Muôn vàn suy nghĩ đảo qua đầu, Thẩm Yến cảm thấy quá phiền phức cho nên dứt khoát nói: “Ta không quen Thẩm Dục.”
“Cũng đúng, Thẩm đại nhân anh tuấn, đẹp đẽ, cường tráng, mạnh mẽ, như trúc xanh trong tuyết.
Tên Thẩm Dục kia so với huynh chẳng khác nào bùn nhão.
“...” Thẩm Yến dùng đôi mắt tĩnh lặng như nước nhìn Lưu Linh, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Không thể trách Lưu Linh chưa từng liên tưởng ra mối quan hệ giữa Thẩm Yến và Thẩm Dục.
Thật sự hai con người này quá khác nhau.
Năm đó khi còn vị hôn phu của Từ Thời Cẩm, Thẩm Dục đã nổi tiếng là tay ăn chơi, phóng túng.
Y tuy là Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, nhưng trong cơ cấu của Cẩm Y Vệ có đến ba chỉ huy sứ, trong đó 2 người chỉ giữ chức vụ trên danh nghĩa, một người là chủ sự đích thực.
Thẩm Dục vừa vặn là 1 trong 2 người trên danh nghĩa kia.
Thẩm Yến lại không đi cùng một con đường với đường huynh nhà mình.
Tuy chàng ta chỉ là một trong 14 Thiên Hộ nhưng thật sự từng bước thăng tiến, trong tay nắm giữ thực quyền.
Nếu thực sự gặp một chuyện quan trọng, Thẩm Dục có lẽ không điều động được dù chỉ một người, nhưng Thẩm Yến lại có thể.
Lưu Linh tự động coi như không thấy biểu hiện muốn rũ sạch quan hệ của ai đó: “Vậy việc chàng quen biết Từ Thời Cẩm liên quan đến đường huynh của chàng, đúng không?” Nàng nói, “Nhưng vì sao trước giờ chàng không nói với ta? Đây cũng coi như là duyện phận giữa ta và chàng.
Nếu chàng nói sớm cửa quan hệ này, chẳng phải chúng ta có thể thành thân sớm hơn một chút sao?”
Đúng là không biết xấu hổ là gì.
Quan hệ xa như thế, mà cô nương này cũng có thể thuận miệng nhận thân được.
Thẩm Yến nghiêm trang gật đầu phụ họa, “Ta láng máng nhớ là Từ cô nương vứt bỏ Thẩm Dục trước? Nếu nàng là bạn bè thân thiết của nàng ta, lại vừa vặn có quyền thế trong tay, chẳng lẽ chịu lặng lẽ đứng ngoài quan sát? Việc này vô phù hợp để người đầu óc nóng lạnh bất thường như nàng nhảy vào gây chuyện.”
Lưu Linh là kiểu người gì.
Thẩm Yến đánh giá nàng trong vỏn vẹn vài từ: Thích tự tìm phiền toái cho mình.
Cho dù phiền toái kia có gây ra hậu quả như thế nào, nàng đều thoải mái chấp nhận, chẳng thèm để tâm.
Thẩm Yến nhìn nàng, có ý tứ khẽ mỉm cười: “Cửa này trèo không dễ đâu.”
Lưu Linh “À” một tiếng, không nói gì thêm.
Thời điểm Từ Thời Cẩm giải trừ hôn ước, xác thực có bút tích của Lưu Linh.
Nàng đưa mắt nhìn đi nơi khác, bình tĩnh lảng sang chuyện không liên quan: “Ồ, chúng ta thế mà đã về đến hang rồi.”
Thẩm Yến nhìn thái độ càng giấu càng lộ của ai đó, đưa tay khẽ vuốt tóc nàng, không nói thêm gì nữa.
Nếu như Lưu Linh và chàng sớm gặp mặt, không biết họ đã gặp trong hoàn cảnh nào?
Trở lại chỗ nghỉ chân, Lưu Linh bám theo đuôi Thẩm Yến, bức chàng nói rõ đáp án.
