Khi Thẩm Yến ôm Lưu Linh vào bờ, bởi vì quấn quýt suốt dọc đường, Lưu Linh lại không thành thật nên tay chàng hơi hơi lệch ra bên ngoài.
Nàng cũng lăn một mạch ra khỏi lồng ngực của chàng, rơi tõm vào hồ nước.
Lúc này, đương nhiên Thẩm Yến sẽ không tiếp tục cho rằng nàng sẽ chết đuối ở dưới nước.
Ánh trăng trên trời khuất bóng, cũng không nhìn thấy ánh sáng.
Thẩm Yến nhìn từ vị trí của mình, vô số lá sen, bèo tấm nhìn không thấy ranh giới đang nổi trôi bập bềnh bên trong hồ.
Trời tối, phóng tầm mắt nhìn lại, hồ sen rộng bát ngát, tia sáng lóng lánh trong bóng tối, ngoại trừ cái này ra thì cũng chẳng nhìn thấy cái gì.
Mặt hồ hoàn toàn tĩnh lặng, đột nhiên, chàng cảm thấy phần cơ thể chìm dưới nước, từ chân tới thắt lưng, có thứ gì đó quấn lên trên như tơ như dây leo.
Chàng duỗi tay ra túm lấy, mò thấy một mảng lớn màu xanh lá đậm.
“Lưu Linh…” Thẩm Yến gọi nàng.
Chàng cúi đầu xuống, vừa ẩm ướt lại vừa trơn trượt, xông tới từ bốn phía, bao vây lấy chàng, lúc trước là màu xanh của nước, hiện tại là màu đen như mực.
Chàng chỉ nhìn thấy lớp sương mù có màu xanh như lá sen trồi lên, bao phủ nửa người dưới của chàng.
Từng giọt từng giọt rơi lã chã như con nhện chăng tơ.
Cơ thể và tay của nàng đều mềm mại như nhau, bám vào thắt lưng của chàng, từ từ bò lên trên.
Chẳng biết từ lúc nào, áo bào bên ngoài dán chặt vào người Thẩm Yến đã bị cởi ra, nàng dệt thiên la địa võng, quấn lấy chàng, càng quấn càng chặt giống như yêu tinh.
Hô hấp của Thẩm Yến dần trở nên dồn dập, chỗ bụng dưới bắt đầu bùng lên một ngọn lửa cháy hừng hực, đốt cho tâm trí chàng trở nên mơ hồ, cổ họng vừa khô vừa căng chặt.
Chàng ngửa cổ lên, trong nóng có lạnh, yết hầu lăn lộn.
“Lưu Linh!” Giọng chàng khàn khàn, lại gọi một tiếng nữa.
Cảm xúc bắt nguồn từ dưới nước, tiếp tục lan lên trên dọc theo da thịt ở eo và sống lưng.
Chàng cảm thấy lạnh lẽo, mở mắt ra thì trông thấy, không biết từ khi nào, cơn mưa nhỏ đã ngừng rồi lại rơi xuống tí ta tí tách.
Thẩm Yến cố chịu đựng, cảm nhận, hiểu rõ.
Cái cảm giác nóng nực buồn bực này, ngay cả có mưa thì cũng càng trở nên mãnh liệt hơn, đẩy chàng lên đỉnh điểm, không có đường lui.
Mái tóc dài của nàng nổi bồng bềnh trên mặt nước, xõa tung.
Đột nhiên, thiếu nữ sạch sẽ trắng nõn như hoa mai sinh ra từ bụi trần phá nước trồi lên ở ngay trước mặt chàng, nước nhỏ giọt chảy xuống từ sợi tóc và mặt mày của nàng.
Nàng lén la lén lút, bị chàng kéo nhẹ ra ngoài.
Dường như có người đi ngang qua ngọn núi kia; chính là ta, trên người khoác sắn dây, eo thắt tùng la.
Lén liếc mắt nhìn sang, nở nụ cười xinh đẹp; khiến chàng mến mộ sự duyên dáng của ta*.
*Đây là bốn câu thơ trong bài thơ “Sơn Quỷ” của Khuất Nguyên.
Nội dung phần lớn thể hiện tình cảm biệt ly, ưu sầu, ai oán.
(Nguồn: Thế Trung Phùng Quân)
Tóc dưới da nửa che nửa đậy như bị bao trùm bởi sương mù.
Lưu Linh nhìn chàng với vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt sáng ngời.
Nàng ngẩng đầu lên liếc nhìn không trung, không trăng, không sao, chỉ nước mưa rơi vào mắt nàng.
Thẩm Yến cúi đầu muốn hôn nàng, nhưng nàng lại linh hoạt trốn ra sau, chui tọt ra ngoài.
Trong nháy mắt, Thẩm Yến lại nhìn lên, nàng xông ra từ khóm hoa sen cách đó mấy trượng.
Lưu Linh nói: “Không phải Thẩm đại nhân rất giỏi sao? Bắt được ta, ta sẽ để cho chàng hôn.”
Ở trước mặt nàng, Thẩm Yến vẫn luôn nghiêm túc khống chế nàng, dường như nàng làm cái gì cũng không thoát khỏi dự đoán của chàng, kết quả gì chàng cũng có thể xử lý được.
Vậy bây giờ thì sao?
Rõ ràng Thẩm mỹ nhân bơi không giỏi bằng Lưu Linh.
