Edit: hoada
Tô Cẩm còn chưa đi ra đến cửa chính Lý phủ thì Dương thị và cữu phu nhân đã bắt đầu hiểu lầm, bàn tán.
Cữu phu nhân trào phúng nói trước: “Qủa nhiên ánh mắt của Tiêu đại nhân cao, là do ta không biết tự lượng sức mình, đã trèo cao rồi.”
Dương thị nghe thế rất không thích, chẳng lẽ nhà mẹ đẻ của nàng – một gia đình dòng dõi thư hương danh gia vọng tộc như vậy vẫn không xứng với Tiêu Chấn sao?
Suy nghĩ một chút, Dương thị cau mày phân tích: “Vụ hôn nhân này rất có lợi với tiền đồ của Tiêu Chấn, chỉ cần Tiêu Chấn không phải là người ngốc, hắn đương nhiên không thể cự tuyệt. Theo ta thấy, tám phần là do tiểu quả phụ Tô thị kia tham lam quyền không bỏ được quyền quản gia nên mới không để Tiêu Chấn cưới hỏi một thê tử đàng hoàng, hơn nữa, Tố Lan có thân phận, có giáo dưỡng hơn nàng ta, nàng ta sợ sau khi Tố Lan vào cửa Tiêu gia thì không còn cho vị trí của nàng ta nữa. Vì vậy mà cố ý tự tiện chủ trương cự tuyệt chúng ta, Tiêu Chấn cũng không cảm kích.”
Cữu phu nhân nghe Dương thị nói, trong lòng vừa cảm thấy Tô thị không có lá gan lớn vậy, vừa dâng lên một tia hi vọng nhỏ, rất mong đợi nhìn Dương thị: “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
Dương thị suy nghĩ một lát rồi nói: “Để Tố Lan tìm cơ hội trực tiếp hỏi Tiêu Chấn, Tố Lan là người đoan trang hiền huệ, ta cũng không tin Tiêu Chấn sẽ không để ý tới.”
Cữu phu nhân gật đầu, dù Tiêu Chấn có bản lĩnh thế nào đi nữa thì cũng xuất thân từ tầng lớp bình dân, ở địa phương nhỏ như Bắc Địa này, Tiêu Chấn có thể lấy Tố Lan – con gái nàng, thì thật ra cũng đã với cao rồi.
Đêm đến, Dương thị mang chuyện này ra nói với trượng phu Lý Ung.
Lý Ung chần chừ: “Nàng có chắc là do Tô thị cản trở từ bên trong không? Cũng có thể Tiêu Chấn…”
Dương thị không để trượng phu dứt lời, lập tức cắt ngang lời của hắn: “Thử nghĩ mà xem, nếu chàng là Tiêu Chấn, chàng sẽ cự tuyệt một mối hôn sự tốt đẹp như vậy sao?”
Lý Ung im lặng không trả lời.
Hắn đương nhiên không biết trả lời sao rồi, quan văn rất khó để thăng tiến, ở vùng biên cương này, võ quan ở đây thì càng thêm quên mình liều mạng chiến đấu tàn khốc hơn nơi khác rất nhiều. Trên chiến trường, tiểu binh lập công lao, chủ tướng hoàn toàn có thể thu vào dưới trướng mình, bộ hạ nào có công, bộ hạ nào tham sống sợ chết, chỉ bằng một câu nói của chủ tướng rồi dâng tấu chương lên trên. Nếu như hắn là Tiêu Chấn, tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt vừa được phong quan vừa có được quan hệ tốt như vậy.
Lấy công danh tiền đồ ra so sánh thì chuyện nhi nữ tình trường có thể gạt bỏ sang một bên, nếu không yêu thích cô nương nhà quan trên thì quay đầu lại có thể nạp thêm mấy mỹ thiếp là được.
Lý Ung thật thưởng thức Tiêu Chấn, hắn cũng hi vọng cháu gái nhà mẹ đẻ thê tử của mình có thể gả cho một binh sĩ có tài, về phần chuyện thê tử nói Tô thị có giấu lòng riêng, một tiểu phụ nhân bên ngoài thì bày một quầy bán bánh bao nhưng thực chất là toàn dựa vào Tiêu Chấn mới có được một cuộc sống an lành, quả thật cũng có thể làm ra chuyện như vậy lắm.