Nàng mộng tưởng Thẩm Yến vốn đã có tình cảm với mình từ trước, chỉ có điều nàng không để ý mà thôi.
Dù sao dung mạo của nàng cũng vô cùng xinh đẹp.
Thẩm Yến cho thêm củi vào đống lửa, Lưu Linh ngồi xổm bên cạnh: “Nói chuyện với ta một chút.”
“...” Thẩm Yến mí mắt cũng không thèm nhấc, lạnh lùng đứng dậy.
Thẩm Yến cầm bình nước, ra hiệu nàng cởi áo, để chàng giúp nàng xử lý vết thương, Lưu Linh buồn bã nói: “Không thèm nói gặp người ta khi nào, còn muốn người ta cởi quần áo…”
Thấy Thẩm Yến có vẻ định xoay người, bỏ mặc nàng, Lưu Linh lập tức vứt xuống sự hờn dỗi, bổ nhào qua ôm lấy chàng: “Được rồi!! Ta cởi! cởi đây! Thẩm đại nhân muốn nhìn ta đương nhiên không từ chối! Nhưng mà trước khi cởi có thể kể lại chuyện ngày trước cho ta nghe được không?”
Thẩm Yến một tay nâng trán, bị Lưu Linh chọc cho vừa tức vừa buồn cười, chàng xoay người tự đi xử lý miệng vết thương của mình trước, mặc kệ nàng.
Ai ngờ vừa quay đầu lại, đã bị Lưu Linh nhảy lên chặn đường đi: “Nói chuyện với ta chút đi mà.”
“...”
Thẩm Yến cảm giác được dây thần kinh đang căng lên như dây đàn của chàng, từng cái, từng cái đang thi nhau đứt đoạn… chàng sắp bị cô nương này tra tấn đến sắp điên rồi.
Uổng công Thẩm Yến tự nhận bản thân mặt lạnh như sương, tâm tư đen tối, cứng rắn, nào ngờ lại gặp phải Lưu Linh mặt dày, vô sỉ, rắn mềm đều không có tác dụng, khiến chàng nhất thời bối rối.
Cả một đêm, Thẩm Yến đi đâu, làm gì, cũng cảm nhận được cô nương cứng đầu nào đó bám sát sau lưng mình.
Cho dù lúc nàng không nói chuyện, trong đầu chàng cũng không ngừng vang lên giọng nói lanh lảnh của Lưu Linh, không ngừng lặp đi lặp lại câu “Khi nào?”.
“Thẩm đại nhân, nói chuyện với ta chút đi, rồi chàng muốn ta làm gì cũng được.”
“Ta hát ru chàng ngủ nhé? Hát đồng dao được không? Ta hát hay lắm đó chỉ có điều không có ai thưởng thức thôi.”
“Thẩm đại nhân, ta quạt cho chàng, chàng nóng đúng không?”
“Thẩm đại nhân…”
Một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần, lạnh nhạt như sương tuyết, ân cần ở cạnh chàng chạy tới chạy lui!!!
Như thế nào làm sao ngủ cho nổi?
Ánh lửa bập bùng, Thẩm Yến bất đắc dĩ hít một hơi, ngồi trên mặt đất, trước ánh mắt sáng long lanh của Lưu Linh, chàng nhắm mắt hồi tưởng lại chuyện năm đó, “Ngày ấy mưa rất lớn, ta về nhà tìm người, vừa hay thấy nàng và Thẩm Dục đang tranh chấp.
Chàng trâm ngâm hồi lâu, chăm chú nhìn Lưu Linh nửa ngày, chậm rãi gãi đầu: “Không sai, là như thế đó.”
Mong chờ hồi lâu cũng không đợi được chàng nói tiếp.
Lưu Linh và Thẩm Yến mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng Lưu Linh khẽ chớp hàng mi dài, có vẻ không tin, hỏi thêm: “Thế thôi? Chàng không có chút ấn tượng nào với ta! Ta xinh đẹp như thế kia mà?”
Thẩm Yến nhịn không được bật cười: Đúng là tiểu cô nương tự cao tự đại nhất thiên hạ.
Nhưng cũng không sai.
