Nhị ca.
Lục Hành cúi đầu, dùng tư thế này bình tĩnh nhìn Vương Ngôn Khanh.
Làn da trắng mịn giống như sứ, đứng gần như vậy mà không nhìn thấy tỳ vết.
Môi dưới có một loạt dấu răng để lại, có một chỗ bị nàng cắn tới mức bong cả da, tuy thấm máu nhưng lại quyến rũ.
Bờ môi nàng môi tái nhợt, vết máu kia giống như đóa mai đỏ nở rộ trên nền tuyết, tràn ngập vẻ dụ hoặc.
Lục Hành nhìn chằm chằm vết máu kia một hồi lâu, chậm rãi ngồi dậy.
Trong lúc ngủ mơ đều kêu Nhị ca, Lục Hành không cảm thấy người nàng nhớ tới là mình.
Hắn đứng ở mép giường, không biết đang cùng ai nói chuyện, chậm rãi nói: "Ngay cả trong mộng ngươi cũng nhớ tới hắn, đáng tiếc, hắn lại muốn cưới giai nhân khác."
Lục Hành xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ, nếu ngươi tâm tâm niệm niệm hắn như vậy thì cứ nằm đấy mà đợi Nhị ca thật của ngươi tới chăm sóc.
Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt, hơi thở suy yếu của nàng, rốt cuộc vẫn không đành lòng.
Cứ cho là hắn suy bụng ta ra bụng người đi vậy, hắn vẫn cảm thấy, thân thể bình thường khi tới chu kỳ sẽ không đau thành như vậy, vạn nhất trúng độc thật thì sao.
·
Lang trung đôi mắt bị che bởi mảnh vải, cánh tay bị một người lôi kéo, ở trong gió lạnh rẽ trái rẽ phải.
Hắn cũng không biết bản thân mình đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy người bị xoay chuyển vài lần, làm đầu hắn không ngừng choáng váng.
Trong lúc hắn đang không ngừng than khổ trong lòng, cuối cùng mới bước vào một đạo ngạch cửa, nghe thấy người bên cạnh nói: "Có thể cởi ra."
Lang trung thở phào một hơi, vội vã cởi bỏ mảnh vải.
Hắn nheo mắt đợi một hồi, rốt cuộc thích ứng ánh sáng bên ngoài.
Đập vào mắt là một gian phòng, xung quanh bài trí tinh tế, lại không hề có nhân khí.
Trên ghế có một nam tử đang ngồi, một thân màu xanh đen, trên chân đi đôi ủng da, bởi đang ngồi nên vạt áo được vén lên, lộ ra đôi chân đặc biệt thon dài.
Lang trung chỉ nhìn lướt qua liền vội vàng cúi đầu, trong lòng biết đây chính là vị chủ nhân đã thỉnh hắn tới đây.
Hắn vốn là một lang trung bình thường, hôm nay đột nhiên một vị nam tử cao lớn mặc y phục thường dân tới, nói chủ tử nhà hắn thỉnh hắn tới xem bệnh.
Lang trung làm nghề y mấy năm nay thấy rất nhiều người, liếc mắt một cái liền nhận ra tới vị nam tử này có công phu trong người, nếu không phải người trong quân doanh thì cũng là hộ vệ của phú hộ nào đó.
Lang trung vốn cho rằng là đến xem bệnh cho vị phú hộ nào đó, không dự đoán được hắn vừa ra khỏi cửa đã bị đưa lên xe ngựa, sau đó bịt mắt, không biết đi lòng vòng bao lâu, trong lúc đầu không ngừng choáng váng lại bị đưa xuống xe sau đó lại đi bộ một đoạn dài mới rốt cuộc nhìn thấy chủ nhân.
Trải qua một trận vừa rồi, hắn đoán người này tuyệt đối không phải phú hộ bình thường, hắn rũ mắt xuống, không dám nhìn thêm, nhìn chằm chằm viên gạch hỏi: "Quan nhân, xin hỏi ngài muốn xem bệnh gì?"
Lục Hành đã ôm Vương Ngôn Khanh trở lại giường, hắn chỉ gian phòng đằng sau, nói: "Không phải cho ta, là bắt mạch cho nàng."
Lang trung cả gan nhìn lướt qua, chỉ thấy sau tấm bình phong, bốn góc giường đã bị màn phủ xuống, ngay cả bóng người phía sau cũng không thấy rõ.
Trong lòng lang trung biết hơn phân nửa vị này là nữ quyến, hắn chắp tay hướng Lục Hành, sau đó liền chậm rãi bước đến sau tấm bình phong.
Lục Hành cũng đi theo tới trước giường, hắn từ trong màn trướng nhấc cánh tay Vương Ngôn Khanh ra, đặt khăn lụa lên trên, ý bảo lang trung bắt mạch.
Lang trung tiến lên vô tình nhìn lướt qua, chỉ nhìn thấy một đoạn cánh tay mảnh khảnh rũ ở mép giường, trắng nõn tinh tế, tựa như mỹ ngọc.
Lang trung không dám nhìn tiếp, rũ mắt xuống, cách khăn lụa ấn lên mạch đập đối phương.
Trong lúc hắn bắt mạch, vị nam tử trông không dễ đối phó kia đứng ở bên cạnh, im lặng không lên tiếng mà nhìn hắn.
Sau lưng lang trung không ngừng đổ mồ hôi lạnh, hắn hít sâu một hơi, tập trung lực chú ý bắt mạch, dần dần cũng xem nhẹ sự tồn tại của Lục Hành.
Lang trung am hiểu bắt mạch cho phụ nhân cùng hài tử, trong thành bất kể phú quý hay nghèo khó, phụ nhân sinh bệnh đều tới chỗ hắn bốc thuốc.
Lang trung bắt mạch một hồi, sắc mặt càng ngày càng trầm trọng.
Hắn buông tay, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Có thể đổi một tay khác được không."
Lục Hành nặng nề nhìn hắn, không lên tiếng, ngồi vào mép giường, nhấc một cánh tay khác của Vương Ngôn Khanh lên, nhẹ nhàng đặt ra ngoài màn trướng.
Lang trung tiếp tục bắt mạch, Lục Hành cẩn thận quan sát vẻ mặt lang trung, hỏi: "Nàng thế nào?"
Lang trung thu hồi tay, vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Bệnh của phu nhân này, xem ra thật sự đã quá muộn."
Lục Hành đem hai tay Vương Ngôn Khanh thả lại chăn, khép lại màn trướng, nói: "Lang trung có lời gì muốn nói, ra ngoài rồi nói."
Lang trung đi theo Lục Hành ra đến gian ngoài, dù cho Lục Hành có thân phận gì chăng nữa, đứng trước bệnh tật cũng phải ngoan ngoãn nghe hắn.
Lang trung rất nhanh đã quên sự kiêng kị với Lục Hành, bực bội quở trách nói: "Nếu biết phu nhân bị cung hàn, sao còn để nàng dùng mê dược?"
Lục Hành hơi nhướng mày, dùng dược? Hắn nhớ tới lúc Vương Ngôn Khanh ngủ say không giống bình thường, rõ ràng nàng đau đến vô thức cắn môi, lại vẫn nhắm chặt mắt ngủ, ngay cả khi hắn ôm nàng để đổi phòng cũng không thấy thức tỉnh.
Xem ra, không phải do nàng ngủ say đến chết, mà là dùng mê dược.
Hiển nhiên cái này không phải do Lục Hành phân phó, hơn phân nửa là do Vương Ngôn Khanh đau đến chịu không nổi, lệnh cho đầu bếp nữ mang chén thuốc, uống một chén vào bụng sau đó trực tiếp hôn mê, đỡ phải chịu đau.
Nàng ngay cả một người cũng không nhớ được mà lại biết nên dùng thuốc gì, có thể thấy được trước kia thường làm loại sự tình này, đã trở thành bản năng.
Lục Hành không có phản bác, hỏi: "Loại này thuốc này gây hại cho thân thể sao?".
Ủ????g hộ chí????h chủ vào ????gay ﹍ ????????U???? ????????uyệ????﹒V???? ﹍
Lang trung vừa nghe thấy, quả thực tức muốn chết: "Ngươi là trượng phu của nàng mà ngay cả loại thuốc có hại cho thân thể cũng không biết, lại để cho nàng dùng nhiều năm như vậy? Cung hàn cần phải cẩn thận điều dưỡng, dựa vào lang hổ chi dược chỉ có thể trị ngọn không trị gốc.
Một lần đau đến chịu không nổi lại dùng dược để giảm đau thì lần thứ hai lại càng đau hơn, chỉ có thể dùng càng nhiều dược, hàng tháng cứ liên tục như vậy, cung hàn chỉ có thể nói là ngày càng nghiêm trọng."
Lục Hành đã rất nhiều năm không bị người nào quở trách.
Hắn phải đón chịu một trận mắng mà không phải do hắn gây nên, nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, hỏi: "Vì sao nàng ấy lại bị cung hàn?"
Lang trung càng nghe càng bực: "Ngươi cái gì cũng không biết, sao xứng làm trượng phu của người ta chứ? Ta xem mạch tượng của vị phu nhân này, hẳn là thể chất hàn tính bẩm sinh.
Nhưng nữ tử phần lớn thuộc thể hàn, ngày thường chú ý nhiều tới ẩm thực giữ ấm cơ thể cũng không có việc gì.
Vị phu nhân này bị cung hàn nghiêm trọng như vậy cùng thể chất không có quan hệ, mà là do bệnh căn gây nên.
Hẳn là trước kia trong lúc nguyệt sự lại ngâm nước lạnh quá lâu dẫn tới hàn khi xâm nhập cơ thể, từ đó dẫn tới di chứng mỗi khi tới nguyệt sự sẽ bị đau bụng.
Mùa hè còn đỡ chút, vào đông chỉ cần để hơi hấp thụ hàn khí chút thôi thì khi tới nguyệt sự sẽ vô cùng đau đớn."
Lục Hành hồi tưởng tư liệu về Vương Ngôn Khanh, trong lúc nguyệt sự ngâm nước lạnh......!Hắn nghĩ tới, năm Vương Ngôn Khanh mười bốn tuổi, Phó Đình Châu mười bảy bị Phó lão hầu gia ném tới quân doanh rèn luyện, hơn nữa không cho phép mang bất kỳ người hầu hạ nào tới đây.
Quân doanh kia đóng quân ở núi sâu, khi huấn luyện lên núi xuống nước, hoàn cảnh vô cùng gian khổ ác liệt.
Vương Ngôn Khanh gạt Phó lão hầu gia, trộm đi theo, một tháng sau Phó Đình Châu thông qua khảo nghiệm, rốt cuộc bị Phó lão hầu gia tiếp đi.
Mà Vương Ngôn Khanh, hơn phân nửa chính là ở lúc ấy ngâm nước lạnh, để lại bệnh căn.
Khi đó nàng mười bốn tuổi, đúng là thời điểm nữ hài tử tới quỳ thủy......!Lục Hành không đành lòng nghĩ tới nữa, hỏi: "Năm nàng mười bốn tuổi từng vào trong núi luyện võ, ngâm lâu trong hồ nước không được sạch sẽ, có ảnh hưởng gì không?"
Lang trung nghe thấy lời Lục Hành nói, đôi