Gần đây Lưu Linh có chút không vui nên rời khỏi Giang Châu đi đến Nghiệp Kinh, tiện đường giải sầu một chút.
Nửa đường gặp được Thiên Hộ đại nhân của Cẩm Y Vệ, Thẩm Yến, nàng muốn theo đuổi Thẩm Yến, cưỡi Thẩm Yến.
Có lẽ là vì tư thế khi chàng nói chuyện với người ta quá hấp dẫn.
Dáng dấp chàng đẹp mắt, mạnh mẽ thanh chính, vết sẹo dưới mắt lại tựa mang yêu khí.
Dáng người tốt của chàng thì càng không cần phải nói, vai rộng eo mảnh mông hẹp, phi ngư phục giống như được đặt may riêng.
Ừm, thật sự là khiến cho người ta không dời nổi mắt.
Nhưng khuyết điểm của chàng chính là không cho Lưu Linh sắc mặt tốt.
Lưu Linh đi cảm tạ ơn cứu mạng của chàng, nói: “Thẩm đại nhân, huynh xem huynh đã cứu ta một mạng, ta quá cảm tạ huynh.
Huynh xuất hiện đúng lúc, làm ánh nắng vì vậy mà trở nên rạng rỡ, khiến mây đen vì thế mà tan đi, để…”
Chàng cắt ngang lời ca tụng của Lưu Linh: “Trả lại thẻ bài lại cho ta.”
Đương nhiên là Lưu Linh không trả.
Trả rồi thì nàng còn làm thế nào mà kiếm cớ quyến rũ chàng chứ, dù sao chàng cũng luôn nghiêm mặt.
Nàng tiếp tục khen chàng, chàng xoay người rời đi.
Kêu một tiếng này, chàng nói: “Ta cảm thấy người khát nước, dứt khoát viết lại lời khen ngợi của người đối với ta đi, có thời gian rảnh ta sẽ xem.”
Nhưng Lưu Linh thật sự viết lời ca ngợi rồi thì chàng lại không xem.
Chàng chạy tới nói kế hoạch bàn nhiệm vụ với các huynh đệ của mình.
Mặt trời lớn chiếu gay gắt, chàng đứng ở nơi đó nói chuyện với người ta.
Các Cẩm Y Vệ khác còn đứng ở dưới bóng cây đấy, tư thế đứng của chàng có đẹp hơn nữa thì Lưu Linh cũng đau lòng… dáng dấp đẹp như vậy mà sao không quý trọng chứ?
Bị rám đen mất thì làm sao bây giờ? Phơi nắng bị tổn hại thì làm sao bây giờ?
Có thể là sự nóng nảy của Lưu Linh ở bên này quá rõ ràng, chàng quay đầu nhìn nàng: “Người muốn đi nhà xí?”
Lưu Linh nói: “Ta lo huynh bị cháy nắng.”
Chàng nói: “Người lo cho mình xem có thể bị phơi nóng chóng mặt hay không trước đi đã.”
Buổi chiều hôm đó Lưu Linh bắt đầu không thoải mái, đầu óc choáng váng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đại phu nói là bị cảm nắng.
Buổi tối chàng tới thăm nàng, bưng một bát thuốc bốc lên khí độc đen sì, Lưu Linh quả thật nghi ngờ chàng muốn hạ độc chết nàng.
Chàng từ trong đêm tối đi vào nơi có ánh đèn, mặt mày trở nên rõ ràng từng chút một, loại cảm giác làm cho người ta tim đập rộn lên ấy, chậc chậc.
Lưu Linh nói: “Đều tại huynh, là huynh nguyền rủa làm ta bị bệnh, huynh liệu đó mà làm đi.”
Chàng nói: “Ngày mai ta vẫn đứng dưới ánh mặt trời, người thử nguyền rủa ta hai tiếng xem ta có thể phơi nắng sinh bệnh không?”
Lưu Linh nói: “Mặc kệ, đặc tính của huynh ta đương nhiên là không bắt chước được.”
Chàng nói: “Người nói lời này có thấy chột dạ không?”
Lưu Linh cười, càng nhìn chàng càng không nhịn được cười.
Thế nhưng nàng cười với chàng, cười đến mức rất đẹp đẽ, chàng đối với người qua đường Giáp Ất Bính cười đến mức cợt nhả như vậy cũng không cười với nàng.
Vì để có thể nhìn thấy chàng cười trước, Lưu Linh thường đi tới đi lui, đi qua đi lại bên cạnh chàng.
Chàng nói: “Người thật sự thích đi, vậy thì vẫn nên ngồi xe ngựa gì đó đi, ngày ngày kéo sợi dây, thắt người ở phía sau để đi là được rồi.
Cách xa vạn dặm, chắc chắn là người không thành vấn đề.” (?)
Lưu Linh nói: “Để ta đi như thế thì cũng được, huynh đảm nhiệm làm củ cà rốt treo ở phía trước ta.
Kéo một bước, ta đi một bước, nói không chừng như vậy là có thể đi tới Nghiệp Kinh, còn bớt cho huynh thấy phiền muộn ta ở trên đường tiêu xài nhiều.”
Chàng nói: “Cà rốt? Rất có ý tưởng.
Nhưng ta không cần treo ở trước mặt người, người có tin ta ở phía sau đá người một cái không?”