Lưu Linh trưởng thành quả thực là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tóc mây đen dài, mi thanh mục tú, diễm lệ như hoa, xinh đẹp rạng ngời.
Nhưng mà đó là Trường Nhạc Quận chúa của năm 15 tuổi.
Hai năm trước, Lưu Linh chỉ là một nha đầu thanh tú, khả ái mà thôi.
Thẩm Yến phối hợp gật đầu, “Bên ngoài tiếng mưa rơi quá lớn, ánh sáng trong phòng lại lờ mờ không rõ.
Người kia mặc áo choàng, vênh váo, tự đắc, cãi nhau tay đôi với Thẩm Dục.
Lúc ta trở ra còn nghĩ rằng có lẽ là hạ nhân nào đó không hiểu chuyện bị y răn dạy một trận.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, ta lập tức bị dung nhan hoa lệ của nàng thu hút, kinh ngạc đến độ hồi lâu sau mới lấy lại sự tỉnh táo.”
“Chàng nói tiếp đi.
Sau đó?”
“Ta muốn cưới nàng, vì thế lập tức đi nghe ngóng thông tin về nàng, ai biết giai nhân đã có hôn phu, thật là đáng tiếc.”
Cằm của Thẩm Yến rất đẹp là một đường cong sạch sẽ, hoàn hảo.
Dưới ánh lửa ấm áp mày mày chàng thâm thúy lại có nét dịu dàng, dễ gần hơn ngày thường: “Ai ngờ ta sẽ coi trọng một tiểu nha đầu 13 tuổi chứ.”
Lưu Linh thoáng thất thần, lặng lẽ ngắm nhìn hàng lông mi dày, dài miên man của Thẩm Yến, ai dè bị chàng phát hiện, trừng mắt cảnh cáo.
“...”
Câu chuyện phía trước Lưu Linh vui vẻ, nhập tâm lắng nghe, nhưng con người này càng kể nàng càng thấy không đúng, đặc biệt câu cuối cùng được nghiến răng nghiến lợi nhất mạnh --- “Tiểu nha đầu 13 tuổi”.
Lưu Linh lập tức ý thức được chàng lại lừa gạt mình.
Không thì đã chẳng dùng giọng cường điệu như thế nhấn mạnh câu kia.
Nàng ngẩng đầu quả nhiên bắt gặp ánh mắt đùa cợt, trêu chọc của đối phương.
Chàng vỗ vỗ khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn của Lưu Linh, giọng điệu nghiền ngẫm: “Đừng nghĩ nhiều nữa.
Trên thực tế, chúng ta chỉ gặp mặt nhau đúng một lần duy nhất đó, ta không biết nàng là ai, nàng cũng không biết ta là ai.
Câu chuyện kết thúc.
Đi chỗ khác chơi đi.”
“...” Thẩm đại nhân thế mà dám bảo nàng “Đi chỗ khác”.
Lưu Linh sờ sờ quai hàm, lập tức lăn một vòng, lăn thẳng vào trong ngực Thẩm Yến.
“...”
Dưới ánh mắt không còn gì để nói của Thẩm đại nhân, Lưu Linh tự nhiên, thoải mái kéo tay chàng, ôm lấy mình, bình thản hỏi: “Đi rồi.
Đi vào đây đã đủ khiến đại nhân hài lòng chưa?”
“Cực kỳ hài lòng,” Thẩm Yến bật cười, đẩy nàng ra, “Cho nên giờ lăn trở lại chỗ cũ đi.”
Nhìn Thẩm Yến tự hành hạ mình, dựa vào vách đá nghỉ ngơi, nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Khuôn mặt tuấn tú kia khiến Lưu Linh chẳng thể tức giận cho nổi, nàng chỉ ngốc nghếch, ngẩn người ngắm nhìn: Ai da nam nhân bụng nam mô, miệng một bồ dao găm này! 2 năm trước, nàng lên tóm lấy chàng ta mới phải!
Có lẽ vẫn canh cánh trong lòng ngày đầu gặp đầu gặp gỡ ấy, sau khi chìm sâu vào giấc ngủ, nghe tiếng mưa tí tách rơi bên ngoài cửa động, Lưu Linh cảm thấy mình bị kéo vào trong mộng, quay trở lại thời điểm năm 13 tuổi.
Vì việc từ hôn giữa Từ cô nương và Thẩm Dục, tiểu cô nương đứng trong sảnh đại trạch Thẩm Gia, tranh luận với Thẩm Dục một trận long trời lở đất.
Chợt có một nam từ từ cửa hông tiến vào, cả người ướt sũng nước, mang theo hơi ẩm từ bên ngoài vào phòng.
Nàng giận dữ mắng mỏ kẻ kia không hiểu quy củ, Thẩm Gia sao lại chứa chấp thứ hạ nhân không biết cấp bậc lễ nghĩa đơn giản như vậy, vừa về đã chạy loạn.
Y mặc áo tơi, đang cởi xuống bộ đồ che mưa, nghe vậy lãnh đạm giương mắt nhìn nàng.
Mũ vành rộng che khuất ánh mắt y, vì thế chỉ để lộ ra cái cằm cương nghị…
Đó là người thế nào?
Nàng đã từng cứ như vậy bỏ lỡ Thẩm Yến?
Phải chăng tại rất nhiều thời điểm, nàng đã vô số lần bỏ lỡ chàng? Lưu Linh đột nhiên buồn vô cớ, lại thoáng cảm thấy mất mát.
Ánh lửa khẽ lay động, nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô nương bên cạnh, hẳn nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Thẩm Yến mới mở mắt, dập tắt lửa ngọn lửa đã sắp tàn.
Bên ngoài trời tối đen như mực, tiếng mưa rơi rả rích, giống đang hát.
Trong bóng đêm đen đặc giơ tay không nhìn thấy rõ năm ngón, Thẩm Yến lại như thể chẳng bị ảnh hưởng chút nào, chàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lưu Linh, bế nàng ôm vào ngực, dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm cho thân thể lạnh băng của nàng.
Trong đêm dài đằng đẵng, chàng cứ lẳng lặng ôm nàng, ngồi suốt 1 đêm.
Chờ tới gần sáng, mới đặt Lưu Linh lại chỗ cũ.
Động tác của chàng rất nhẹ, chậm rãi, trấn định, cô nương trong lồng ngực say sưa ngủ, hoàn toàn chẳng nhận ra.
Chàng mường tượng nếu Lưu Linh biết được nhất định sẽ nước mắt giàn dụa, hùng hồn tuyên bố: “Thẩm đại nhân, chàng đối xử tốt với ta như vậy, ta nhất chắc chắn lấy thân báo đáp.”
Thẩm Yến nhìn cô nương đang say ngủ, khóe miệng khẽ giương lên.
Lần chạm mặt tại phủ Thẩm Dục không phải lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Trước đó rất lâu chàng đã biết Lưu Linh.
Chàng quả thật từng “rung động”, nhưng khi ấy nàng cùng nam nhân khác gắn bó tựa hình với bóng, gặp đúng người không đúng thời điểm, Thẩm Yến chỉ đành bóp chết tình cảm mới nhen nhóm kia.
Những cảm xúc chớm nở kỳ lạ ấy khiến chàng vừa xấu hổ, lại hối hận, nhưng lại khó lòng đè nén.
Thậm chí chàng đã quyết định rời xa nghiệp kinh, tận lực lãng quên những bối rối khó xử đó.
Lần nữa trùng phùng, vẫn tỏ vẻ không quen biết, ngay cả một cái gật đầu chào hỏi cũng chẳng mơ đến.
Tại thời điểm Lưu Linh vẫn còn ở độ tuổi chẳng màng thế thái, nhân tình, Thẩm Yến lại chật vật chặt đứt đoạn tình cảm đầu đời đầy hoài niệm.
Khi còn ở Nghiệp Kinh nàng cũng thường tham gia những bữa tiệc xã giao, quan hệ qua lại cùng một vài gia tộc có địa vị tương xứng, nhưng nàng xưa nay chưa từng nhớ đến một thiếu niên tên Thẩm Yến, cũng có nguyên nhân của nó.
Khi một người ngàn phòng, vạn tránh, tận lực ngăn chặn mọi cơ hội có thể gặp ngươi, vậy ngươi sao thể vô tình giáp mặt người kia.
Gặp nhau là duyên phận, một lần lại một lần gặp nhau đó chính là sự cố gắng.
Mà vừa hay giữa hai người không có cái gọi là cố gắng.
Mấy năm trôi qua, Lưu Linh trưởng thành, là một đại mỹ nhân kiêu sa, lạnh lùng.
Hai người lần nữa gặp nhau, nàng không biết chàng, chàng cũng đã quên đi cô thiếu nữ năm đó.
Vận mệnh lần nữa xoay chuyển, hai người lại bắt đầu đoạn duyên phận còn dang dở.
Thiếu nữ xinh đẹp thướt tha như chiếc đuôi nhỏ bám theo chàng.
Nàng phong tình vạn chủng, sắc nước hương trời, táo bạo kỳ lạ.
Tại thời điểm hai người không hay biết, họ đã đi qua nhau vô số lần.
Người này chưa từng đáp lại chờ mong của người kia, vậy mà hiện tại, cuối cùng lại run rủi lại được số mệnh an bài gặp nhau, chân chính đối mặt với đối phương, chân chính bắt đầu một tình yêu ngỡ không bao giờ nở hoa, kết trái.
Quá khứ?
Quên đi.
Chúng ta không cần nữa!
Sau khi mưa tạnh, Thẩm Yến và Lưu Linh thương lượng cách rời khỏi đây.
Vừa nghe thấy hai chữ “rời khỏi”, ấn đường Lưu Linh hơi nảy lên, cảm xúc thoáng suy sụp.
Nàng vốn không muốn trở về quá sớm, trở về đồng nghĩa với việc phải đối mặt với rất nhiều chuyện.
Cuộc sống của nàng vốn luôn chìm trong màn sương dày đặc, ngột ngạt, mệt mỏi.
Còn Lưu Linh cô độc giãy dụa bên trong tìm kiếm một tia sáng.
Một khi trở về, nàng sẽ lại chìm trong màn sương mù kia.
Hiện tại tốt biết bao, nàng không cần cân nhắc thời điểm, hành động, quay về mỗi cử chỉ, lời nói đều như có gông cùm, xiềng xích.
Nàng nghĩ cách muốn lôi kéo Thẩm Yến ở lại nơi hoang sơ này một thời gian, chẳng có kẻ khác quấy rầy, cùng nhau làm một đôi thần tiên quyến lữ.
Ước gì có thể bỏ bùa Thẩm Yến, khiến chàng mất đi tri giác, trở thành một người chỉ mơ về thú điền viên thì càng tốt.
Bọn họ 3 năm sinh hai đứa nhóc kháu khỉnh, đáng yêu.
Thẩm Yến mỗi tay bồng một đứa, hai tiểu hài tử lôi lôi kéo kéo áo Lưu Linh nheo nhóc khóc đòi ăn.
Mỗi ngày đều bận chóng mặt như con quay, làm gì còn thời gian nghĩ cách rời khỏi đây nữa.
Lưu Linh thấy Thẩm Yến vót gậy, chuẩn bị dụng cụ treo núi, ngồi một bên nhàn nhạt nói: “Đường đi gập ghềnh, chàng tìm thứ gì chắc chắn một chút, bằng không ta không đi đâu.”
Thẩm Yến liếc nhìn cô nương đang già mồm nói mát, sau đó thật sự kiếm cho nàng một cây gậy vững chắc, xong xuôi nhàn nhã nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi dùng sức từ khi sinh ra đến giờ cố gắng bẻ gãy cây gậy.
Trước khuôn mặt tuyệt vọng của ai đó, chàng nhàn nhạt châm chọc: “Muốn bẻ?”
Lưu Linh vội vàng gật đầu, Thẩm Yến hời hợt bồi tiếp một câu: “Luyện lực tay 10 năm nữa hẵng hay.”
