Editor: Qingyun
Mùng sáu tháng chạp, tại Bảo Định phủ.
Cách đó không xa chính là cổng thành Bảo Định phủ, thuộc hạ hướng Lục Hành ôm quyền, nói: "Chỉ Huy Sứ, phía trước chính là Bảo Định phủ."
Lục Hành gật đầu, ghì dây cương, nói: "Từ giờ trở đi, không được gọi ta là Chỉ Huy Sứ.
Chuyến đi này ngươi mới là trưởng quan, cha mẹ ở quê đính hôn sự cho ngươi, ngươi hiện tại phải về quê thành hôn.
Đi lên phía trước đi, lấy ra tư thế trưởng quan đến, không cần để ý đến ta."
Thuộc hạ sau khi nghe xong trong lòng không ngừng đổ mồ hôi, hắn danh Trần Vũ Huyên.
Hai ngày trước, Lục Chỉ Huy Sứ đột nhiên gọi hắn tới, giao cho hắn ra một nhiệm vụ.
Chỉ Huy Sứ tự mình ra mặt, Trần Vũ Huyên cho rằng có án gì quan trong, trong lòng không khỏi trịnh trọng lên.
Không nghĩ tới, Chỉ Huy Sứ lại an bài cho hắn là một nhiệm vụ có chút kỳ quái.
Chỉ Huy Sứ để hắn giả trang về quê thành hôn, còn cải trang thành tùy tùng của hắn, trà trộn trong đội ngũ.
Dọc đường đi,Trần Vũ Huyên cứ đứng ngồi không yên, hắn nào có tài đức gì, sao dám xưng hô chủ tử với Lục Chỉ Huy Sứ? Nhưng Chỉ Huy Sứ lại khăng khăng, Trần Vũ Huyên không dám làm trái, chỉ có thể căng da đầu tiến lên, đưa cho thủ vệ canh giữ cổng thành Bảo Định phủ lệnh bài Cẩm Y Vệ.
Trần Vũ Huyên về quê thành hôn là giả, nhưng thân phận Cẩm Y Vệ là thật, binh lính thủ vệ nhìn lệnh bài, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bọn họ cũng không dám kiểm tra hành lý của thuộc hạ, tùy tùng đi theo Trần Vũ Huyên, không nói hai lời liền cho đi.
Lục Hành ẩn mình ở trong đội ngũ, nhẹ nhàng vào thành.
Hắn ghìm ngựa lại, chậm rãi đi dạo đến bên cạnh xe ngựa, cách màn xe hỏi: "Khanh Khanh, thân thể còn tốt chứ?"
Vương Ngôn Khanh ngồi ở trong xe ngựa, hơi hơi xốc lên một cái, nhẹ nhàng nói: "Muội không có việc gì.
Nhị ca, đã đến Bảo Định phủ rồi ạ?"
"Đúng vậy, chúng ta đã vào thành." Lục Hành nói, "Một đường này vất vả cho muội rồi, vết thương trên đầu không có việc gì chứ?"
Vương Ngôn Khanh lắc đầu, vốn dĩ từ kinh thành đến Bảo Định liên tục ra roi thúc ngựa thì ban đêm là có thể đến, nhưng bởi vì vết thương sau gáy của Vương Ngôn Khanh không chịu được xóc nảy, cho nên xe ngựa đi rất chậm, buổi chiều nay mới tới Bảo Định phủ.
Vương Ngôn Khanh biết bản thân đã làm liên lụy tới hành trình của Lục Hành, cảm thấy rất áy náy, sao dám kêu mệt mỏi, đau đớn: "Vết thương không có gây trở ngại.
Nhị ca, kỳ thật huynh không cần cố kỵ muội, tranh thủ thời gian tra án mới quan trọng."
"Không sao." Lục Hành từ từ nói "Một ngày mà thôi, cũng không mất nhiều thời gian.
Nhưng muội chỉ có một, nếu để muội lưu lại bệnh gì, đó mới là mất nhiều hơn được."
Vương Ngôn Khanh mấp máy môi, Lục Hành càng nói như vậy, trong lòng nàng càng áy náy.
Lục Hành thừa dịp bên cạnh không có người liền cùng Vương Ngôn Khanh bàn bạc: "Kế tiếp chúng ta sẽ đến phủ Lương Vệ, bọn họ hẳn là không quen biết ta, nhưng vì phòng vạn nhất, trước mặt người khác muội không được gọi tên với chức quan của ta, gọi ca ca là được.
Hiện giờ chúng ta là người hầu trong nhà của Cẩm Y Vệ thiên hộ Trần Vũ Huyên, theo chủ nhân về quê thành hôn, đi qua Bảo Định phủ, biết được Lương Vệ qua đời, cố ý tiến đến phúng viếng.