Lưu Linh nghĩ “Huynh dám” nhưng lại cảm thấy chàng thật sự sẽ đá nàng… nàng đường đường là Quận chúa, vào lúc này mà thân phận lại không có tác dụng gì, thật sự là thương tâm.
Nhưng nàng vẫn tìm cơ hội vẽ lên mấy tấm chân dung mà Thẩm Yến cất giữ, sau đó chàng đã trông thấy nhưng chỉ lườm nàng một cái mà không nói gì.
Lưu Linh xem như không biết chàng đã nhìn thấy.
Có lần nàng lên xe ngựa, đi tương đối chậm, đúng lúc bắt kịp Thẩm Yến từ phía sau lưng nàng đi về phía chuồng ngựa.
Nàng đã đoán sai thời gian và ngoài ý muốn, lúc dự tính hai người sẽ lướt qua vai nhau thì dưới chân nàng mềm nhũn, ngã xuống đất.
Sau đó nàng thật sự ngã xuống.
Lưu Linh ngồi dưới đất, tức giận bất bình nhìn Thẩm Yến, chàng đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ nhìn nàng.
Phía sau chàng không biết lúc nào đã có thêm một Cẩm Y Vệ, đang báo cáo với chàng, đúng lúc ngăn cản bước chân của Thẩm Yến, đồng thời chặn đứng kế hoạch của Lưu Linh.
Nàng nói: “Nhìn nhìn nhìn, có gì hay mà nhìn?”
Chàng nói: “Nhìn người gặp chuyện ngoài ý muốn liên tục, có lẽ thứ người cần không phải là đi Nghiệp Kinh mà là đi tìm đại phu giúp người nghỉ ngơi lấy lại sức.”
Lưu Linh bất động, nhìn chàng đi qua đưa tay ra với nàng.
Bàn tay quen cầm kiếm điển hình, ở giữa lòng bàn tay có vết chai dày, hình dáng tay của chàng cũng rất đẹp.
Đương nhiên, nếu như chàng không đẹp thì nàng cũng thấy chướng mắt chàng.
Chàng cười: “Vẫn chưa chịu đứng dậy? Nếu không ta cũng bị người làm té một cái, người thấy thế nào?”
Đây là lần đầu tiên chàng cười với nàng.
Lưu Linh cầm lấy tay chàng, sắc mặt vẫn không dễ nhìn, sau khi đứng lên, nàng nhân lúc chàng không sẵn sàng mà đưa chân đá chàng, chàng phản ứng nhanh, tránh đi rất nhanh.
Chân của nàng mới duỗi ra là chàng đã cách xa nàng một trượng rồi.
Lưu Linh nói: “Không phải huynh nói ta có thể làm huynh ngã một cái sao? Huynh nói chuyện không giữ lời gì hết.”
Chàng nói: “Tiểu cô nương, ta là cha của người sao, sau khi đùa cho người cười còn nhất định phải nói gì nghe nấy?”
Chàng không phải là cha của nàng, nàng muốn ngủ với chàng mà thôi, nhưng sau khi phát hiện ra Thẩm Yến vẫn khó chơi như trước đây thì nguyện vọng này càng thêm mãnh liệt.
Người mới lớn hơn nàng có mười tuổi mà làm gì lại gọi nàng là “Tiểu cô nương”? Gọi đến mức nàng đều sinh ra áp lực tâm lý rồi.
Nàng kháng nghị với chàng: “Vì sao lại gọi ta là tiểu cô nương? Cứ như ta là con nít không bằng.”
Chàng nói: “Vậy thì đại cô nương?”
Nàng nói: “...!Vẫn là tiểu cô nương đi.”
Buổi tối Lưu Linh lại đi tìm chàng nói chuyện thi từ ca phú.
Chàng nói: “Không hiểu.”
Lưu Linh nói: “Cho nên mới nói chuyện.”
Chàng nói: “Ta không có tâm tình.”
Đúng lúc ngày mùa hè có một con côn trùng màu đen to như hạt đậu vo ve từ trên không trung rơi xuống, bay lên cổ áo của Lưu Linh, Lưu Linh vừa nhảy vừa kêu, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Thẩm Yến đưa tay giúp nàng lấy côn trùng xuống.
Cong ngón tay bắn đi, côn trùng một lần nữa lao vào vòng ôm của thiên nhiên.
Nàng nói: “Cười cái gì? Không có tâm tình nói chuyện với ta mà có tâm tình nhìn ta xấu mặt?”
Chàng nói: “Rất có tâm tình.”
Không phải mùa hè rất nóng sao?
Dọc đường bọn họ vẫn luôn đi trên núi, ngủ dã ngoại, Lưu Linh nhìn thấy một đầm nước hồ là không muốn đi nữa, nàng đề nghị tất cả mọi người tắm rửa xong lại nói.
Tất cả mọi người bận rộn, Lưu Linh vừa đi tới bên cạnh Thẩm Yến, chàng liền đứng dậy: “Biết ngay là người muốn tìm ta.”
Lưu Linh nói: “Nhiều nam như vậy, ta không quá tín nhiệm, muốn để huynh giúp ta trông chừng.
Huynh biết đó, thân phận ta cao quý, lại là mỹ nhân, từ nhỏ đã có rất nhiều người thích ta.
Ta rất không có cảm giác an toàn…”
Chàng ngắt lời: “Đi thôi.”
Lưu Linh vẫn chưa kịp phản ứng.
Chàng nói: “Muốn ta đá người xuống nước sao? Cảm nhận sự mỹ lệ không gì