Tiểu Vi bước đi uyển chuyển về phía Lăng Vĩ Đình, Di Lạc thì đi phía sau cùng Bùi Minh Trực, cô vừa đi vừa hỏi anh
"nè, anh định buông tay ra sao "
Bùi Minh Trực nhìn phía Tiểu Vi cười lạnh
"cô định để vị hôn phu như tôi cho người khác sao "
Di Lạc giật thốt mình nhưng điềm tĩnh trả lời nghe nhẹ nhàng vô cùng
"anh biết rồi à, thật tình cờ là tôi mới được biết vào hôm qua, cũng chỉ là hôn ước khi còn trẻ của họ thôi, anh đừng quá xem trọng "
Bùi Minh Trực khẽ nheo mắt lại, anh lạnh lùng đứng lại,không hiểu sao kể từ lúc anh bị Tiểu Vi từ chối thì anh không còn hứng thú với tình yêu, nhưng khi anh gần như bỏ cuộc thì Di Lạc chính là người bên anh, luôn gây sự với anh để cho anh vui, và khi đó bất chợt anh mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Di lạc nhưng giờ cô nói nghe nhẹ nhàng như vậy
"vậy em định hủy hôn ước sao "
Di Lạc cũng dừng lại đứng cạnh anh, cô rất bất ngờ khi anh nói vậy, vì cô biết anh chỉ yêu Mình Tiểu Vi, nên cô cũng không muốn ràng buộc anh với cái hôn ước vớ vẩn này. Tiên Hiệp Hay
"tôi không muốn ép buộc anh, nếu anh từ bỏ hôn ước thì tôi từ bỏ, nếu anh đồng ý vậy thì ta có thể thử.Đối với một người từng tiếp xúc lâu năm với anh, tôi biết rõ tính anh nếu đồng ý thì sẽ làm nếu không đồng Ý có đánh chết anh, anh cũng không chịu nên với tôi chỉ cần anh đồng ý là được, nếu không thì coi như ta không có duyên "
Phía Khác Lăng Vĩ Đình đang nói gì đó với Mục Thiên Biên thì Tiểu Vi bước tới, Tiểu Vi hồi phục lại khuôn mặt ung dung thoải mái nhất có thể để nói chuyện với người "bạn" luôn chăm chăm mọi cách quyến rũ Chồng cô
"Mục Thiên Biên, tôi thấy cô rất hướng thú với chồng tôi nhỉ "
lăng Vĩ Đình nhìn thấy cô thì vội vàng nói tránh cô hiểu nhầm
"Tiểu
Vi..."
chưa nói được cái gì thì Tiểu Vi đã chặn lời của anh nói
"em không trách anh, dù anh đứng một mình hay bên em thì cô ta cũng sẽ lăn lại thôi"
Lăng Vĩ Đình chỉ cười nhẹ nhìn cô trìu mến, Mục Thiên Biên chỉ tức giận nhìn hai người, cô ta giận quá hóa điên lao vào người Tiểu Vi, đẩy cô một cái khiến cô đứng không vững mà ngã vào người của Lăng Vĩ Đình
"Hạ Tiểu Vi, cô là con người trơ trẽn còn dám về đây,cô có con với người khác rồi quay về còn gì "
Tiểu Vi chưa đứng vững được còn nghe Mục Thiên Biên xúc phạm đến thân thế của con mình, cô mặc kệ đây là nơi động người tặng cho Mục Thiên Biên một bàn tay "bộp"
"Mục Thiên Biên, cô đừng quá đáng "
sau tiếng bộp tay của Tiểu Vi mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán
còn Mục Thiên Biên, cô ta cười lạnh ôm một bên má cười lớn
"hahaha, Tiểu Vi tôi nói sai sao, năm năm trước lúc cô rời đi với người đàn ông khác thì cô không hề mang thai, mà dù con bé đó có là con của Vĩ Đình thì sao, tôi đang mang thai đứa con của anh ấy, anh ấy sẽ không cần cô đâu "
mọi người xung quanh bắt đầu bàn luận câu chuyện theo câu nói của Mục Thiên Biên
"thật không ngờ nhìn thì xinh đẹp mà lòng dạ không tốt chút nào "
"nghe nói cô ta đi theo trai đó "
"thật ghê tởm mà,mang con người khác về đội mũ xanh cho Lăng thiếu "
....
rất nhiều lời nói được thì thầm khiến cho Lăng Vĩ Đình đen mặt, bọn họ là ai mà dám bàn tán cô chứ
"tất cả mọi người ở đây thật rảnh mà, còn Mục Thiên Biên tôi cho cô nói đúng, đừng có mà nói bừa"