Lát nữa tiến vào Lương phủ, muội cái gì cũng không cần phải nói, chỉ cần quan sát biểu tình những người đó.
Nếu phát hiện có chuyện gì không thích hợp thì ghi nhớ trong lòng, chờ đến lúc không có ai nói cho ta."
Vương Ngôn Khanh gật đầu đồng ý: "Được."
Phục sức trên người Cẩm Y Vệ Trần Vũ Huyên vô cùng gây chú ý, trên đường không ai dám trêu chọc bọn họ, đoàn người rất mau liền tới Lương phủ.
Người trong nhà Lương Vệ nghe nói Cẩm Y Vệ ở kinh thành tới, vừa mừng vừa sợ, cuống quít ra tới nghênh đón.
Sau khi tiến vào Bảo Định phủ, Lục Hành liền lui về phía sau đội ngũ, một câu cũng không nói với Trần Vũ Huyên.
Chỉ Huy Sứ đứng sau lưng Trần Vũ Huyên, áp lực cực đại, hắn căng da đầu tiến lên xã giao với đám người Lương gia, không dám có chút khác thường.
Lục Hành xen lẫn trong trong đám người, biểu tình bình thản tự nhiên, hắn cũng không bước về phía trước, mà là tới bên cạnh xe ngựa, đỡ Vương Ngôn Khanh xuống xe.
Vương Ngôn Khanh đẩy cửa xe, phát hiện Lục Hành thế nhưng đứng ở bên ngoài, rất là ngoài ý muốn.
Nàng quét mắt phía trước, thấp giọng nói: "Nhị ca, để muội tự xuống là được."
Rất nhiều tiểu thư quyền quý đại môn không ra, nhị môn không mại, khi xuống xe đều phải có người đỡ, nhưng Vương Ngôn Khanh từ nhỏ tập võ, loại trình độ này đối nàng tới nói không tính là cái gì.
Huống chi, bình thường nha hoàn đỡ nàng liền thôi, Lục Hành là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, sao có thể để hắn làm loại chuyện hầu hạ người khác thế này được?
Lục Hành lắc đầu, giọng nói tuy rằng không cao, nhưng ngữ khí thập phần kiên quyết: "Vết thương của muội còn chưa hồi phục, không thể qua loa."
Chậm trễ đi xuống nữa sẽ khiến cho người khác chú ý, Vương Ngôn Khanh đành phải nắm lấy tay Lục Hành, chậm rãi bước xuống xe.
Tay Lục Hành ấm áp hữu lực, chỉ một cánh tay mà vững chắc chống đỡ nàng, Vương Ngôn Khanh bình bình ổn ổn rơi xuống đất, một chút va chạm cũng không cảm giác được.
Sau khi đứng vững, nàng phát hiện Lục Hành không có ý tứ buông tay, đành phải nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhị ca."
Lục Hành lúc này mới buông ra tay nàng.
Vương Ngôn Khanh lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, mượn đám người che lấp, không tiếng động đánh giá chung quanh.
Trần Vũ Huyên cùng đám người Lương gia hàn huyên ở phía trước, đi phía trước có ba lão giả, nhìn dáng vẻ có vẻ là trưởng lão trong tộc Lương gia.
Đi phía sau các trưởng lão là một phụ nhân, phụ nhân mặc áo tang, tuy rằng trên áo không có gì trang trí, nhưng vẫn có thể thấy được y phục đã được tỉ mỉ chọn lựa.
Đi bên cạnh vị phụ nhân đó là một thiếu niên mười sáu bảy tuổi, vóc dáng không khác mấy nam nhân trưởng thành, nhưng thân thể còn chưa dậy thì hết nên y phục mặc ở trên người hắn có chút trống rỗng.
Vương Ngôn Khanh liền dễ dàng đoán được, vị phụ nhân đó là kế thất Lương Văn thị của Cẩm Y Vệ thiên hộ Lương Vệ đã qua đời, còn thiếu niên kia hơn phân nửa là tiểu nhi tử của Lương Vệ, cũng chính là nhi tử thân sinh của Lương Văn thị.
Vương Ngôn Khanh nhìn lướt qua đám người phía trước, hạ giọng hỏi Lục Hành: "Nhị ca, không phải nói Lương Vệ có hai nhi tử sao, vì sao không thấy trưởng tử?"
Trần Vũ Huyên tuy nói không phải đại nhân vật, nhưng tốt xấu cũng là chức vị Thiên Hộ ở kinh thành, Lương Văn thị thân là nữ quyến mà cũng nghênh tới cửa, nếu đại thiếu gia Lương gia ở nhà, sao có thể không lộ mặt? Lục Hành cũng không nhìn thấy, lắc đầu nói: "Chờ đi vào xem đã."