Ngày hôm đó, Tiêu Chấn tới chỗ Chương Thành Vệ hồi bẩm chuyện công sự, thì được Lý Ung nói cho biết chính sự để nói chuyện sau, đúng bữa cơm nên muốn mời dùng cơm trưa, Lý Ung giữ Tiêu Chấn lại cùng dùng cơm trưa.
Tiêu Chấn từ chối, Lý Ung rất kiên trì nên hắn cũng không khách khí quá mà đồng ý.
Qua ba lần rượu, Lý Ung cười nói với Tiêu Chấn: “Gần đây, vị kia nhà chúng ta thường có lời oán giận ngươi… ngươi có biết vì sao không?”
Tiêu Chấn ngẩn người khó hiểu.
Lý Ung nhắc nhở thêm: “Nàng có lòng muốn gả Tố Lan cho ngươi nhưng ngươi lại không có phản ứng gì, bụng dạ phụ nhân hẹp hòi, không tránh khỏi càu nhàu thêm mấy câu.”
Quan tam phủ Chỉ Huy sứ đại nhân vừa nói vừa lắc đầu, có vẻ như hết sức bất đắc dĩ về tính khí của nàng dâu nhà mình, nhưng trong mắt hắn chỉ toàn ý cười, lại kín đáo theo dõi thái độ của Tiêu Chấn.
Thì ra là chuyện này, Tiêu Chấn tự rót cho mình một ly rượu hào sảng cười nói: “Là do Tiêu mỗ không đúng, hiện tại ta chỉ muốn cố gắng hết sức ra trận lập nhiều công danh, vô tâm với chuyện hôn sự, cô phụ lòng tốt của phu nhân, nên ta tự phạt mình.” Dứt lời, hắn giơ cao ly rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hầu kết chuyển động lên xuống.
Lý Ung hiểu, thì ra là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thật sự Tiêu Chấn không có ý kết hôn với cô nương Dương gia mà không phải là do Tô thị cản trở ở bên trong.
Chỉ bằng vài ba lời đã thăm dò được tâm tư của Tiêu Chấn, Lý Ung cũng không muốn lãng phí nước bọt tác hợp cho mối hôn sự này nữa, chỉ cùng Tiêu Chấn uống rượu nói chút chuyện mà nam nhân đại trượng phu nhân lúc tuổi còn trẻ nên cố gắng thực hiện. Chỉ huy sứ đại nhân và hắn giống nhau, đều là những người có tấm lòng rộng rãi, hào phóng, nên bữa rượu này Tiêu Chấn uống vô cùng sảng khoái, đến lúc lên ngựa rời đi đã hoàn toàn quên mất việc kia.
Thật đáng thương cho Dương thị và cữu phu nhân, đợi mấy ngày liền mà không thấy tin tức gì thì cảm thấy vô cùng mất hứng.
Hỏi trượng phu, khi biết chuyện Dương thị chửi mắng Tiêu Chấn không hết lời: “Đúng là vũ phu thô bỉ, cho hắn thể diện còn dám không cần, thật sự cho rằng mình lập công mấy lần là có thể một người một ngựa bước lên mây rồi hả? Nếu không phải dượng Tố Lan chịu cất nhắc hắn, bây giờ hắn cũng chỉ là một tiểu tốt bình thường thôi!”
Mặt mũi của cữu phu nhân cũng mất hết, muốn lập tức mang nữ nhi rời Chương Thành, nhưng mấy ngày nữa là sinh nhật của Lý Tuệ Châu, hai mẹ con bọn họ mới đồng ý ở lại lâu thêm mấy ngày.
Tiêu Chấn không muốn kết hôn, hai phụ nhân tức thì tức nhưng cũng cắt đứt ý niệm muốn kết thân cùng Tiêu Chấn. Dương Tố Lan biết được Tiêu Chấn đối với nàng vô tâm, trong lòng rất khổ sở, da mặt cô nương gia mỏng nên chỉ biết trốn trong khuê phòng không chịu ra cửa.
Cọc hôn sự tốt thất bại, vốn chuyện này chỉ có Tiêu Chấn, Tô Cẩm và mấy người Lý phủ biết được, nhưng không biết nha hoàn hay ma ma nào trong Lý phủ nói lộ chuyện này ra, tin tức liền không cánh mà bay, linh tinh lan tan truyền ra ngoài. Có mấy nhà nghe chuyện này, ngại thân phận của Lý Ung nên cẩn thận không ở bên ngoài nói loạn cái gì, nhưng vẫn có mấy người muốn nhân cơ hội này làm loạn.
