Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

16: Mị Lực Thẩm Đại Nhân​


trước sau


Lưu Linh quay đầu, nhìn Thẩm Yến đang đi về phía mình.

Nàng lui về phía sau một bước, váy dài tuyết trắng bao quanh dáng người nhỏ nhắn, bộ ngực chắc mẩy, căng tròn, vòng eo nho nhỏ ưỡn thẳng lên.

Nàng tựa vào cửa, dáng vẻ rung động lòng người, nhưng bởi vì trong tay còn ôm chậu hoa, còn có gió thổi qua, tóc quất vào mặt, hai vai run rẩy hạ xuống, trông hơi vắng lặng.
Thẩm Yến đi ngang qua nàng, lúc Lưu Linh hoàn toàn không phát hiện, hắn lấy chậu hoa khỏi tay nàng, trở vào trong nhà.

Gương mặt hắn lạnh lùng, mí mắt chẳng động đậy, trừ bỏ động tác này ra, Lưu Linh hoàn toàn không cảm nhận được hắn có ý tốt.

Nhưng Thẩm Yến lại rõ ràng có ý tốt – hơn nữa còn chính là chuyện xảy ra buổi tối hôm qua.
"Cái này là do đứa nhỏ kia đưa cho".

Đi theo sau Thẩm Yến, Lưu Linh bỗng nhiên muốn nói gì đó với hắn, "Ngày hôm qua ta gặp hắn ở trên đường, có lẽ là hắn đã làm chuyện xấu gì đó, xài hết tiền trên người, sợ người trong nhà trách móc, cho nên đi làm việc xấu, định bắn lấy vật tốt hơn để trở về khoe khoang.

Nhưng chủ quán gian trá, hắn thua đến rối tinh rối mù.

Ta vô tình gặp hắn, liền thuận miệng nói với hắn.

Ban nãy hắn đưa hoa tới cảm ơn ta."
"Mấy chuyện đó đều bình thường," Thẩm Yến nhìn ánh mắt của nàng, khó hiểu, "Nhưng vì sao người phải giúp hắn?" Không những giúp, mà còn đặt mình vào tình huống ngàn người chỉ trỏ.

Ngày hôm qua mới gặp, Lưu Linh bị mọi người chế nhạo ở đầu đường; Mà đứa nhóc được nàng giúp đỡ kia, lại nhút nhát chuồn ra khỏi đám người.

Nếu hôm nay tên nhóc kia không xuất hiện, bị Thẩm Yến nhìn thấy, e rằng Lưu Linh sẽ vĩnh viễn không nói ra chuyện này - hắn vẫn sẽ hiểu lầm rằng nàng bắn tên ở dọc đường, chỉ đơn thuần là do nàng muốn làm loạn mà thôi.
Lưu Linh nghiêng mắt, không chút để ý, "Có lẽ là bị mỡ heo lừa gạt."
"Người luôn như vậy?" Giọng thanh niên cứng ngắc.
Lưu Linh không nghe thấy, "Loại nào cơ?"
"Không hề chuẩn bị, liền phóng thích tình yêu; Bất ngờ không kịp phòng bị, đã bị người ta oan uổng.

Sau đó không rên lấy một tiếng, thừa nhận tất cả sự trách móc cùng phớt lờ, một chút cũng không muốn giải thích." Thẩm Yến lạnh lùng nhìn nàng, "Người ta bỏ chạy, người cũng chẳng quan tâm; Người ta cảm kích, người vẫn chẳng có vấn đề gì.

Người vẫn như vậy sao? Là ai dạy người trở nên như vậy?"
Lưu Linh đối diện với ánh mắt Thẩm Yến, trong mắt hắn là vẻ phức tạp, mang theo sự đè nén cùng muốn nói nhưng lại thôi, thậm chí còn có chút tức giận.

Vì cái gì mà tức giận? Nàng ư? Nàng làm cho Thẩm Yến tức giận? Làm cho Thẩm Yến dùng thứ ánh mắt này nhìn nàng, rồi chật vật để bụng, vết sẹo kia bị sự hung bạo kia kéo ra.