Thân phận của Vương Ngôn Khanh hiện tại là người hầu bình thường trong phủ Thiên Hộ, không thể mặc y phục hoa lệ, chỉ mặc một bộ màu trắng cổ áo đứng cân vạt áo, bên ngoài khoác lớp áo dày màu hồng nhạt.
Một "Thị nữ" không thể mặc áo lông chồn, nhưng Lục Hành lại sợ Vương Ngôn Khanh bị lạnh, cho nên mặc dù y phục mộc mạc, nhưng nhìn kỹ lại thì chất liệu vải vóc đều thượng hạng, đặc biệt là lớp áo dày bên ngoài, lớp vải mềm mịn, bên ngoài đính lớp lông tơ thỏ.
cần cổ Vương Ngôn Khanh thon dài, mặc dù đã được cổ áo màu trắng áo bao bọc, nhưng cổ nàng vẫn bị lộ một đoạn, để lộ chiếc cằm nhỏ, gương mặt trắng nõn tinh xảo, càng thêm vẻ thanh lệ ôn nhu.
Để một cái tuyệt sắc giai nhân như vậy đứng ở cửa, so với đám Cẩm Y Vệ Trần Vũ Huyên mang đến chói mắt hơn nhiều.
Trần Vũ Huyên tự nghĩ hàn huyên như vậy cũng đã đủ, liền mang theo "nhóm người hầu" vào phủ.
Trần Vũ Huyên tiến đến chính đường phúng viếng, Lục Hành cùng Vương Ngôn Khanh làm tùy tùng không cần tế bái, có thể tự do hành động.
Lương Văn thị cùng Lương gia tộc lão đều vây quanh bên người Trần Vũ Huyên, không ai chú ý tới bọn họ.
Mà hạ nhân Lương phủ đều biết bọn họ đi theo kinh thành khách quý tới nên không dám ngăn trở, Lục Hành cùng Vương Ngôn Khanh ở trong phủ tự do hành tẩu, so với việc nói rõ thân phận càng dễ điều tra.
Lương gia là thế tập Thiên Hộ, chính ngũ phẩm quan võ, mặc dù chức vị không tính là cao, nhưng ở Bảo Định phủ, cũng được coi là có chức có quyền, thập phần hậu đãi.
Phủ Lương gia có ba tòa viện, tòa thứ nhất là chính đường, gồm phòng tiếp khách cùng chỗ ở của hai nhi tử của Lương Vệ, hiện giờ bị đổi thành linh đường, tuy rằng quan tài Lương Vệ đã hạ táng, nhưng những vật như cờ trắng, đèn nến vẫn chưa thu cất; tòa thứ hai nơi ở sinh hoạt của Lương Vệ cùng phu nhân Lương Văn thị, xây thuỳ hoa môn để ngăn cách với bên ngoài; tòa viện thứ ba là tiểu viện Tú Lâu của Lương đại cô nương và một hoa viên nhỏ, Tú Lâu ở phía đông bắc, phía tây là hoa viên.
Mấy ngày nay làm tang sự Lương Vệ, có rất nhiều khách lạ tới cửa, Lương phủ người đến người đi, nơi nơi đều lộn xộn, rất thuận tiện cho Lục Hành cùng Vương Ngôn Khanh.
Lục Hành nhìn như di chuyển lung tung không có mục tiêu, chờ tới nơi thanh tịnh không có người, hắn hỏi: "Thế nào, muội có nhìn ra cái gì không?"
Vương Ngôn Khanh mới chỉ ở cửa phủ nhìn qua một lượt đám người Lương gia, gặp mặt lần đầu mà bất ngờ thường mới là quan trọng nhất, có thể dễ thấy được các cảm xúc thực của đối phương.
Vương Ngôn Khanh sợ có người nghe lén, ghé sát vào Lục Hành, hạ giọng nói: "Khi Lương Văn thị nhìn thấy Cẩm Y Vệ đứng ở cửa, đôi mắt bà ta trợn to, mi đuôi lại ép xuống, môi hơi mấp máy, đến khi nghe được Trần Vũ Huyên nói tới cửa tới phúng viếng, bà ta mới nhẹ nhàng thở ra, môi mới khép kín, nhưng tròng mắt vẫn như cũ không ngừng chuyển động.
Mặc dù Cẩm Y Vệ đến thăm xác thật không phải gì chuyện tốt, nhưng bà ta cũng không cần phải sợ hãi quá mức như vậy."
Lục Hành sau khi nghe được câu cuối liền cười, cũng chỉ có nàng mới dám ở trước mặt hắn nói Cẩm Y Vệ tới cửa không phải chuyện tốt.
