Những vì sao lần lượt sáng lên trong tay hắn, giống như sinh mệnh hắn đã ban tặng.
Lưu Linh nhìn Thẩm Yến, thất thần một hồi, nàng nghe được nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, lồng ngực nóng ran, toàn thân tê dại, mềm nhũn, tim như muốn nhảy ra ngoài, không khống chế nổi, cảm giác thực không tệ.
Lưu quang chi tử, tỏa sáng rực rỡ.
Ngay từ lần đầu gặp gỡ, liền biết, hắn nhất định sẽ thu hút được nàng.
Nàng đã từng nói gì với Thẩm Yến?
"Ta sẽ không hôn ngươi, Thẩm đại nhân, một ngày nào đó, ngươi sẽ hôn ta trước."
Lưu Linh mỉm cười.
Nàng hướng về phía Thẩm Yến.
Nghe thấy sau lưng có tiếng gió nhẹ, Thẩm Yến quay đầu lại, nhào vào trong vòng tay của hắn, Thẩm Yến sững sờ, cổ bị ôm, đầu bị kéo xuống, đôi môi mềm mại ngọt ngào rơi xuống khóe miệng.
Nửa người hắn cứng đờ, nhíu mày, ánh mắt như điện nhìn nàng, đưa tay đẩy vai Lưu Linh.
Bàn tay Lưu Linh giơ lên nắm chặt.
Sự trùng hợp vừa vặn, các ngón tay đan vào nhau.
Để Thẩm Yến dừng một chút.
Khoảnh khắc hắn giật mình lo lắng, khóe môi bị nhẹ nhàng liếm, như có lửa đốt, khiến đôi mắt hắn trong phút chốc tối sầm lại, nhìn trong vòng tay mình, một cô nương mười lăm tuổi, dáng người cao, đang đứng tại trước mặt hắn, vừa vặn thấp hơn hắn một cái đầu, bộ quần áo trắng và mái tóc đen đan xen vào nhau, làm nổi bật lên lông mày đẹp như tranh vẽ và đôi mắt như sao sáng kia của nàng.
Hắn nên cự tuyệt..
Nhưng hắn lại thích nó.
Trong vòng tay Thẩm Yến, cô gái nhỏ với nước da trắng ngần, lông mi dài và rậm nhẹ nhàng lướt qua vùng da dưới mắt hắn và đôi môi ngọt như anh đào.
Sao sáng và tối, gió thổi đung đưa, tóc tung bay, mùi gió, màn đêm, mắt người..
Nhịp tim của nàng như có điều kiện lây nhiễm, Thẩm Yến chớp mắt hai lần, lồng ngực càng thêm bùng cháy, cơ bắp căng thẳng lại thả lỏng, hắn cụp mắt xuống, dùng một tay siết chặt mười ngón tay của nàng, dùng tay kia ôm lấy sau đầu Lưu Linh.
Dạy cho nàng thế nào là chân chính "hôn", không phải như nàng ấy nghĩ, dán môi chạm vào nhau là được rồi
Trong lòng hắn luôn có một ngọn lửa, thỉnh thoảng bị Lưu Linh châm chọc một chút, nguyên bản âm ỉ đốt, nhưng dưới sự khiêu khích của nàng, ngọn lửa đã bùng lên khỏi cổ họng, Thẩm Yến không muốn kìm nén nữa.
Răng môi chân chính chạm vào nhau, Lưu Linh khẽ run lên, có ý định lui về phía sau, sức lực bị thanh niên nắm giữ, nàng không thể lùi, nàng nhướng mi, bắt gặp ánh mắt của hắn.
Hai người sắc mặt đều có chút đỏ, sương nước trong mắt nàng, lửa nhảy trong mắt hắn.
Thanh tỉnh một cái chớp mắt, lại một lần nữa thiêu đốt.
Ánh mắt kia nhiệt liệt, nàng sớm đã bốc hỏa.
Dưới màu sắc khác nhau, các bàn tay siết chặt bị uốn cong.
Răng môi rong đuổi, nóng bừng cả mặt, lại giống như món ăn hấp dẫn nhất, sau khi nếm thử, không muốn bỏ lỡ lần nữa.
Tại sao phải bỏ lỡ nó?
Nàng luôn trêu chọc hắn.
Hắn thực đã làm..
Thẩm Yến mỉm cười, đến khi Lưu Linh không kịp thở gấp mới chịu buông nàng ra, tay vẫn đặt ở sau đầu nàng, ôm vào lòng, lắng nghe tiếng thở thì thào của nàng.
Thẩm Yến rơi ánh mắt vào đôi môi sáng và ẩm như cánh hoa hồng, thanh âm mất tiếng, "Ngươi sẽ không hôn ta trước? Là ta sẽ hôn nàng trước? Công chúa, ai mới là người không chịu nổi trước đây?"
"..
Thẩm đại nhân như thế xinh đẹp như hoa, ta sức chống cự không đủ, cũng là bình thường." Lưu Linh nhẹ giọng
Nàng nghe thấy Thẩm Yến cười, cũng nhếch môi, tâm tình rất tốt, trò chơi này nàng chịu thua, nhưng có thể lấy được trái tim của Thẩm mỹ nhân, nàng thua cũng không tệ chút nào.
Nàng hỏi hắn: "Tại sao ngươi có thể khiến các vì sao theo ngón tay ngươi sáng lên? Ngươi đã làm gì?" Lưu Linh nghĩ xa xăm một chút, si ngốc nhìn Thẩm Yến, "Ngươi..
có dị năng hay là không bình thường.
Ngươi nói đi, ta có thể tiếp nhận, sẽ không có hiểu lầm.
Ta thích ngươi, dù ngươi có là như thế nào ta vẫn thích."
"..."
Thẩm Yến mặt không chút cảm xúc, "Kỳ thật ta cũng có quen người của Khâm Thiên Giám, họ từng dạy cho ta về quy luật sao trời."
Lưu Linh lộ ra ánh mắt "Ta hiểu rồi" "Cái này dùng để tán gái đúng không?"
Thẩm Yến cười chế nhạo không thèm để ý.
Lưu Linh hừ lạnh một tiếng, nghĩ tới chờ ta đến Khâm Thiên Giám nhất định phải học được loại năng lực tốt này, khi chơi đùa Thẩm mỹ nhân chán, thì có thể dùng cách này để lừa gạt dụ dỗ người tiếp theo.
Hình thức này quá là cao tay ai cũng sẽ dễ dàng động lòng cho xem.
May mắn là Thẩm Yến không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì, bầu không khí thật ấm áp.
Lần đầu tiên dựa vào Thẩm Yến quang minh chính đại như vậy, Lưu Linh tâm tình rất tốt, nàng không cần Thẩm Yến phải thổ lộ bất cứ điều gì, hắn kiêu ngạo và ủ rũ như vậy chắc chắn ngoài miệng sẽ không thừa nhận điều gì.
Hừ, nhưng để Thẩm Yến chính miệng nói "thích", có vẻ khá thú vị.
Lưu Linh lại tìm được động lực.
Đang suy nghĩ miên man, chợt nghe thấy người thanh niên phía trên đầu cô thấp giọng nói: "Ngươi có thể tự chấn chỉnh lại chính bản thân mình."
"Chuyện gì?"
"Không thích giải thích, quen để người ta hiểu lầm, làm người xấu là sở thích." Thẩm Yến nói, "Không phải ai cũng có thể hiểu được người."
"..
Nhưng ngươi có thể hiểu được." Lưu Linh thì thào nói.
Thực ra nàng chỉ cần một người đi cùng, một người có thể hiểu mình là đủ.
Thẩm Yến ôm chặt nàng rồi mới nói: "Nếu ngươi thay đổi thì chuyện phát sinh đêm nay có lẽ sẽ không xảy ra"
"..."
Thẩm đại nhân uy hiếp nàng!
Lùi lại hai bước, thưởng thức vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Yến, Lưu Linh nhướng mày thú vị, "Thẩm đại nhân nói cái gì thì chính là như vậy." nàng cắn môi cười hỏi: "Bởi vì thuộc hạ của ngươi không hiểu ta, ngươi không muốn họ hiểu lầm ta sao?