Máu tươi nhỏ xuống, rơi xuống như mưa, cảm giác đau đớn co rút từng trận.
Lưu Linh chợt lạnh mắt, "Câm miệng."
Móng tay nàng bấu vào thịt, lấy sự chảy máu trên tay, thay đi vết máu trong lòng, mới miễn cưỡng khống chế được cảm xúc đang hung ác nơi lồng ngực, "Liên quan gì tới ngươi."
"Liên quan gì tới ngươi" Cùng "Mắc mớ gì tới ta" Là hai câu nói vô tình nhất trên đời.

Tất cả những liên quan, đều có thể bởi vì vậy mà tan đi.

Cảm tình ấm lạnh, cũng từ trong đó mà có thể thấy được một hai.

Nếu ngươi và ta không có quan hệ gì, thì sẽ không muốn xen vào chuyện của ta, ta cũng không thích ngươi chỉ tay năm ngón.
Lưu Linh vô tình đóng cửa phòng lại ngay trước mặt Thẩm Yến, không hề có chút ý định muốn chia sẻ cùng hắn.

Mà Thẩm Yến vốn cũng chẳng thèm để ý - hắn cũng không thích khơi lên vết sẹo của người khác, ngày đó phát hiện Lưu Linh có ý muốn tự tử, Thẩm Yến còn không kích động đi tìm Lưu Linh để chất vấn; cho nên chuyện nhỏ trước mắt này, làm sao đáng giá để hắn mở miệng?
Chuyện có khác thường, nhưng chẳng qua cũng chỉ là tình huống bất đắc dĩ.
Ngày hôm sau lại đi gõ cửa phòng Lưu Linh, sắc mặt Trường Nhạc quận chúa vẫn khó coi như cũ.

Thẩm Yến lại chẳng thấy sao cả, kéo tay nàng ra, đeo vào cổ tay của nàng một chiếc vòng tay màu xanh biếc hình rồng uốn lượn.

Màu xanh biếc rọi lên mắt, Lưu Linh giật mình, vui vẻ nâng mắt, "Huynh đưa ta tín vật định tình?"
Lưu Linh thả suy nghĩ bay lên cao, trong lòng cười thầm - Thẩm đại nhân thật sự là người kiêu căng quá độ.

Rõ ràng là đưa vòng tay xin lỗi nàng, đã thế từ đầu còn không hề đề cập tới chuyện ngày hôm qua.

Lòng hắn hướng về nàng như thế, nàng tất nhiên không nỡ làm Thẩm đại nhân khó xử.
"..."
Dưới đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn chằm chằm mình, Thẩm Yến lại nuốt mất câu "Cho người", bình tĩnh sửa lại thành, "Ta chỉ tạm thời cho người mượn, nhớ phải trả."
"..."
Nàng cần phải ngẫm lại xem nên làm Thẩm Yến khó xử như thế nào mới được!
Vòng ngọc đương nhiên không phải như Lưu Linh nghĩ, Thẩm Yến đưa cho nàng, là muốn để lại phiếu bảo hành cuối cùng trên người nàng.

Trường Nhạc quận chúa không bao giờ tiếp xúc với khói lửa nhân gian, ngày hôm qua lúc gặp mặt, Thẩm Yến cũng đã chú ý tới, trên người nàng chẳng còn gì, khuyên tai vòng tay đều chẳng còn gì cả, hẳn là đổi thành tiền để sống.

Vì nàng cao cao tại thượng, cho nên sẽ không so đo, chỉ sợ bị người ta lừa tiền cũng không để ý.

Thẩm Yến đã chuẩn bị xe ngựa cho nàng, cũng chuẩn bị vàng bạc, vì phòng ngừa ngộ nhỡ, hắn còn chuẩn bị cho nàng một chiếc vòng tay.


Cũng cố ý báo cho Lưu Linh biết giá: Vòng tay này đủ để cho dân chúng bình thường sống trong một năm, nếu người không còn xu nào trong túi, mang nó đi cầm cũng được.
Lưu Linh cau mày, "Có ý gì? Huynh không hộ tống ta trở về?"
"Phải." Thẩm Yến lời ít ý nhiều.
Lưu Linh nghi hoặc, "Có phải bây giờ người của Quảng Bình vương phủ ta đang đi cùng Cẩm Y vệ không?"
"Phải."
"Bây giờ ta phải đi hội hợp cùng bọn họ ư?"
"Phải."
"Vậy có phải Thẩm đại nhân cũng đi tìm Cẩm Y vệ hay không?"
"Phải."
"Vậy..