Lục Hành hỏi: "Muội hoài nghi Lương Văn thị?"
Vương Ngôn Khanh thở dài: "Nhị ca, huynh phán án võ đoán* như vậy sao? Muội chỉ đoán vậy khi nhìn thấy bà ta nghe được Cẩm Y Vệ tới cửa liền sợ hãi, còn bà ta làm cái gì thì còn phải điều tra.
Huống chi, không chỉ là bà ta, con thứ hai của Lương Vệ......"
*võ đoán: chỉ dựa vào ý chủ quan, không có căn cứ nào cả, không có lí do, có tính chất tuỳ tiện.
Vương Ngôn Khanh hơi hơi dừng một chút, không biết nên xưng hô người này như thế nào.
Lục Hành nghĩ thầm hắn tiến vào Cẩm Y Vệ mười năm, vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nói hắn phán án võ đoán, hắn không suy nghĩ, bật thốt lên nói tiếp: "Lương Bân."
Vương Ngôn Khanh ngước mắt, nhẹ nhàng liếc Lục Hành một cái, tiếp tục nói: "Lương Bân biểu hiện cũng không quá thích hợp.
Theo tâm tính ở độ tuổi này, khi nhìn thấy người ở kinh thành tới thì nhất định sẽ tỏ vẻ kinh ngạc tò mò hay e ngại, thế nhưng toàn bộ hành trình hắn đều rụt vai lại, cúi thấp đầu, không tiếp xúc ánh mắt với người khác, hơn nữa trong thời gian này, hắn sờ mũi ba lần."
Lục Hành ừ một tiếng, hỏi: "Sờ mũi đại biểu cái gì?"
"Hắn có việc giấu giếm." Vương Ngôn Khanh nói thở dài một tiếng, nói, "Không cần thăm dò muội, mỗi người phản ứng đều không giống nhau.
Sờ cái mũi không có nghĩa là nói dối, còn phải kết hợp với tình cảnh cùng động tác cụ thể mới có thể phán đoán được."
Lục Hành cười, hỏi: "Còn gì nữa không?"
Vương Ngôn Khanh nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Tạm thời đã không có.
Vài vị trưởng lão trong tộc trên mặt biểu tình không có gì khác lạ, nhưng Lương Thiên Hộ vừa mới chết, nội trạch liền nháo ra tin đồn thông dâm, bọn họ có muốn giấu giếm cũng không được.
Tình huống cụ thể khả năng phải chờ đến lúc nắm được càng nhiều tin tức, giáp mặt chất vấn bọn họ mới có thể phán đoán."
Lục Hành gật đầu, một ngụm đáp ứng: "Được.
Ta còn khá tò mò Lương Bân vì cái gì lại sờ mũi, đi thôi, đi tìm xem bọn họ giấu diếm cái gì."
Lục Hành cùng Vương Ngôn Khanh đứng ở hành lang gấp khúc nói chuyện, vừa lúc đối diện có một tiểu nha hoàn ôm đồ vật đi qua.
Lục Hành đem người gọi lại, không nhanh không chậm đi tới, nói: "Trần Thiên Hộ có một số việc muốn tìm chủ sự Lương gia, Lương Dung đang ở chỗ nào?"
Lương Dung chính là trưởng tử của Lương Vệ, Lục Hành đã sớm đem nội tình trong phủ này điều tra xong.
Tiểu nha hoàn nhìn một nam tử cao gầy tuấn mỹ đi tới hỏi chuyện, y phục trên người hắn tuy rằng bình thường, nhưng khí thế quanh thân áp bách như núi, tiểu nha hoàn bản năng cảm thấy sợ hãi, ôm sát đồ vật trong lòng, khẩn trương nói: "Nô tỳ không biết."
Vương Ngôn Khanh từ phía sau cùng theo tới, Lục Hành ở Cẩm Y Vệ hành tẩu đã quen, cho dù cởi bộ phi ngư ra, nhưng khí thế áp bức làm cho người ta sợ hãi kia cũng không biến mất.
Vương Ngôn Khanh nhẹ nhàng vỗ cánh tay Lục Hành, tiếp nhận câu chuyện nói: "Ngươi không cần sợ hãi, chúng ta không phải người xấu.
Chúng ta đi theo Trần Thiên Hộ tới Lương phủ phúng viếng, Thiên Hộ vô cùng đau lòng Lương đại nhân tuổi xuân chết sớm, có chút lời từ đáy lòng muốn cùng công tử Lương Dung tâm sự.
Không biết, đại công tử ở nơi nào?"
Nhìn đến Vương Ngôn Khanh, tiểu nha hoàn thả lỏng chút, nhưng là bả vai vẫn như cũ căng chặt: