Lưu Linh cũng không muốn hồi tưởng về cái chết của mẫu thân mình quá nhiều.
Nhưng nhiều năm như vậy, cho dù là những người xung quanh hay chính bản thân, nàng cũng chưa từng quên chuyện này.
Khi Lưu Linh lên năm tuổi, mẫu thân nàng đã tự vẫn bằng cách gieo mình xuống hồ.
Về sau khi Lưu Linh đã có thể bình tĩnh nói những chuyện đó với Thẩm Yến, Thẩm Yến hỏi nàng: "Mẫu thân ngươi là một người như thế nào?"
Lưu Linh đáp: "Nàng là một nữ nhân nhu nhược, giống như con thiêu thân."
Thẩm Yến lại hỏi: "Phụ thân ngươi là người như thế nào?"
Lưu Linh đáp: "Hắn là một tên khốn nạn."
Đây là lời nhận xét của Lưu Linh đối với cha mẹ nàng, kể cả sau khi mẫu thân mất, cho dù sống những năm tháng trầm mặc như vậy, nàng vẫn chưa từng thay đổi suy nghĩ ấy.
Mẫu thân nàng yếu đuối, phụ thân khốn nạn, sinh hạ nữ nhi, lại không hề giống tính cách của hai người bọn họ.
Mẫu thân Lưu Linh, tên là Trương Minh Lan, một cái tên rất tao nhã và nhẹ nhàng, giống như bản thân bà ấy vậy.
Phụ thân của bà là Đinh Bắc Hầu, chị họ là Hoàng hậu, nàng sinh ra đã là người xuất chúng, lại có tình cảm với Quảng Bình Vương vốn không được sủng ái cho lắm, chủ động gả đến Giang Châu Phủ.
Có thể giữa cha mẹ Lưu Linh có tình yêu, nhưng Lưu Linh cũng không chú ý lắm, ký ức tuổi thơ đơn thuần, đơn giản thoáng chốc đã quên.
Có lúc tươi sáng, có lúc ảm đạm, đối với một đứa bé mà nói rất khó mà hiểu thấu được.
Hầu hết ký ức của nàng đều mơ hồ, ký ức được khắc ghi sâu sắc nhất chính là cái chết của mẫu thân khi nàng mới năm tuổi.
Kể từ đó, nàng bắt đầu ghi nhớ, và cũng từ đó trở đi, ký ức này ấn định là sẽ hành hạ nàng suốt một đời.
Trời mưa hôm ấy, nàng xảy ra tranh chấp với mẫu thân.
Mẫu thân đối mặt với phụ thân lại một lần nữa yếu mềm, điều đó khiến Lưu Linh xem thường.
Khi đó nàng mới năm tuổi nhưng lại làm chỗ dựa cho người mẹ yếu đuối của mình.
Tính tình lanh lợi, đôi môi sắc sảo, trên đời không gì có thể làm khó được nàng.
Nhiều năm về sau, Lưu Linh vẫn thường nghĩ: Nàng hẳn nên ôn nhu hơn một chút, chính sự mạnh mẽ của nàng đã khiến mẫu thân tổn thương.
Nàng không nên cường ngạnh với mọi người như vậy, thà thừa nhận và cúi đầu nhận lỗi còn hơn là bức chết họ.
Lưu Linh rất hối hận.
Bởi vì nàng cùng mẫu thân đứng ở trước hồ lớn trong sân, mẫu thân si người nhìn mặt hồ, cuối người ôm nàng khóc, "A Linh, ta cảm thấy cuộc sống không còn gì ý nghĩa nữa.
Ngươi có muốn cùng ta đi xuống dưới hồ này không?"
"Ta không muốn!" Cô bé năm tuổi đã có chính kiến riêng của mình, "Mẫu thân, ngươi có thể bình tĩnh một chút được không? Coi như là vì ta, ngươi mạnh mẽ lên, được không? Nhảy xuống hồ..
vậy ngươi nhảy đi! Ngươi nhẫn tâm bỏ lại ta một mình, nếu tốt thì ngươi cứ làm đi."
Mưa thu rả rích, nàng mắng mẫu thân mình một trận, nói đến khi mẫu thân nàng không còn lên tiếng.
Trương Minh Lan luôn như vậy, không thể tự làm chủ được chính mình, chồng không giúp, thì tìm đến con gái giúp.
Từ trước tới giờ vẫn luôn như vậy, ngày hôm đó cũng giống như mấy lần trước, không có gì kỳ lạ.
Sau này Lưu Linh nhớ lại và nghĩ, điều bất thường nhất là Trương Minh Lan có lẽ đã dồn nén quá nhiều đau khổ.
Nhưng một đứa trẻ năm tuổi, làm sao nàng có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả những điều này?
Lưu Linh cho rằng không nên lãng phí thời gian vào chuyện này, có lẽ mẹ nàng không nghĩ như vậy.
Lưu Linh thường nghĩ: Có lẽ mẫu thân cũng không phải là cần lời khuyên gì, chỉ là bà cô đơn lẻ loi, cần con gái đứng về phía mình.
Nhưng con gái bà thì như dao lợi, còn quá nhỏ để hiểu được suy nghĩ của mẫu thân mình.
Cho nên Lưu Linh rời đi.
Nàng cũng đặc biệt lo lắng cho mẫu thân, đi được một đoạn, lặng lẽ quay lại, định xem mẹ thế nào rồi.
Nàng thấy mẫu thân đang ngồi trong mưa trên bậc đá trước hồ, cúi đầu, có lẽ là vuốt nước mưa, cũng có lẽ là nàng đang lau nước mắt, tóm lại là nàng ta cũng không có dáng vẻ thật muốn nhảy hồ tự sát nữa.
Thế là Lưu Linh hoàn toàn yên tâm.
Đến đêm, Lưu Linh tỉnh dậy, nghe thấy bên ngoài hỗn độn, linh tính trong lòng, đứa nhỏ năm tuổi ra đẩy hết mọi người đang phục thị, chạy đến hồ lớn.
Mưa vẫn rơi, màn đêm như miệng một con thú dữ, đứa trẻ đang chạy về phía đó, khung cảnh hỗn loạn và kỳ dị, đèn đuốc nhấp nháy, mưa lạnh tạt vào mặt, nàng đứng bên hồ và nhìn thấy xác mẫu thân được trục vớt lên.
Giày và tất nằm trên bờ, giống như trước khi Lưu Linh rời đi.
Nhưng mẫu thân không còn ngồi trên bậc đá nữa mà nằm thoi thóp trên mặt đất.
Tất cả mọi người đang khóc, tất cả đều hoảng loạn.
Phụ thân nàng đột ngột đẩy đám đông ra, kéo lấy tóc và nâng nàng lên đến bên cái xác lạnh lẽo nằm trên mặt đất, nàng bị ném vào đó một cách dã man, đầu gối va đập vào phiến đá xanh, bị đâm đến chảy cả máu, mãi đến một tháng sau mới khỏi, nhưng lúc đó Lưu Linh không hề cảm thấy đau đớn.
Nàng nhìn mẫu thân nằm đó không mở mắt ra được nữa.
Bên tai nghe cha nàng đang gào ầm lên: "Chính ngươi giết chết nàng ấy! Ngươi tự tay hại chết mẹ ruột mình! Trên đời làm sao có đứa con như ngươi?"
Trước năm tuổi, nàng thường nghe thấy từ "chết" này.
Lên năm tuổi, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng được sự mất mát của từ này.
Nàng quỳ trước thi thể của mẫu thân, sợ hãi bối rối, run lẩy bẩy, phụ thân liên tục mắng chửi ầm ỹ, chấn động đến màng nhĩ và nàng không thể nghe lọt một lời.
Những năm về sau, Lưu Linh làm rất nhiều chuyện tệ hại, nàng không thể ở lại Quảng Bình Vương phủ được nữa, ông nội đưa nàng về Nghiệp Kinh.
Thế giới tinh thần của nàng trở nên bất thường, ông nội tìm ngự y, danh y đến chữa trị cho nàng, và Từ Thời Cẩm cũng đến, cùng nàng đi qua những năm tháng ấy.
Đôi khi nàng thương tâm: Mẫu thân đã bị nàng giết hại.
Đôi khi nàng lại thấy chán ghét: Người tại sao phải chết?
Có đôi khi là tức giận: Mọi người đều buộc tội ta, nhưng có ai hỏi qua ta muốn tình trạng như này hay chưa? Các người đem tất thảy sai lầm của bản thân đổ lên người đứa bé năm tuổi khi đó, không cảm thấy tàn nhẫn sao? "
Phụ thân nàng là một kẻ khốn nạn.