Thật ra chúng ta đều đi cùng một hướng?"
"Phải."
"Phải phải, huynh chỉ biết nói phải thôi sao?" Quả thật cho tới bây giờ không thể nói là tính tình Lưu Linh tốt được, "Nếu đã cùng hướng, cùng mục tiêu, vì sao huynh không đi cùng với ta?"
"Chúng ta không cùng đường."
"Không cùng chỗ nào?"
"Quận chúa đi quan đạo," Thẩm Yến không nhanh không chậm, "Ta đi sơn đạo."
"..."
Lưu Linh không còn lời nào để chống đỡ.
Thật muốn đập cho hắn một trận!
Nhưng nàng đánh không lại Thẩm Yến.
Lưu Linh thở sâu, nặn cho mình một nụ cười lạnh cứng, "Trong núi không khí tươi mát, môi trường yên tĩnh, Thẩm đại nhân lại có võ công cao như vậy, ta thực chờ mong đồng hành cùng Thẩm đại nhân."
Không những Lưu Linh chỉ nói như vậy, mà còn lấy tốc độ mạnh mẽ vang dội, đuổi xa phu cùng xe ngựa đi.

Đứng trước mặt Thẩm Yến, nàng cười khẽ quăng bọc

đồ đi, vỗ vỗ tay, ý bảo cái gì nàng cũng có thể làm ra được.
Thẩm Yến khó hiểu nhìn nàng, trong ánh mắt của hắn viết vài chữ to "Bệnh của người không trị được rồi", nhưng lời nói lại rất khách khí, "Quận chúa, ăn gió nằm sương không thích hợp với người."
Nhưng mặc kệ có thích hợp hay không, Lưu Linh đều quyết định đi theo Thẩm Yến.

Lúc Lưu Linh giở thủ đoạn quấn quít làm phiền, Thẩm Yến thật sự không có cách nào với nàng.

Hắn chung quy vẫn không thể thật sự bỏ mặc một vị cô nương yểu điệu được.

Đó không phải là tác phong của Thẩm Yến hắn.
Hắn nghiêm mặt, kéo theo gánh nặng kia cùng đi.
Hôm đó vào núi rừng, Thẩm Yến dẫn đường, Lưu Linh đi theo.


Lưu Linh là quý nữ chân chính, đường như vậy, chỉ sợ nàng chưa từng đi qua bao giờ.

Mặt trời càng ác liệt hơn, đường núi gập ghềnh, đường dốc nguy hiểm.

Thẩm Yến quay đầu bao nhiêu lần, đều nhìn thấy Lưu Linh đứng ở trên đống lá vàng rơi trên đất, trên quần áo dính cỏ vụn, mặt rịn mồ hôi.
Ánh nắng màu vàng chiếu lên gương mặt ngọc ngà của nàng, hắn vừa quay đầu lại, đúng lúc đó có cơn gió thổi tóc nàng bay lên, lọn tóc xoẹt qua gò má, qua đôi mắt nàng.

Thẩm Yến không khỏi đưa tay, gương mặt lành lạnh của Lưu Linh lập tức mềm đi, nhìn ánh mắt hắn như ngàn vạn ngân hà.

Hoa dại phía sau lần lượt nở rộ, nàng đứng ở giữa vườn hoa cây cối, rực rỡ sáng sủa.
"Thẩm đại nhân.." Giọng Lưu Linh chứa ý vị sâu xa.
"Đừng tự mình đa tình," Thẩm Yến hờ hững nói, "Trên tóc người có sâu, ta lấy xuống cho người."
"..

Ta không tin."
Thẩm Yến buông tay, đưa một con sâu ra, đổi lại Lưu Linh trắng bệch mặt, bị hắn cùng sâu làm cho hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, sau đó còn hung tợn trừng mắt hắn.

Qua thời gian thật lâu, môi nàng mới hơi chu lên.
"Thẩm đại nhân, ta mệt, huynh có thể ôm ta đi được không?"
"..."
"Không thể ôm? Cõng cũng được mà."
"..."
"Cái này cũng không được à? Huynh xem này, tay ta bị thương rồi."
Thẩm Yến không nói gì nhìn nàng vươn cánh tay ngọc ngà thon dài về phía hắn, thịt xương cân xứng, chẳng có lấy một chút vết thương nào.

