánh mắt lửa giận ban nãy càng ngày càng tăng chứ không giảm...Lăng Vĩ Đình túm gọn lấy cổ áo của tên quản lý... giọng nói như nổi điên lên
"vậy mà các người dám trái lệnh tôi.... "
người quản lý sợ hãi đến muốn chết... ông ta được Lăng Vĩ Đình quăng mạnh vào chiếc ghế
giọng nói Lăng Vĩ Đình lạnh nhạt xuống liếc nhìn Thiệu Quan
"mau đi kiểm tra xem những người trên chuyến bay đó có Tiểu Vi không l
Thiệu Quan nghiêm túc rời đi....Lăng Vĩ Đình thì nhìn đám thuộc hạ
"tất cả chia ra đi tìm phu nhân về đây.... "
tất cả thuộc hạ đều run sợ trước anh nên đồng thanh
"vâng "
Lăng Vĩ Đình khuôn mặt lạnh lẽo ngồi như chiếc ghế trong phòng quản lý đợi tin tức... được tắm năm phút sau anh từ xa thấy Thiệu Quan đang vội vã chạy lại... Lăng Vĩ Đình bật dậy nhìn Thiệu Quan
"thế nào "
Thiệu quan chỉnh lại thái độ mày anh hơi trùng xuống
"Thiếu gia.... phu nhân đúng là có trên chuyến bay đó..... nhưng "
Lăng Vĩ Đình nhăn mặt khó hiểu
"nhưng gì "
Thiệu Quan mở miệng ra nói không nên lời
"nhưng... nhưng đi theo phu nhân là cả Bùi Minh Trực nữa"
Lăng Vĩ Đình nghe đến đây cũng đã không đủ kiên nhẫn để nghe tiếp... anh không nghĩ thế mà cô dám trốn đi cùng với tên Bùi Minh Trực đó anh không biểu lộ gì mấy bước từng bước rời đi
"không cần tìm nữa... tất cả quay trở về
từ phía sau Thiệu Quan chỉ biết nhìn người mà mình trung thành bấy lâu trong lòng không khỏi suy nghĩ
(Thiếu gia anh thật sự lạnh nhạt như vậy sao.. hay đây chỉ là vỏ bọc của kẻ tàn nhẫn,suy tình)
Lăng Vĩ Đình một mình rời khỏi sân bay... bước vào trong xe anh mới thực sự bộc lộ hết cảm xúc của mình nín nhịn từ nãy tới giờ... anh nắm chặt tay thành quyền đấm mạnh vào vô lăng...anh khụy đầu xuống đặt lên vô lăng trong lòng đau như cắt
(Tiểu Vi sao em lại rời khỏi anh một cách vô tình như vậy.... em biết anh rất yêu em không,anh giữ chặt em như vậy cũng chỉ vì quá yêu em.... em rời khỏi
anh đã đủ rồi sao em còn đi với tên đó.... Tiểu Vi em biết em tuyệt tình đến thế nào không)
Lăng Vĩ Đình phóng thẳng xe về khu biệt thự vội vã chạy lên phòng của cô và anh... Lăng Vĩ Đình khụy ngay xuống khi bước vào trong căn phòng
Lăng Vĩ Đình nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó anh đánh cô, mắng chửi cô một cách phũ phàng
Trong hồi ức... bỗng tiếng điện thoại vang lên "reng reng reng "
là Thiệu Quan gọi anh nheo mắt nhìn rồi trả lời
"có chuyện gì "
Thiệu Quan từ đầu dây bên kia giọng nói gấp gáp
"Thiếu gia.... đã tìm thấy người đã phát thông ti của họ Hạ và họ Bùi rồi"
Lăng Vĩ Đình với đôi mắt lạnh lại hiện lên anh giọng nói không một chút cảm xúc
"bắt hắn lại... đưa về hầm"
Thiệu Quan tuân lệnh nhanh chóng đi làm việc
còn Lăng Vĩ Đình anh nắm chặt cái điện thoại nhìn vào một khoảng trống
"để xem người nào dám làm việc sau lưng Lăng Vĩ Đình này "
ở một nơi xa Hạ Tiểu Vi đang còn thức....cô ngồi trên máy bay cũng đã khá lâu không hiểu sao cô cảm thấy rất buồn
Tiểu Vi nhìn qua ô cửa kính của máy bay suy tư
(vậy là mình đã được tự do... mình hoàn toàn đã thoát khỏi Lăng Vĩ Đình rồi..... nhưng sao cảm giác mình hoàn toàn chưa rứt khỏi anh ấy.... vì sao đây)
Hạ Tiểu Vi ngồi thẫn người ra.. bên cạnh là Bùi Mình Trực anh ánh mắt buồn bã nhìn người mình yêu... anh định đưa tay ra ôm lấy cô nhưng anh đã không còn quyền gì với cô nữa rồi..... anh với cô hiện tại chỉ là hai người bạn