Nhưng những người còn lại kia cũng không tốt hơn so với hắn là bao.
Nàng đã sống mơ màng như thế trong suốt nhiều năm, chạy trong đêm đen không có chút ánh sáng nào, trong cơn mưa mùa thu, hết lần này đến lần khác chứng kiến hình ảnh mẫu thân nàng từng bước đi xuống hồ.
Ranh giới giữa mơ và thực đã trở nên không rõ ràng, và trí nhớ của nàng thường bị xáo trộn.
Ở nơi đó rất lạnh và không có ánh sáng, nàng tự ôm lấy mình và chịu đựng cho đến bình minh, sau khi tỉnh dậy, vẫn là như trong một giấc mộng, hỗn loạn, nặng nề và mơ hồ, không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả..
Vẫn là một cuộc sống không có ánh sáng.
Nàng mãi miết tìm kiếm.
Thật vất vả để tìm được một điều gì đó, và rồi lại biến mất.
Lại tiếp tục hi vọng rồi bị kéo đi bởi quá khứ u ám vẫn đục kia.
" A Linh, không có chuyện gì.
Chúng ta đều biết, ngươi không cần phải quá miễn cưỡng.
"Nhìn thấy bộ dáng Lưu Linh bây giờ, Lục Minh Sơn lên tiếng.
Những người thị nữ rất lo lắng, hơn ai hết họ là người hiểu rõ những khúc mắc trong lòng của quận chúa, lời an ủi của Lục Minh Sơn chỉ khiến họ thêm căm ghét mà thôi.
Lục Minh Sơn đi tới trước mặt Lưu Linh," Từ khi nhìn thấy Tôn lão đầu, xem ra A Linh cũng không cảm thấy vui vẻ, ta thật sự rất lo cho nàng.
Được rồi, chúng ta đi thôi.
"
Lưu Linh tâm trạng càng thêm trầm mặc, lời nói của Lục Minh Sơn, nàng không nghe lọt vào tai, chỉ là có người đẩy nàng đi ra ngoài, theo bản năng nàng đi theo, quay đầu lại, nhìn thấy trong phòng kia vẻ mặt thê lương, lão gia nhân nước mắt đầm đìa, nàng mở miệng, nhưng vẫn không nói được gì.
Tôn lão đầu đi theo Lục Minh Sơn, có lẽ tốt hơn là đi theo nàng.
Suy cho cùng, nàng luôn mang đến xui xẻo cho những người xung quanh.
Lần này, Lục Minh Sơn thật sự đưa Lưu Linh lên núi, hắn nói là làm cho nàng thanh tịnh đầu óc, nhưng lời nói của hắn lại như xát muối vào vết thương nàng:" A Linh, ngươi có bao giờ tính toán qua, người chết dưới tay của ngươi, trực tiếp hay gián tiếp, đã có bao nhiêu mạng rồi? "
Cùng là lên núi, cùng một con đường, cùng là sức lực của một người.
Lưu Linh và Thẩm Yến bước đi dễ dàng, cho dù Thẩm Yến đi trước mặt nàng, họ cũng không đề cập đến việc cần giúp nàng đi lên núi, nàng đi theo Thẩm Yến, nhìn bóng lưng Thẩm Yến trong lòng cảm thấy yên bình.
Lưu Linh và Lục Minh Sơn đi con đường này, cho dù Lục Minh Sơn đỡ nàng đi, cho dù hắn như hận không thể thay nàng đi con đường ghập ghềnh này, nàng vẫn cảm thấy mỗi lần bước một bước chân đều quá nặng nề.
Con đường này sao mà quá dài, nàng muốn đi xuống..
" A Linh, ngươi đương nhiên muốn đi.
Ngươi tính tình ngoan cố quật cường, không thích chạy trốn.
Ngươi sẽ giả vờ như không nhìn thấy tính mạng của những người bị ngươi giết sao? "Lục Minh Sơn nói như vậy.
Nàng yếu ớt nói:" Ngươi không định nói chuyện giữa ta với ngươi hả? Sao cứ thích quanh quẩn chuyện của ta thế? "
Hắn bật cười:" Được rồi, nói chuyện của chúng ta đi.
Lúc trước ngươi cứu ta, ta hướng ngươi cầu thân, đây vốn là một khởi đầu tốt.
Nhưng sau này ta mới biết, A Linh, ngươi không hề yêu ta.
Ngươi chỉ là đang cần nơi để dựa dẫm, tìm một chỗ dựa giúp ngươi thoát ra khỏi bóng tối của mẹ mình.
May mắn gặp ta, liền trở thành người để ngươi bám víu.
"
" Ta đối xử tốt với ngươi, cũng đang cố gắng chữa lành cho ngươi.
Nhưng tốn công vô ích – ánh mắt ngươi nhìn ta, nhưng trong lòng không có ta.
Loại tình yêu này, sự dựa dẫm của ngươi đã khiến ta kiệt sức rồi.
"
Lưu Linh gật đầu," Đúng, là lỗi của ta.
Vẫn là lỗi của ta.
Tất cả đều là lỗi của ta.
Các ngươi đều bị ta làm tổn thương.
Chỉ có ta là tội ác tày trời.
"
" Ngươi cho rằng ta đang ngụy biện cho chính mình sao? Không phải, A Linh, trong lòng ngươi có yêu hay không? Ngươi biết rất rõ.
"Lục Minh Sơn thì thào nói:" Ngươi làm cho ta rất mệt mỏi.
"
Lưu Linh mím môi.
Tình yêu là như thế nào?
Nếu giống như Lục Minh Sơn và Nhạc Linh, có lẽ nàng thật chưa từng như vậy.
Nhưng trong lòng nàng thật sự xem Lục Minh Sơn là tất cả.
Kết quả, đều là lỗi của nàng.
" Ngươi bây giờ cũng như vậy, "Lục Minh Sơn nhìn nàng," Ngươi không yêu Thẩm Yến.
Ngươi nhìn hắn trong mắt, nhưng là không có để hắn trong lòng.
Ngươi vẫn là tìm nơi bồi dưỡng, tìm người hỗ trợ, ngươi chẳng những không thoát ra được cái bóng của mẹ mình, cũng không thoát ra được cái bóng của ta.
Thẩm đại nhân nhìn về một phương diện nào nó, có nét giống ta, ngươi chẳng lẻ không biết? Vết sẹo của hắn khiến ngươi thất thần, ngươi không biết lí do sao? A Linh, ngươi đang coi hắn như là cái bóng của ta.
Nhưng A Linh à, Thẩm đại nhân khác với ta.
Nếu hắn biết được chân tướng, hãy đoán xem hắn sẽ làm gì ngươi? "
Lưu Linh sắc mặt tái nhợt.
Không giống.
Nội tâm nàng nghĩ.
Khẳng định là không giống.
Nhưng nàng lại sợ hãi.
Lúc đầu nàng theo đuổi Thẩm Yến đã là sai, bắt đầu của sai lầm này giống y như lời nói của Lục Minh Sơn.
Cho nên cho dù sau đó nàng thật sự động lòng, trong mắt người khác, và trong mắt chính nàng cũng cảm thấy dối trá.
Sẽ là dẫn đến hiểu lầm, cãi vã..
Làm cho Lưu Linh hoảng sợ.
Nàng dường như rất tệ trong việc tranh cãi với người khác, mỗi lần tranh chấp, hậu quả quá nặng nề khiến nàng không chịu đựng nổi.
Thẩm Yến cũng sẽ rời bỏ nàng mà đi sao?
" Ngươi không thể nói cho hắn biết, "Lưu Linh lẩm bẩm nói," Nếu không ta sẽ giết ngươi.
"
" Giết ta? "Lục Minh Sơn cười," Vậy chúng ta tính toán đi, trong tay ngươi có bao nhiêu mạng.
"
" Tổng cộng có ba cái.
"
Lưu Linh lông mày nhíu lại, cực kỳ nhỏ rung động.
" Mẫu thân ngươi là một cái.
Linh muội muội đứa bé kia một cái.
Còn có một cái khác..
"Trong ánh mắt thâm thúy của Lưu Linh, hắn từ trong tay áo lấy ra một bức thư:" Đệ đệ của ngươi.
"
Hắn ném bức thư cho Lưu Linh.
Trên đó có dấu ấn Quảng Bình Vương phủ.
Lục Minh Sơn nói:" Phụ thân ngươi viết thư cho ngươi, nhưng không biết ngươi đi đâu, gửi thư cho ta nhờ ta mang tới