Hắn nhẫn nhịn, ngẩng đầu nhìn trời, "Mặt trời lặn xuống núi, có thể nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi."
Lưu Linh khó hiểu, "Không phải nói qua đêm trong núi rừng rất nguy hiểm ư? Sao lại nghỉ ngơi?"
Đương nhiên là vì tình trạng hiện tại của Lưu Linh, nếu cứ tiếp tục đi e là mất nhiều hơn được.
"Qua đêm trong rừng là cảnh đẹp khác với những thứ khác, kẻ bình thường khó biết."
Lưu Linh nảy sinh hứng thú, "Thẩm đại nhân có thể chỉ cho ta xem không?"
Thẩm Yến ngẩng mắt đối diện với đôi mắt sạch sẽ trong sáng của Lưu Linh.

Thiếu nữ cứ nhìn hắn như thế, giống như ký thác toàn bộ thế giới nơi hắn.

Tin cậy, chờ mong, không lay chuyển.
Thẩm Yến dời tầm mắt hướng lên trời, lúc này tim đập mới thong thả chút.

Hắn nói, "Được."
"Vậy làm thế nào đây?" Lưu Linh hỏi.
"Chờ."
Vậy hãy cùng Thẩm đại nhân chờ đi–

Núi cao nơi xa, gió thổi một mình, sương mỏng đã say.

Hoa cỏ không biết tên đầy khắp núi đồi, cũng có thảm thực vật nở hoa trên sườn núi, sương mù bao quanh rừng tùng.

Chính là cảnh đẹp ngàn năm, dung nhan xanh thẳm vạn năm.

Mặt trời màu đỏ giống như một ngọn lửa, rớt vào trong rừng.

Thẩm Yến kéo tay nàng, chỉ cho nàng xem, hình dáng mặt trời lúc lặn xuống.

Chim đang bay bị giật mình, ào ào bay về phía chân trời.
Lưu Linh giật mình, lui bước về phía sau, va vào trong ngực Thẩm Yến, không thể nói là ấm áp, nhưng lại rất an toàn.
Chân trời là ánh lửa đỏ, bóng tối bắt đầu xuất hiện.

Thẩm Yến chậm rãi nói cho nàng nghe, còn bao lâu nữa trời sẽ tối hẳn.
"Những cái cây cùng chim chóc.."
"Huynh muốn kể cho ta nghe từng cái một?"
"Ừhm," Thẩm Yến ngừng lại, nghiêng đầu nhìn ánh mắt nóng bỏng đang nhìn hắn, "Đừng nghĩ rằng nghe hay không đều được."
"..

Hừ."
Tuyết tùng, phong dương, tô thiết, liễu sam, thiên đầu bách..
Tuyết nhạn, hôi hạc, thương hào, tiểu bảo, sơn chá cô..
Giọng của hắn trầm lắng, nâng tay lên, ở trên không trung, cách khoảng cách hoặc xa hoặc gần, chỉ cho nàng xem.

Nàng đắm chìm trong âm thanh đó, đi lĩnh hội vẻ đẹp được trời ban của mẹ tự nhiên không gì sánh kịp kia.

Lúc hắn đang kể, ánh mặt trời chợt tắt đi, bóng tối bao phủ khắp vùng núi, khắp nơi hỗn độn, cả vùng núi như có thể ôm vào trong ngực.
Lưu Linh không tự giác nhìn về phía phía Thẩm Yến.

Hắn đứng ở trên núi đá, chim chóc từ dưới chân hắn bay lên không trung.

Bóng dáng kia, ánh mắt trầm mặc, mũi cao thẳng.

Cảnh vật khắp bốn phía đều mơ mơ hồ hồ, chỉ có hắn là rõ ràng nhất.
Hắn đẹp nhất, đây là sự thật.
Thế giới im lặng như thế, không có ngôn ngữ nào có thể hình dung sự vui mừng cùng chua chát vào thời khắc này của Lưu Linh.
Nơi xa, núp trong bóng cây, có mấy vị bóng đen lắc mình mà ra, nhằm về phía Thẩm Yến mà đánh tới–
Lưu Linh trợn to mắt.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện