Nửa canh giờ sau, con thuyền đang dừng lại tiếp tục xuôi dòng đi thẳng.
Kim Hạ và Dương Nhạc thành thực quỳ bên ngoài cửa khoang của Dương Trình Vạn, bên tai không ngừng văng vẳng tiếng kìm nén đau khổ dưới khoang thuyền.
Thuỷ thủ trên tàu đi tới đi lui cạnh họ, mới đầu còn ghé mắt nhìn, về sau lại chả buồn để ý nữa, hoàn toàn xem hai người như vật bài trí trên thuyền. Gần cạnh đó là khoang trữ hàng, hai tên thuỷ thủ bên trong vừa sắp xếp vừa nhỏ giọng bàn tán, cửa khoang khép hờ không đóng kín, vài câu nói đứt quãng cứ thế bay vào tai Kim Hạ.
"... Gãy chân, nghe nói chỉ với một cước thôi."
"... May là bảo đại phu đến bó xương lại, không thì người này tàn phế mất..."
Bảo đại phu đến nối xương cho Sa Tu Trúc? Cách hành sự của Lục Dịch này quả thật không thể khiến người khác đoán ra được. Đá gãy chân Sa Tu Trúc mà không nói tiếng nào, dù là bức cung đi chăng nữa thì cũng hơi tàn nhẫn. Sa Tu Trúc lại là kẻ rắn rỏi đấy chứ, gãy cả chân như thế mà vẫn thà cầm cự tới chết chứ không nói.
Đầu gối nhói lên từng cơn đau nhè nhẹ, Kim Hạ không nhịn được cử động một chút. Vào lúc này, cửa khoang mở ra, Dương Trình Vạn nghiêm mặt từ bên trong bước ra.
"Cha." Dương Nhạc vội mở miệng kêu, "Chúng con biết lỗi rồi."
"Lão đầu..." Kim Hạ làm ra vẻ tội nghiệp nhìn Dương Trình Vạn.
Dương Trình Vạn nghiêm nghị nhìn bọn họ chằm chằm, không nói gì, khập khễnh đi ra ngoài. Y không nói gì, bọn họ chỉ đành tiếp tục quỳ.
"Đều do tên tiểu nhân Lục Dịch này!" Kim Hạ nghiến răng nghiến lợi, âm thanh nhỏ chỉ đủ để Dương Nhạc bên cạnh nghe thấy.
Dương Nhạc thở dài.
Thực tế, khi Lục Dịch phát hiện hai người bên ngoài cửa sổ, ngay cả một câu quát mắng cũng không có. Hắn chỉ tìm đến Dương Trình Vạn, lễ độ nói: "Hai vị lệnh đồ không biết vì sao lại núp dưới cửa sổ ta nghe lén? Ngôn Uyên hành sự tự thấy quang minh lỗi lạc, không có gì mờ ám, chỉ sợ tiền bối có hay chăng hiểu lầm gì với ta, lòng có khúc mắc?"
Dĩ nhiên, Dương Trình Vạn luôn miệng phủ nhận, thanh minh bản thân không biết sự tình, mong hắn tha thứ cho đồ nhi nghịch ngợm, tự mình dạy dỗ nghiêm khắc.
Sau đó, Kim Hạ và Dương Nhạc chỉ có thể kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Dương Trình Vạn một cách kỹ càng, xuống nước như thế nào, tìm lại quà sinh thần, bị Lục Dịch phát hiện, mang rương quà lên thuyền, bao gồm cả cuộc đối thoại giữa Lục Dịch và Vương Phương Hưng, không dám bỏ sót điểm nào.
Dương Trình Vạn sau khi nghe xong, lạnh lùng hồi lâu không nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu: "Nay các ngươi đã đủ lông đủ cánh rồi, lời ta căn dặn cũng không để trong lòng, ta thấy các ngươi không cần theo ta nữa."
Dương Nhạc là con trai ruột không cần phải nói, nhưng với Kim Hạ, y vừa là người thầy vừa là người cha, lời này vừa dứt, sao hai người họ có thể chịu nỗi. Biết y tức giận thật rồi, chỉ đành ngoan ngoãn quỳ trước cửa, làm ra vẻ hối cải.
