Sau khi nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục lên đường, đến một thị trấn nhỏ, đông đúc người, qua cổng mọi người đều xuống ngựa, có người áp giải Vân Dịch về dịch quán trước, một số khác thì tham quan hàng quán ven đường.
Lưu Linh và thị nữ sau khi xuống xe ngựa, mục đích duy nhất của việc đi dạo này của nàng là bám đuôi Thẩm đại nhân và xem ngài ấy đi đâu.
Đường phố rất hẹp lại nhiều người qua lại, do không có chuẩn mực quản lý nào nên những người bán hàng rong vừa xách thúng vừa nấn ná ở ngã tư, thêm vào đó hầu hết họ đều là những thanh niên chân dài, nên nhanh nhẹn linh hoạt hơn người bình thường.
Đủ mọi vấn đề xảy ra khiến việc Lưu Linh muốn đi đến chỗ Thẩm Yến gặp nhiều khó khăn.
Lưu Linh lạnh lùng nhìn Thẩm Yến ở đằng xa: Ta không tin không bắt kịp được hắn!
"Thẩm Yến!" Lưu Linh kêu lên.
Bóng người tới lui, tầm mắt bị cản lại phía sau, lưng của người thanh niên hơi cứng lại, thoáng chốc tính quay đầu lại, nhưng hắn vẫn cố tình đứng im
"Thẩm Yến!" Lưu Linh lại gọi.
Hai người giữa một dòng người nhộn nhịp đông đúc, nhiều người tò mò nhìn cô gái xinh đẹp ở đây rồi thuận theo ánh mắt của cô gái để tìm người tình của nàng.
"..."
Linh Tê Linh Bích đang đi theo công chúa, cảm thấy xấu hổ đến mức đỏ mặt, gục đầu xuống, muốn làm người vô hình.
Thẩm Yến nghiêng người nhìn về Lưu Linh phía sau đám đông, khoảng cách hơi xa, Lưu Linh nhìn không ra vẻ mặt của hắn.
"Thẩm Yến, chàng muốn trở thành kẻ ruồng bỏ gia đình mình sao?" dưới ánh mắt của mọi người.
Lưu Linh lãnh đạm, giọng nói không hề thấp chút nào.
"Ta bỏ rơi gia đình? Chúng đã kết hôn rồi ư?" Khác với Lưu Linh, Thẩm Yến hoàn toàn không cao giọng nói, nhưng đủ để truyền tải đến tai mọi người một cách rõ ràng, có trình tự.
Mọi người nhìn thấy bóng dáng thon dài của người thanh niên đứng khoanh tay sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị, cho dù có người muốn chỉ trích hắn cũng không dám lại gần.
"Không kết hôn thì cũng là đính hôn! Chàng rõ ràng không xem ta ra gì!" Giọng nói của Lưu Linh như vớt được từ thanh xuân lạnh lẽo, khiến mọi người không khỏi thốt lên bởi lời nói của nàng.
"Ta thế này, không phải là vì chàng sau lưng ta đi tìm tiểu tam khác sao? Trong thâm tâm của chàng không hề có ta.."
"Thẩm Yến, ta và chàng thật sự là có hiểu lầm.
Ai dám không coi chàng ra gì? Đường đường là một trong mười bốn.."
"Chuyện riêng tư, đừng bàn tán ngoài đường tránh làm trò cười cho thiên hạ!" Vẻ mặt của Thẩm Yến chợt dừng lại dịu dàng ngắt lời, sợ nàng sắp tiết lộ thân phận của mình.
Vì sợ Lưu Linh sẽ nói thêm những điều cấm kị nên hắn phải sải bước về phía nàng.
Lưu Linh đứng yên tại chỗ, thần thái tràn đầy tự tin.
Thẩm Yến đứng trước mặt nàng, thấy nàng đắt ý không thôi, cũng cảm thấy buồn cười, tóc gãy rơi trên má có chút lộn xộn, hắn đưa tay vuốt tóc nàng.
"Phu quân, ngươi đối với ta thật tốt!" Lưu Linh trêu chọc hắn, thấy Thẩm Yến nhướng mày, vội vàng kéo tay hắn, chặn lời "Lần này trên đầu ta không có côn trùng người đừng hòng gạt ta!"
Nói xong nàng lườm hắn một cái.
Thẩm Yến bật cười, nhớ tới lần trước mình trêu chọc nàng.
Bằng biện pháp độc đáo của mình, Lưu linh cuối cùng cũng khiến Thẩm Yến chịu thua, mặc dù hắn vẫn là đi phía trước, không sánh bước cùng nàng, thoạt nhìn giống như hai người xa lạ không liên quan, nhưng khoảng cách cũng chỉ có hai ba bước chân, có thể dễ dàng đuổi theo.
Lưu Linh nhìn chằm chằm Thẩm Yến từ phía sau, trong đầu suy nghĩ hắn sẽ quay lại nó i chuyện hoặc mỉm cười với nàng, nhưng không, Thẩm đại nhân lạnh lùng đến mức có thể xem người phía sau như không khí.
Lưu Linh chán nãn, giả bộ buồn bã nói: "Thẩm đại nhân, khi nào thì ngươi mới giao trái tim cho ta vậy?"
"Một lúc nào đó."
"!" Câu trả lời này thực sự làm cho Lưu Linh kinh ngạc, khiến nàng lắp bắp kinh hãi, "Một, một, một lúc là khi nào?
Thẩm Yến nhìn vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của nàng, tâm tình vui vẻ một chút.
Lưu Linh muốn hỏi rõ hơn, nhưng Thẩm Yến lại giả vờ không để ý đến, cô khịt mũi quay đi: Hắn không để ý tới nàng, nàng cũng không thèm để ý tới hắn.
Sau đó Lưu Linh đưa mắt nhìn sang các quầy hàng khác nhau ở hai bên đường, vừa đi vừa xem với tâm trạng thoải mái mong đợi, có như vậy nàng mới có thể dễ dàng quên được chuyện của Thẩm Yến, lang thang không lâu, Lưu Linh được thị nữ nhắc nhở," Công chúa, hình như Thẩm đại nhân đang gọi người "
Lưu Linh ngẩng đầu nhìn, chỉ trong chốc lát, Thẩm Yến lại cách một quãng đường dài, điều khiến cô tò mò hơn là Thẩm Yến đang ôm một con lợn..
màu hồng trên tay? Thanh niên ngoắc ngoắc tay, cách gọi này giống kiểu một chú cún con.
Lưu Linh không thể hiểu được, động tác gọi ta như một chú cún con, khuôn mặt u ám của nàng đi tới, Thẩm Yến ôm con heo đặt vào tay nàng không giải thích gì thêm.
Lưu Linh đối với Thẩm Yến vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng đoán ý tứ của hắn, rất không vui," Ngươi coi ta là heo? "
" Đương nhiên không phải! "Hiếm khi Thẩm Yến ôn hòa nhẹ giọng nói chuyện với nàng," Ta là đem trái tim giao cho ngươi.
"
" Ngươi tự coi mình là heo? "Lưu Linh nhìn trước mắt, rành mạch nói:" Ngươi có bị bệnh không? "
Đương nhiên ý của Thẩm Yến không phải là như vậy
Lưu Linh lại đoán,"