Edit: hoada
Liêu Vương gia ra tay rất hào phóng, đưa tặng Tiêu Chấn một tòa nhà nằm ở phía sau vương phủ, xung quanh đều là phủ đệ của những quan lại quyền quý Phượng Dương thành. Không chỉ vây tòa nhà còn rất rộng rãi gồm ba gian, có hai tiểu viện, và còn có một hậu hoa viên rất yên tĩnh.
Trong vườn trồng toàn hoa hồng, hoa lá xanh biếc nở rực rỡ, Tô Cẩm rất thích, A Mãn càng thêm hưng phấn thích thú chạy loạn khắp nơi, giống như chú cún nhỏ đến một nơi xa lạ thì vội vàng khám phá địa bàn mới.
“Nương, đây là cái gì?” Chạy đã thấm mệt, A Mãn đứng trước một mảng cây xanh biếc hỏi.
Tô Cẩm nhìn phiến thúy trúc xanh đột nhiên cảm thấy rất giống phong cảnh Giang Nam, khắp Giang Nam là rừng trúc xanh tươi tốt, thế nhưng nữ nhi của nàng lại không biết về cây trúc.
A Triệt đi lại nói cho muội muội biết.
Tô Cẩm đi sau hai đứa nhỏ.
Ba mẹ con đi tham quan khắp ngôi nhà mới, còn Tiêu Chấn đến vương phủ tạ ơn.
Liêu Vương đang dạy võ nghệ cho ba nhi tử của mình, nghe nói Tiêu Chấn đến, hắn khẽ mỉm cười sai người mời Tiêu Chấn đến luyện vũ tràng.
Tiêu Chấn đi theo gã sai vặt tới đây, chỉ thấy Liêu Vương mặc quần áo thường phục ở nhà đang đứng giữa sân, bên cạnh là ba vị công tử trẻ tuổi.
“Thuộc hạ bái kiến vương gia.” Tiêu Chấn quỳ một chân, chắp tay hành lễ.
Liêu Vương cười nói: “Không ở bên ngoài, Tiêu thống lĩnh không cần đa lễ. Tiêu thống lĩnh có hài lòng về nhà mới không?”
Tiêu Chấn đứng dậy nói: “Đa tạ đại ân của vương gia, thuộc hạ vô cùng cảm kích, chỉ là tỳ nữ kia…”
Liêu Vương khoát khoát tay không để ý nói: “Là nha hoàn không biết thân biết phận, phạt là đúng, không đề cập tới chuyện đó nữa, đây là ba nhi tử của bổn vương.”
Lúc này Tiêu Chấn mới nhìn về phía ba vị công tử.
Liêu Vương giới thiệu theo thứ tự từ trưởng tử đến ấu tử, trưởng công tử là Chu Nguyên Cẩn năm nay vừa mới hai mươi, ngọc thụ phong lâm tao nhã lịch sự, đối đãi với người khác khoan dung nhân hậu, nhìn Tiêu Chấn khẽ vuốt cằm đánh giá. Nhị công tử là Chu Nguyên Huân năm nay mười tám, dáng vóc cao lớn, cao hơn huynh trưởng nửa cái đầu, lưng hùm vai gấu, hết sức uy mãnh, người này rất ngạo mạn, công khai nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tiêu Chấn có vẻ hình như không thích.
Liêu Vương ném ánh mắt bất mãn về phía con thứ.
Hiển nhiên Chu Nguyên Huân đã sớm thành thói quen, mặc dù phụ vương không thích, hắn cũng mặc kệ không quan tâm, cứ nên thế nào thì thế ấy thể hiện ra.
Liêu Vương dường như cũng quen nên không chú ý nhiều tiếp tục giới thiệu tiểu nhi tử Chu Nguyên Phưởng. Chu Nguyên Phưởng năm nay mới bảy tuổi, là người có vóc dáng nhỏ bé nhất trong ba huynh đệ, nhưng hắn lại do vương phi sở sinh, là nhi tử được thừa kế vương phủ, được hoàng đế tự mình sách phong là Liêu Vương thế tử. Hai công tử kia đều là do Liêu Vương phi trắc phi sinh ra, thân phận không tôn quý bằng Thế tử được.
“Tiêu thống lĩnh.” Chỉ mới bảy tuổi nhưng Thế tử gia đã có phong thái nghiêm chỉnh tiếp kiến Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn nhìn tiểu Thế tử thì không khỏi nghĩ đến nghĩa tử của mình, A Triệt cũng là thiếu niên trầm ổn như vậy, chững chạc nghiêm túc không thua kém người khác.
“Thế tử gia.” Tiêu Chấn cung kính hành lễ.
Đợi Tiêu Chấn hành lễ xong, Liêu Vương cười nói với Tiêu Chấn: “Ngươi tới đúng lúc lắm, Bổn vương đang khảo hạch bọn chúng bắn cung, nhân đây Tiêu thống lĩnh trổ tài cho huynh đệ bọn hắn học hỏi một chút.”
Liêu Vương rất thích cổ khí thế hiên ngang nhiệt tình này của hắn, lập tức sai người mang cung tên đến.
Tiêu Chấn nhận lấy mũi tên, cung không cố ý loay hoay điều chỉnh tư thế mà tùy tiện lắp tên vào rồi kéo cung, mũi tên nhọn lập tức bắn đi rất nhanh bay ra cắm rất mạnh vào hồng tâm, “Đăng” một tiếng, mũi tên thế nhưng không có dừng lại, tiếp tục xuyên thấu hồng tâm bay về phía trước một đoạn rồi mới rơi xuống mặt đất.
“Tốt!” Liêu Vương vỗ tay tán thưởng.
Trưởng công tử Chu Nguyên Cẩn và tiểu Thế tử Chu Nguyên Phưởng cũng lộ vẻ kính nể, duy chỉ có nhị công tử Chu Nguyên Huân là không phục: “Chút tài mọn thôi, ta cũng có thể làm được.”
Dứt lời, Chu Nguyên Huân đưa cung tên lên bắn vào mục tiêu thứ hai, mũi tên cũng giống như mũi tên của Tiêu Chấn, bắn thủng hồng tâm.
Nhị công tử chỉ mới mười tám tuổi thôi nhưng đã có bản lĩnh hơn người, Tiêu Chấn khen ngợi tự đáy lòng: “Tài bắn cung của Nhị công tử rất tốt!”
Chu Nguyên Huân nhếch miệng lên, kiêu ngạo đắc ý vô cùng.
Đại công tử Chu Nguyên Cẩn vẫn giữ ngyên nụ cười tán thưởng, tiểu Thế tử Chu Nguyên Phưởng thì chỉ nhếch môi cười nhẹ, không quá cao hứng, sau đó nhìn về phía Tiêu Chấn không còn có vẻ thuận mắt như vừa rồi nữa. Ánh mắt không vừa lòng của Chu Nguyên Phưởng được che giấu rất tốt, cảm xúc cũng nhanh chóng thu lại, trừ Liêu Vương cố ý quan sát thì người khác không có ai chú ý đến vẻ không vui của tiểu Thế tử.
Để các con tiếp tục luyện võ, Liêu Vương mang Tiêu Chấn đi tiếp quản ba ngàn thân binh.
Tin tức Tiêu Chấn được thăng chức làm thống lĩnh thân binh của Liêu Vương nhanh chóng truyền ra khắp Phượng Dương thành.
Trần Trắc phi – mẹ đẻ của nhị công tử Chu Nguyên Huân là người được Liêu Vương sủng ái nhất, đêm nay, Liêu Vương tới viện của nàng nghỉ ngơi, sau một phen ôn nhu, nhiệt tình điên long đảo phượng, Trần trắc phi nằm trong ngực Liêu Vương thở hổn hển hỏi: “Nghe Huân Nhi nói, đầu năm nay Tiêu thống lĩnh mới vừa bị phụ hoàng trách phạt, giờ Vương gia sử dụng hắn, không sợ phụ hoàng khó chịu sao?”
Liêu Vương ôm thân mình mềm mại của nàng, tâm tình phức tạp nói: “Bệnh tình phụ hoàng nguy kịch, chuyện đại sự trên triều đình cũng không quản nổi, sao có thể trông nom đến việc ta dùng ai làm thống lĩnh thân binh nhỏ nhặt này chứ?”
Trần trắc phi cắn nhẹ môi, lo âu nhìn Vương gia trượng phu của mình.
Năm trước, Thái tử bị bệnh qua đời thì các quan viên trong triều cũng suy đoán không biết Vương gia nào sẽ tiếp nhận vị trí thái tử, trong ba vị Vương gia đã trưởng thành thì phu quân Liêu Vương của nàng văn võ song toàn, danh tiếng lớn nhất, mặc dù Vương gia không có biểu hiện nhưng nàng thân là người bên gối của Vương gia, vẫn cảm nhận được dã tâm cùng nhiệt huyết của Vương gia, vì cảm thấy lần này có cơ hội được phong làm Thái tử nên người nam nhân bốn mươi tuổi ở trên giường uy phong lẫm liệt hơn bình thường.
Nhưng ai cũng không ngờ tới, thế nhưng hoàng thượng lại phong Ngũ hoàng tử chưa dứt sữa làm Thái tử, Thái tử còn nhỏ hơn mấy nhi tử của các vương gia khác.
Lần này lão hoàng đế bị bệnh nguy kịch nhưng lại chậm chạp không cho đòi phiên vương vào kinh tẫn hiếu trước giường, rốt cuộc là có ý tứ gì chứ?
Trần trắc phi không dám nghĩ nữa, mà nàng có nghĩ cũng nghĩ không ra.
“Không cần phải lo lắng.” Liêu Vương dùng ngón tay dịu dàng miết trên lông mày nhíu chặt của nữ nhân trấn an.
Tháng sáu nóng bức, kinh thành truyền đến tin dữ lão hoàng đế băng hà, Thái tử mới mười lăm tuổi lên ngôi, xưng Huệ Văn Đế.
Trước khi băng hà, Tiên đế lưu lại một bức di chiếu, di chiếu chủ yếu nói đến ba việc, thứ nhất là Tiên đế rất khen ngợi Thái tử trẻ tuổi, muốn văn võ đại thần tận tâm phụ tá Tân đế. Thứ hai là Tiên đế ra lệnh cho phiên vương ở các nơi tiếp tục trấn thủ biên cương, không cần hồi kinh tống táng, lúc này phải lấy việc ổn định giang sơn làm trọng. Thứ ba, Tiên đế yêu cầu muốn tang sự tất cả giản lược, từ phiên vương thần tử đến lê dân bách tính, chỉ cần để tang ba ngày.
Nếu di chiếu yêu cầu như vậy thì Tây An Tần Vương, Thái Nguyên Tấn Vương cùng Phượng Dương Liêu Vương đều phải ngoan ngoãn ở lại biên cương trấn thủ, cúng tế Tiên đế từ xa.
Ba ngày đại tang vừa qua, đối với bách tính mà nói, việc thay đổi Hoàng đế cũng không có gì quan trọng vì cuộc sống của họ cũng không có gì biến hóa cả.
Cuối tháng hôm đó, ba mẹ con Tô Cẩm ngồi lên xe ngựa, Tiêu Chấn cỡi ngựa hộ tống bên cạnh, từ từ đi đến Chương Thành.
Phùng Thực chôn ở Chương Thành, mấy ngày nữa thì ba mẹ con Tô Cẩm đã mãn tang rồi.
Chưa từng gặp mặt cha đẻ nên lần này đối với A Mãn chẳng khác nào là một chuyến du ngoạn, A Mãn dùng bàn tay bụ bẫm vén rèm cửa lên, không ngừng nhìn ra bên ngoài gọi dưỡng phụ Tiêu Chấn, muốn dưỡng phụ ôm nàng cỡi ngựa. Bên ngoài, mặt trời nắng gắt, Tiêu Chấn sợ tiểu nha đầu phơi nắng ốm nên kiên định cự tuyệt yêu cầu của nàng. Khi nói chuyện với A Mãn, Tiêu Chấn vô ý liếc nhìn vào trong xe ngựa, chỉ thấy Tô Cẩm ngồi giữa hai đứa bé, mắt phượng nhìn ra ngoài cửa sổ, gò má trắng nõn mềm mại, không giấu vẻ cô đơn, bi thương.
Nàng đang nhớ về Phùng Thực sao?
Tiêu Chấn nhớ lại trước đây, hắn từng tận mắt chứng kiến cảnh ân ái của hai phu thê, ai cũng cảm thấy Phùng Thực không xứng với Tô Cẩm, cũng vì vậy mà hiểu lầm Tô Cẩm không giữ bổn phận, ngay cả hắn cũng từng hiểu lầm A Triệt là con hoang do Tô Cẩm cẩu thả với nam nhân khác, cắm sừng Phùng Thực. Nhưng qua thời gian dài sống chung với nhau, Tiêu Chấn dần dần hiểu được, Tô Cẩm là một nàng dâu rất chuẩn mực muốn an phận sống qua ngày, đã gả cho người nào thì nàng chỉ tâm tâm niệm niệm với người đó, dù có người có dung mạo hay tiền tài, nàng cũng đều không để ý đến, lại càng không nói có chuyện linh tinh vớ vẩn nam nhân khác.
Một thê tử dung mạo xinh đẹp lại an phận bổn phận phu thê, đáng tiếc, người huynh đệ tốt Phùng Thực của hắn không có phúc hưởng, đã vì cứu hắn mà sớm mất đi.
Tiêu Chấn giúp A Mãn buông ràm xe xuống.
Không được nhìn thấy cha nuôi nữa, A Mãn nghiêng đầu nhào vào ngực mẫu thân làm nũng: “Nương, chúng ta phải đi đến đâu vậy?”
Tô Cẩm cúi đầu sờ sờ lên hai búi tóc của nữ nhi, dịu dàng nói: “Đi thăm phụ thân của con.”
A Mãn không hiểu, chỉ chỉ tay ra bên ngoài xe ngựa: “Phụ thân đang cỡi ngựa mà.”
Tô Cẩm nghiêm túc giải thích: “Đại nhân là dưỡng phụ của con, phụ thân của con đã mất trên chiến trường khi con còn chưa sinh ta, hôm nay nương dẫn con đi bái tế phụ thân.”
A Mãn vẫn không hiểu, chỉ mở
to mắt nhìn nàng.
Tô Cẩm ôm lấy tiểu nha đầu rồi nhẹ nhàng hôn nữ nhi một cái.
A Mãn nhận ra mẫu thân rất đau buồn, bi thương nên theo bản năng, cực kì khéo léo không hề nháo muốn ra ngoài cỡi ngựa nữa.
A Triệt lại gần, cầm bàn tay bé nhỏ của muội muội nói: “Đại nhân họ Tiêu, phụ thân họ Phùng, chúng ta cũng họ Phùng.”
A Mãn nhìn ca ca không chớp mắt.
Tô Cẩm đang ôm nữ nhi, nghe nhi tử nói vậy mắt không khỏi đỏ lên.
Đến trước mộ Phùng Thực, Tiêu Chấn cố ý đứng ở xa để cho ba mẹ con cúng tế Phùng Thực. Dù hắn đứng xa nhưng đứng đầu ngọn gió, có thể mơ hồ nghe Tô Cẩm đứt quãng nói chuyện với mộ bia trước mặt, nói cái gì hắn không nghe rõ, chỉ loáng thoáng giống như là Tô Cẩm đang mắng Phùng Thực, nhưng Tiêu Chấn đã lĩnh giáo qua Tô Cẩm mắng rồi, có lúc bị nàng mắng còn khiến cho người cảm thấy thoải mái hơn là được quan tâm.
Qua hết trưa, mặt trời dần ngã về tây thì cuối cùng Tô Cẩm cũng cúng tế xong, tay dắt hai đứa nhỏ đi về phía hắn.
Tiêu Chấn nhìn tới thấy mắt của ba mẹ con đều đỏ hoe.
Hắn không biết nói gì vào lúc này cả.
“Nghĩa phụ, con mệt rồi.” A Mãn vuốt mắt mơ hồ nói không rõ.
Tiêu Chấn lập tức ôm lấy nữ nhi.
Tô Cẩm cười cười: “Đã để đại nhân chờ lâu, đi thôi.”
Tiêu Chấn gật đầu.
Tâm trạng buồn của Tô Cẩm không kéo dài bao lâu, bởi nàng trời sinh cũng không thích mãi buồn hay mãi suy nghĩ về chuyện đã qua.
Trở lại Phượng Dương thành, nghỉ ngơi một ngày, Tô Cẩm đã không kịp chờ đợi mà dẫn nha hoàn đi dạo tiệm tơ lụa.
Tô Cẩm thích mặc hồng y, trong ba năm phải giữ đạo hiếu nên nàng phải nhịn, bây giờ cuối cùng mãn tàng rồi cũng không cần kiêng kị nữa.
Không muốn đi dạo phố trước, Tô Cẩm muốn đi đến cửa hàng bánh bao xem sao trước đã.
Phượng Dương thành phồn hoa, cửa hàng bánh bao buôn bán không tệ, A Qúy phụ trách bán bánh bao, còn Cát Tường phụ giúp thu tiền.
“Bà chủ ra thăm cửa hàng à.” A Qúy thấy nàng thì cười chào hỏi, ánh mắt liếc nhìn Hạ Trúc đi bên cạnh Tô Cẩm.
Hạ Trúc chính là mỹ tỳ do Liêu Vương phi tỉ mỉ lựa chọn cho Tiêu Chấn, ban đầu Xuân Lan bị Tiêu Chấn đuổi đi chỉ để lại Hạ Trúc, nàng mặc dù tự tin về mỹ mạo của mình nhưng cũng nhìn ra được Tiêu Chấn không có ý để mắt đến nàng, vì vậy Hạ Trúc quy củ an phận làm bổn phận một nha hoàn. Dù vậy, không đến mấy ngày thì Tiêu Chấn đã đưa Hạ Trúc cho Tô Cẩm bởi vì hắn thật sự cảm thấy không cần thiết.
Tô Cẩm an bài, sắp xếp lại bọn nha hoàn trong phủ một lần nữa.
Đông Mai làm người chững chạc được Tô Cẩm giao nhiệm vụ chăm sóc cuộc sống thường ngày cho A Triệt, Thu Cúc cười lên rất đáng yêu, Tô Cẩm để nàng chăm sóc nữ nhi, còn về phần nàng, nàng tự phục vụ bản thân là đủ rồi. Có Hạ Trúc, nàng vui mừng phát hiện ra Hạ Trúc rất quen thuộc với vương phủ và Phượng Dương thành, Tô Cẩm lập tức muốn Hạ Trúc ở bên cạnh, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì nghe Hạ Trúc nói chuyện về Phượng Dương thành và một số gia đình quyền quý ở đây, bao gồm cả đám nữ quyến ở Liêu Vương phủ.
Dĩ nhiên, Tô Cẩm không thể hỏi thăm lung tung về chuyện riêng tư của các quý nhân, nàng chỉ muốn biết ở địa phương này có những đại nhân vật nào, có tính tình gì đáng lưu ý để sau này không phải mắc sai lầm.
Hôm nay ra cửa, Tô Cẩm mang theo Như Ý và Hạ Trúc, có Hạ Trúc dẫn đường, còn Như Ý có sức khỏe có thể làm hộ vệ.
Phát hiện ra ánh mắt của A Qúy, Tô Cẩm khẽ ho khan.
A Qúy bị nàng bắt quả tang thì đỏ mặt, lại một lần nữa nhìn về phía Hạ Trúc nhưng người ta lại coi như không có chuyện gì xảy ra, còn không thèm nhìn hắn nữa.
Trong lòng A Qúy bất ổn, không biết vì sao Hạ Trúc lại tỏ thái độ như vậy.
Tô Cẩm cũng không biết nhưng nàng còn cần nhờ Hạ Trúc dẫn nàng đi dạo khắp nơi ở Phượng Dương thành, tạm thời chưa có ý định gả Hạ Trúc ra ngoài.
“Không có ai đến quấy rối chứ?” Tô Cẩm không biết vô tình hay cố ý mà đứng trước mặt Hạ Trúc hỏi A Qúy.
A Qúy cười cười: “Ở đây mọi người rất quy củ, ngài yên tâm.”
Tô Cẩm gật gật đầu, đi dạo một vòng trong cửa hàng bánh bao rồi dẫn người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, trên đường có hai con tuấn mã đi đến, nam nhân đi đầu quét ánh mắt tới, vừa vặn Tô Cẩm ngẩng đầu lên, hai người đối diện nhìn nhau.
Vì triều đình, Liêu Vương bố trí bốn đội bảo vệ, trong đó hữu vệ thống lĩnh tên là Hoắc Duy Chương, hắn là người từng đi theo Liêu Vương chinh phạt tàn quân còn sót lại của Lương Quốc, vì Liêu quốc Hoàng đế lập được công đầu.
Lúc này biên cương không có chiến sự, những tướng lãnh này coi như có cuộc sống thanh nhàn, sáng sớm đến quân doanh điểm danh, Hoắc Duy Chương lập tức trở về, sau khi vào thành cố ý thả chậm tốc độ, ngồi trên lưng ngựa thoải mái quan sát phố xá xung quanh, ánh mắt dừng lại ở cửa hàng bánh bao, vừa vặn bắt gặp một nữ nhân mặc bộ váy đỏ đi giày trắng, eo nhỏ nhắn, dáng mềm mại thướt tha từ trong cửa hàng đi ra.
Năm nay Hoắc Duy Chương ba mươi tuổi, đang thời kì tráng niên, lúc lâm trận thì anh dũng uy mãnh, về mặt nữ sắc cũng mạnh mẽ như rồng như hổ, rất tham tung, trong nhà đã có một chính thế, tám phòng tiểu thiếp, còn nha hoàn trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp không có danh phận đi theo thì không cần phải nói rồi. Thê tử Hoắc Duy Chương là người đàng hoàng hiền huệ, trượng phu nói cái gì thì chính là cái đó, không để tâm hay quản hắn có bao nhiêu nữ nhân, nàng cũng không ghen tỵ ăn dấm chua, hơn nữa còn xử lý hậu trạch chỉn chu, nề nếp, không có chuyện nữ nhân cung đấu hay dùng thủ đoạn. Trong nhà an bình, ở bên ngoài Hoắc Duy Chương càng thoải mái phong lưu từ thanh lâu kĩ nữ đến quả phụ góa chồng hắn đều thử qua.
Vào lúc này lại gặp một nữ nhân xinh đẹp, có tư thái như thế, Hoắc Duy Chương lập tức nhìn kĩ lại nữ nhân kia, phát hiện nữ tử đó chải búi tóc phụ nhân, thế nhưng khuôn mặt lại trắng nõn, mịn màng. Nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi thôi, mắt xếch linh động, môi đỏ mọng ướt át kiều diễm vô cùng. Phát hiện ánh mắt chằm chằm của hắn, tiểu phụ nhân không những không tỏ ra xấu hổ mà cũng quan sát ngược lại hắn, sau đó xem như không có việc gì liền rời đi.
Hoắc Duy Chương nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh khảnh của tiểu phụ nhân, chỉ cảm thấy tư thế lúc đi bộ của nàng cũng có tư thái đặc biệt, mông tròn căng nẩy nở khiến cho nhiều người có ý nghĩ muốn đuổi theo hung hăng chụp một cái, nghe nàng nũng nịu rên rỉ ra tiếng.
Ánh mắt tràn đầy xâm lược của nam nhân như một ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt, đã đi xa rồi nhưng Tô Cẩm vẫn cảm thấy rất rõ ràng.
Hạ Trúc lơ đãng quay đầu lại nhìn, thấy Hoắc Duy Chương vẫn đang ngơ ngác ngồi trên lưng ngựa nhìn theo, rõ ràng nhìn phu nhân đến nhập thần. Nàng khẽ nhíu nhíu mày đi lại gần Tô Cẩm khẽ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, người chúng ta mới vừa gặp là Hoắc tướng quân, hữu vệ thống lĩnh bên cạnh vương gia, trông coi năm ngàn binh mã. Hoắc thống lĩnh chiến công rất hiển hách, rất được vương gia và triều đình coi trọng, chỉ là…”
Tô Cẩm liếc nhìn nàng hỏi lại: “Chỉ là cái gì?”
Hạ Trúc mím môi, có vẻ lo âu nhìn lại Tô Cẩm: “Chỉ là Hoắc thống lĩnh trời sinh háo sắc, gây ra rất nhiều chuyện tình, phong lưu vô đối, nô tỳ lo lắng…”
Tô Cẩm hiểu ý tứ của Hạ Trúc, người nam nhân nào mà không mơ ước nàng chứ, chỉ một ánh mắt là nàng có thể nhận ra được.
“Không có việc gì đâu, nếu hắn trêu chọc ta, ta không để ý tới hắn là được.” Trong lòng Tô Cẩm đã có dự tính, nếu nàng chỉ là một tiểu quả phụ có lẽ nàng sẽ lo lắng bị quan gia ỷ thế hiếp người, nhưng nàng đã có núi dựa là Tiêu Chấn, Tiêu Chấn vừa là một tướng lĩnh được Liêu Vương lựa chọn đưa vào dưới trướng của mình, rất được tin dùng, Hoắc thống lĩnh dù có công lao nhưng dám lấn đến trên đầu Tiêu Chấn sao?