Lý Văn Bưu ở thành Bắc của Thiên Hộ phủ, từ chỗ thê tử của mình, sau khi Lý Văn Bưu nghe chuyện, không nhịn được ghen tỵ nói với tâm phúc của mình là Ngô nhị gia: “Tiêu Chấn là một tên không ra gì sao vận số lại tốt như vậy? Đầu tiên là được đại nhân coi trọng, một đường cất nhắc đi lên, ngắn ngủn trong hai năm đã lên đến chức Đô Kỵ đứng ở trên đầu ta, bây giờ đại nhân lại còn muốn gả Dương gia tiểu thư cho hắn nữa, rõ là… không phục không được.”
Bởi vì đại ca bị Tiêu Chấn giam vào phòng giam, Ngô nhị gia cũng không muốn nghe tin tức tốt về Tiêu Chấn, nghe thế thất kinh hỏi lại: “Tiêu Chấn đã đồng ý?”
Lý Văn Bưu nghe hỏi đột nhiên bật cười hả hê: “Không có, Tiêu Chấn này, ta không biết nên nói hắn như thế nào mới tốt, có cơ hội tốt như vậy thế nhưng lại không cần, dứt khoát từ chối Dương gia nhị tiểu thư.”
Ngô nhị gia thở phào nhẹ nhõm, song lại cảm thấy kì quái: “Chẳng lẽ tiểu thư Dương gia có gì không ổn nên hắn mới từ chối sao?”
Lý Văn Bưu nghe từ thê tử của mình không ít lời nói xấu về Tiêu Chấn nên lắc đầu: “Tiểu thư Dương gia là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, chỉ là dung mạo không tính là xuất sắc nếu không nói chỉ có vẻ thùy mị mà thôi.”
Ánh mắt Ngô nhị gia sáng lên, liếc mắt ra cửa thư phòng rồi đi tới bên cạnh Lý Văn Bưu nhỏ giọng nói: “Đại nhân, trong năm Thiên Hộ ở Chương Thành này, tư lịch của ngài là tốt nhất, nhưng nếu Tiêu Chấn bị mất chức, người bổ sung thay thế hắn tiếp quản chỉ huy thiêm sự ở đây không phải ngài thì còn có thể là ai được.”
Lý Văn Bưu đã sớm ghen tức vì Tiêu Chấn lên chức, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ánh mắt hưng phấn nhìn tâm phúc của mình: “Ngươi có thể khiến cho Tiêu Chấn bị mất chức sao?”
Ngô nhị gia gật đầu tiến sát vào bên tai Lý Văn Bưu nói rất khẽ.
Lý Văn Bưu nghe xong thì đấm mạnh quả đấm: “Được, lập tức làm theo lời ngươi nói! Sau khi chuyện thành công, ta có biện pháp đưa đại ca ngươi ra tù trước thời hạn!”
Ngô nhị gia cười vui vẻ khom người hành lễ: “Đa tạ đại nhân.”
Phàm là tin đồn về quan gia, các quan viên sợ
họa là từ miệng mà ra sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ về sau nên không dám công khai nghị luận, bách tính bình thường thì không giống như vậy, một người nghe tin đồn, lập tức truyền cho người khác, cứ một truyền mười, mười truyền trăm, cứ như vậy thậm chí có người tới thẳng cửa hàng bán bánh bao mua bánh bao thần thần bí bí theo sát A Qúy hỏi thăm: “Nghe nói Tiêu đại nhân ghét bỏ tiểu thư Dương gia dung mạo xấu xí, cự tuyệt ý tốt của Lý chỉ huy tự mình dắt mối tơ hồng phải không?”
Cả Tiêu phủ, trừ Tô Cẩm và Tiêu Chấn, tất cả mọi người trong phủ, kể cả quản gia thông minh lanh lợi cũng không có ai biết chuyện cả. Nên khi nghe có người hỏi, A Quy khiếp sợ hỏi ngược lại:
“Ngươi nghe ai nói?”
Người nọ thấy vẻ mặt của hắn không giống giả bộ thì buồn bực nói: “Ở đây tất cả mọi người đều nói như vậy, chẳng lẽ không phải sao?”
Đầu óc A Qúy cực kì linh hoạt, vừa lấy bánh bao bán cho khách vừa cười lắc đầu: “Ta hàng ngày đều ở trong nhà đại nhân nhưng chuyện này ta cũng không biết thì khẳng định tin đồn này là giả rồi.”
Người nọ nửa tin nửa ngờ rời đi.
A Qúy càng nghĩ càng thấy tin đồn này rất nghiêm trọng, vội vàng sai Cát Tường đi thông báo cho bà chủ.
Tô Cẩm đang ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi khâu áo mùa đông cho nữ nhi, nghe xong lời của Cát Tường nói, trong lòng của Tô Cẩm rơi lộp bộp, cây kim suýt chút nữa đâm ngón tay chảy máu.
“Nhanh đi gọi quản gia đến đây!”
Cát Tường vội vàng rời đi.
Tô Cẩm nhìn nữ nhi đang ngủ say trên giường gần đó, tâm loạn như ma. Nữ nhi quan gia coi trọng nhất là danh tiếng, đối với tiểu thư khuê các mà nói, nghiêm trọng nhất là lời đồn về trinh tiết, thứ hai chính là về dung mạo xấu xí. Hôn sự không thành, Dương thị và cữu phu nhân không đời nào tự hủy danh tiết của cháu gái và nữ nhi của của mình, chính nàng cũng không truyền ra ngoài nửa câu, chẳng lẽ Tiêu Chấn ở bên ngoài ngu đột xuất nói càn?
Quản gia đến, Tô Cẩm phân phó quản gia: “Ngươi lập tức đến trại lính, báo cho đại nhân biết về lời đồn bên ngoài, hỏi đại nhân một chút có khi nào đại nhân vô ý tiết lộ ra ngoài hay không?”
Quản gia hiểu sự lợi hại trong nó nên không chậm trễ đánh lừa chạy thẳng tới trại lính.
Tiêu Chấn nghe xong lời quản gia nói, mày kiếm nhíu lại thật sâu. Thứ nhất, diện mạo tiểu thư Dương gia chỉ là bình thường, cũng không phải như lời đồn là xấu xí, cũng không có xấu thậm tệ, nhưng người nào độc ác lại tản loại lời đồn này để hủy hoại danh tiếng của tiểu thư Dương gia như vậy? Thứ hai, hắn không hề nói chuyện hôn sự với bất kì người nào, nhưng lời đồn ác ý này lại bởi vì hắn mà ra, liên quan trực tiếp đến hắn.
Người biết được nội tình chuyện này chỉ có ba người, Dương thị, cữu phu nhân không thể nào đi hãm hại cô nương nhà mình, còn Tô Cẩm…
Tiêu Chấn chau mày, Tô Cẩm hi vọng hắn kết thân với Lý đại nhân, đương nhiên tuyệt đối sẽ không nói xấu về tiểu thư Dương gia được.
Tuy nói thanh giả tự thanh nhưng lời đồn cực kì độc ác, Tiêu Chấn không thể chần chừ mà lập tức đi Vệ Sở cầu kiến Lý Ung, trước hết là thỉnh tội, sau nữa là muốn giải thích lời đồn đại này hoàn toàn không xuất phát từ hắn, mà hắn cũng không quan hệ gì với lời đồn này cả.
Sắc mặt Lý Ung vô cùng khó coi.
Trước khi có nữ nhi Tuệ Châu, Lý Ung vẫn luôn xem cháu gái Dương Tố Lan là con gái, đối đãi chẳng khác nào nữ nhi thân sinh, yêu thương từ nhỏ, nếu hắn không cảm thấy Tiêu Chấn là một người tốt thì nhất quyết sẽ không tự mình tác hợp cháu gái cho Tiêu Chấn. Hiện tại, lại có lời đồn đãi này truyền ra, sao nữ nhi gia có thể chịu được?
Lý Ung tin tưởng phẩm chất làm người của Tiêu Chấn, cũng không hề hoài nghi điều gì về Tiêu Chấn nên trầm giọng hỏi: “Có phải Tô thị nhiều chuyện hay không? Có khi nào lúc bày quầy bán bánh bao đã nhanh miệng nói lung tung với người khác?”
Tiêu Chấn thỉnh thoảng tỏ ra bất mãn với Tô Cẩm nhưng sau khi Phùng Thực mất, hắn sớm xem Tô Cẩm là đệ muội, Lý Ung không chút khách khí chất vấn phẩm hạnh của Tô Cẩm khiến cho Tiêu Chấn nghe trong lòng cảm thấy không thoải mái, vội vàng giải thích: “Từ khi sinh nữ nhi, Tô thị không ra ngoài bày quầy hàng nữa, một năm qua nàng luôn giữ bổn phận đạo hiếu, tuyệt không phải là người nhiều chuyện đặt điều người khác. Vả lại, Tô thị rất tán thưởng biểu tiểu thư Dương gia, còn từng trách cứ thuộc hạ không biết tốt xấu cự tuyệt mối hôn sự này, sao nàng có thể đặt điều nói xấu hủy hoại danh tiếng của biểu tiểu thư được?”
Quả thật, Lý Ung làm người rất được, bản thân rất rộng lượng, hào sảng, nhưng lúc này tâm tình của hắn không được tốt, lại nghe Tiêu Chấn vì bênh vực cho một quả phụ lại hạ nhục tầm nhìn của hắn, Lý Ung không khỏi cười lạnh, căm tức nhìn Tiêu Chấn: “Ngươi đúng là không biết điều, Tố Lan tài đức vẹn toàn, có chỗ nào không xứng với ngươi chứ? Hôm nay, lại bởi vì ngươi mà truyền ra tiếng xấu…”
Nói đến nửa chừng, Lý Ung xanh mặt, phất tay áo bỏ đi.
Tiêu Chấn hiểu sự phẫn nộ trong lòng Lý Ung, cũng không để trong lòng câu Lý Ung nói mình là “không biết điều”. Hắn cảm thấy lời đồn đại này rất gây tổn thương nên sau khi trở về phủ lập tức thương lượng với Tô Cẩm, Tô Cẩm nói hắn ngày mai lại đến Lý phủ bồi tội xin lỗi, Tiêu Chấn gật đầu đồng ý.
Màn đêm buông xuống, Tô Cẩm nằm trong ổ chăn cố gắng tìm ra manh mối của lời đồn nhưng vẫn không biết ngọn nguồn của lời đồn, có thể bởi vì Tiêu Chấn đã đắc tội với ai đó, đối phương chủ mưu khích bác mối quan hệ giữa Tiêu Chấn với Lý đại nhân, cũng có thể có người nhìn thấy Dương thị, cữu phu nhân hoặc Dương Tố Lan không vừa mắt, cố ý lợi dụng Tiêu Chấn để trả đũa. Qúa nhiều khả năng khiến nàng nghĩ tới nghĩ lui đến nhức đầu vẫn không thể biết được.
Cùng lúc đó, ở Lý phủ, khi mọi người vô tâm đã chìm trong giấc ngủ thì cữu phu nhân một mình khó ngủ âm thầm rơi lệ, Dương thị chửi mắng Tiêu Chấn bên tai trượng phu Lý Ung. Trong khuê phòng Dương Tố Lan, bóng đêm mông lung, đột nhiên một bóng dáng mảnh khảnh từ trên giường vén chăn lên bước xuống, vừa lặng lẽ rơi lệ vừa lấy một sợi vải trắng thật dài vắt lên xà nhà, thắt nút…
Một tiếng “Ầm” vang lên, cái ghế ngã trên mặt đất.
Nha hoàn gác đêm bên ngoài nghe động tĩnh, sợ hết hồn cất giọng gọi lớn: “Tiểu thư?”
Trong phòng không có tiếng người đáp lại, chỉ truyền ra tiếng giãy dụa khác thường.
Nha hoàn vội vàng vọt vào trong phòng, thấy tiểu thư đang treo người giữa không trung, chân đá loạn xạ, nha hoàn hét to một tiếng, sau đó chạy tới ôm lấy hai chân tiểu thư dùng sức đẩy lên trên.
Vì cứu kịp thời nên cuối cùng Dương Tố Lan cũng nhặt về được một cái mạng, nhưng nàng thật sự không muốn sống, nằm trong ngực mẫu thân ô ô khóc rống lên.
Dương thị đỏ mặt giận dữ chất vấn trượng phu: “Có phải chàng nhất định muốn Tố Lan chết rồi mới bằng lòng động đến Tiêu Chấn phải không?”
Lý Ung đứng trước tấm bình phong, nhìn cháu gái một lòng muốn chết, hắn nắm chặt nắm tay thành quyền.