“...”
Đến lúc lên đường, Lưu Linh lại bĩu môi cằn nhằn: “Chân ta đau, không đi được.”
Thẩm Yến khí định thần nhàn lôi một đoạn dây leo dài giơ về phía vị cô nương nào đó đang nhàn nhã ngồi một góc tư thái thoải mái như mấy vị tiểu thư nhàn rỗi ngồi uống trà, cắn hạt dưa buôn chuyện, ánh mắt lạnh lẽo: “Muốn tự đi hay muốn ta lôi đi.
Tự chọn.”
“....” Vì sao Thẩm đại nhân nhà ta lại tuyệt tình vậy chứ.
Nàng còn tưởng rằng Thẩm đại nhân sẽ chủ động nói muốn cõng nàng gì đó…
“Thẩm Yến! Chàng đừng có quá phận! Ta đường đường là một quận chúa! Sao chàng có thể đối xử với ta như thế!”
Thẩm Yến bất vi sở động (*) giật giật đoạn dây leo, chuẩn bị buộc lên người Lưu Linh.
Vị cô nương nào đó tâm tình kích động, hoảng hốt tránh sang một bên.
(*) Bất vi sở động – 不为所动 – bù wéi suǒ dòng: nói chung là không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi.
“Chọn cái nào? Không thì ta giúp nàng chọn?”
“...!Ta… Ta tự đi.” Lưu Linh nghiến răng nghiến lợi đáp.
Một lát sau, Lưu Linh lại đứng yên bất động.
Trước ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Yến, Lưu Linh bình tĩnh tìm lý do: “Ta đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, hô hấp dồn dập, có thể không khí trong núi quá ngột ngạt, ta không thích ứng được…”
“Nói trọng điểm.”
“Thẩm đại nhân chàng cứ đi ba bước lại nói yêu ta một lần, có lẽ ta mới có động lực để đi tiếp.”
Thẩm Yến đi về phía nàng, trước ánh mắt vui mừng, hớn hở của người nào đó, chàng sắc mặt lạnh tanh, 1 tay nắm chặt.
Ý thức được có chuyện không ổn, Lưu Linh quay đầu định trốn, nhưng tay Thẩm Yến đã vươn ra, kéo nàng lại.
Trong một khoảnh khắc ấy, Thẩm đại nhân thi triển võ công, vỗ một vỗ không nương tay lên mông Trường Nhạc quận chúa.
“Thẩm Yến!” Lưu Linh bị đánh đau, ánh mắt lạnh đi, cả người run run, nhảy dựng lên, tức giận hét; “Chàng dám đánh ta?”
“Cô nương à!” Thẩm Yến chậm rãi khuyên bảo: “Đánh là yêu, mắng là thương.
Không phải ta đang thể hiện tình yêu với nàng hay sao?”
“....”
Lưu Linh nghẹn họng không nói được lời nào.
Vất vả một lúc Lưu Linh mới chấp nhận lên đường, đi được một thêm một đoạn, cô nương phiền phức nào đó tiếp tục kiếm cớ: “Thẩm đại nhân, chàng có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không? Ánh nắng mặt trời gay gắt như vậy…” Nàng thuận theo ánh mắt Thẩm Yến nhìn bầu trời xầm xì một một tia nắng phía trên, mặt không đổi sắc tiếp tục nói liên thiên: “Thời tiết oi bức như thế này, ta lo lắng sức khỏe chàng không chịu được.”
Thẩm Yến quay đầu, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho nàng.
“Gì thế?” Lưu Linh cảnh giác đứng yên bất động hỏi.
“Đánh nàng ngất xỉu, rồi khiêng đi cho nhanh.”
“...”
Thẩm Yến và Lưu Linh mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, mới tiếp tục lên đường.
Lưu Linh đi phía sau lưng chàng im lặng cúi đầu mỉm cười, lại vươn người cọ cọ lên lưng Thẩm Yến, động tác y như một con mèo nhỏ, có chút nhu thuận, đáng yêu.
Thẩm Yến trở tay, nắm lấy tay nàng, nàng lại tránh