Hai người bọn họ quỳ như vậy, ước chừng đã quỳ cả ngày, cơm không ăn, nước không uống. Dương Trình Vạn ra vào phòng mấy lần nhưng không nói câu nào, Kim Hạ và Dương Nhạc cũng không dám đứng lên, cứ trơ mắt nhìn sắc trời tối dần, quỳ đến mức hai đầu gối mất cả cảm giác.
"Cơn giận này của lão đầu cũng to thật..." Kim Hạ uể oải nói, "Chẳng lẽ chúng ta phải quỳ đến mai sao?"
"Không có đâu." Dương Nhạc cũng khổ sở không kém, khẽ cử động đầu gối, vẫn vui mừng nói, "Cũng may là ở thuyền, sàn đều lấy gỗ lát, lúc này mà quỳ trên sàn đá thì đau phải biết."
"Chân ta tê hết cả rồi, quỳ ở đâu cũng như nhau thôi, cũng đều đói đến phát điên." Kim Hạ than thở, "Sớm biết vậy đã bảo ngươi làm chè trôi nước, ta không nên cản ngươi..."
Hành lang có bóng người lướt qua, hai người họ liền im lặng, vẫn cúi đầu ra vẻ hối lỗi, khoé mắt thấy Dương Trình Vạn loạng choạng đi tới, bên cạnh còn có một người nữa, áo gấm phượng loan, chính là Lục Dịch.
"Bọn họ..." Nhìn hai người đang quỳ, Lục Dịch tựa hồ như rất ngạc nhiên.
"Liệt đồ không hiểu quy tắc, mạo phạm Lục đại nhân." Dương Trình Vạn nói, "Không cần để ý chúng."
Kim Hạ và Dương Nhạc cúi đầu, ngoan ngoãn quỳ đó, dĩ nhiên là không dám nói tiếng nào.
"Chỉ là hiểu lầm thôi, chuyện nhỏ, tiền bối không cần để ý, hãy để họ đứng lên đi, nếu không Ngôn Uyên không biết làm sao yên tâm đi được." Lục Dịch nói.
"Nếu Kinh lịch đại nhân đã mở lời thì tha cho chúng vậy." Dương Trình Vạn nghiêm khắc nhìn hai người họ, "Đã nghe thấy chưa, còn không mau cảm tạ Kinh lịch đại nhân! Còn có lần sau, tuyệt đối không tha."
Đôi chân quỳ đến mức không còn cảm giác, Kim Hạ vịn lấy bức tường đứng dậy, vì có mặt Dương Trình Vạn, miễn cưỡng quay sang Lục Dịch, nói: "Đa tạ Lục đại nhân khoan hồng độ lượng..." Lời chưa dứt, đôi chân đứng không nổi nữa đổ ầm xuống quỳ trên đất, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lục Dịch chắp tay sau lưng, thờ ơ nói: "Không cần hành đại lễ, mau đứng dậy đi."
Lúc này, trong lòng Kim Hạ đã thầm "thăm hỏi" năm trăm đời tổ tông nhà hắn, mặt thì làm ra vẻ cung kính, miễn cưỡng đứng dậy khập khễnh đi ra ngoài.
Dương Nhạc cũng ngoan ngoãn đứng dậy tạ ơn Lục Dịch, cũng tập tễnh đi theo Kim Hạ.
"Thảo nào lão đầu không chịu nói gì hết, thì ra là đợi hắn mở miệng.". Không tìm được thức ăn có sẵn, Kim Hạ lục ra một củ cà rốt, hung dữ cắn một cái, nhai ngấu nghiến, "Đồ tiểu nhân xảo trá! Hắn vốn biết rõ chúng ta quỳ cả ngày, lại còn bảo "chỉ là chuyện nhỏ", rõ ràng cố ý muốn chỉnh đốn chúng ta."
Dương Trình Vạn vừa múc nước trong nồi vừa than thở, "Vậy đủ rồi, nếu ngày mai hắn mới tới thì chúng ta lại phải quỳ cả đêm."
Bởi vì đói rã rời, Kim Hạ cắn liên tiếp hai ba miếng, nuốt hết cả một củ cà rốt rồi nói: "Tiểu gia ta tức không chịu nỗi, sai bảo chúng ta cả