Với phong cách khác người của Lưu Linh, nàng không giày vò chàng thì giày vò ai đây?
Mỹ nhân đã tới tay mà lại bay mất, Thẩm Yến chậc một tiếng, Lưu Linh, nữ nhân này… Thật là!
Chàng cúi người chìm vào trong nước.
Thấy Thẩm đại nhân biến mất không thấy khỏi mặt nước, Lưu Linh cười khẩy một tiếng, ngụp xuống khóm hoa sen, cũng biến mất.
Mặt hồ lại một lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng, xanh biếc ngàn dặm, thỉnh thoảng có gợn sóng dập dờn.
Hạt mưa rơi xuống bề mặt lá sen, xanh mướt một màu, âm thanh như tiếng ngọc rơi, vô cùng giòn giã.
Nếu như có thể, chỉ mong có thể hòa vào nhau với người như nước với sữa, cứ ngủ say dưới nước như vậy.
Nếu như có thể, chỉ mong có thể mãi mãi ở bên người.
Thế giới dưới nước, một đôi nam nữ dây dưa cùng một chỗ.
Sóng nước dập dờn, môi của Lưu Linh dán vào môi của Thẩm Yến, thổi khí cho chàng.
Chàng đè tay nàng lại, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào nàng, mãi mãi như vậy cũng không tệ.
Chòng ghẹo à?
Ai không biết chứ?
Trong lúc vô thức, vạt áo của Lưu Linh bị tản ra, da thịt nửa người vốn đã bị lộ lại lộ hết hoàn toàn.
Tay chàng nóng rực, vuốt ve nàng dọc theo eo nàng lên trên, sống lưng nàng run rẩy.
Nàng cũng nổi lên trên cùng chàng.
Ánh mắt Lưu Linh cong cong, nàng duỗi tay ôm lấy Thẩm Yến, quấn chân lên eo chàng.
Trong đêm tối, dưới hoa sen, bọn họ ở trong nước.
Rất chân thật, rất ướt át, rất đẹp.
Trong lúc ngẩn ngơ, bọn họ nghe thấy tiếng nói nghi hoặc của tôi tớ ở trên bờ: “Thẩm đại nhân và quận chúa không ở đây à, vậy đi chỗ khác tìm xem.”
Ngọn đèn ở trên bờ lay động, nước mưa rơi xuống đỉnh đầu của bọn họ, sông nước lộ ra bóng dáng mơ hồ, đen nhánh một mảnh.
Có cảm giác mập mờ quỷ dị, giống như đang ở một thế giới khác.
Nơi chỉ có hai người Lưu Linh và Thẩm Yến.
Một lúc lâu sau, Thẩm Yến mới ôm người đẹp nhỏ xinh bóng loáng, trần trụi trong lồng ngực mình lên bờ.
Cẳng chân của nàng đặt ở trên cánh tay chàng, thon dài trắng nõn và mềm mại, khiến người mơ màng.
Lưu Linh đung đưa nói: “Sao chàng không cởi?”
Thẩm Yến nói: “Vì đây là phúc lợi dành riêng cho một mình nàng.”
Lưu Linh cười khẽ một tiếng, hiển nhiên rất hài lòng về câu trả lời này, nàng không nói gì nữa.
Nhưng một lát sau, nàng nói mà chẳng có dấu hiệu gì: “Thật là thoải mái.”
Thẩm Yến liếc nàng một cái.
“Ta vẫn còn muốn nữa.” Nàng liếm liếm khóe miệng, vươn tay ra, sờ về phía eo của Thẩm Yến.
“Được.” Thẩm Yến dễ nói chuyện như thế đó.
Suốt cả đêm, hai người vẫn luôn dây dưa từ hồ hoa sen đến tận trong phòng.
Cá thích nước lạnh, đêm đêm vui thú, sự nóng bỏng trong đó, đương nhiên không cần kể ra với người ngoài.
Chỉ sợ, nếu như lão hầu gia và Thẩm phu nhân biết được hai người làm xằng làm bậy thì có thể sẽ tức chết mất.
Nhưng dẫu sao khoảng thời gian giả câm giả điếc vẫn phải kết thúc, nửa đêm, Lưu Linh nằm trong lồng ngực của Thẩm Yến, nói với chàng: “Chàng đừng xen vào, ta nhất định sẽ thuyết phục được cha nương của chàng.
Đợi khi nào thuyết phục được cha nương của chàng thì để cho bọn họ đi nói với gia gia của ta.
Cho dù gia gia của ta không đồng ý, ta cũng sẽ gả cho chàng, nhưng dù sao ta vẫn hi vọng gia gia sẽ đồng ý.”
Lưu Linh vốn nghĩ, quan tâm cái quái gì chứ, nàng thích Thẩm Yến, nàng phải gả cho Thẩm Yến, người khác thích nói gì thì nói.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn lớn lên trong trách móc.
Nhưng sau khi càng ngày càng thích Thẩm Yến, nàng không nhịn được muốn bảo vệ chàng.
Thẩm mỹ nhân quang minh lỗi lạc nhiều năm như vậy, trên người không có một vết nhơ nào, sao nàng có thể nỡ để mình trở thành một bộ phận xấu xí của chàng?
Nàng nghĩ, nàng có thể nhận được lời chúc phúc… mà nhỉ? Cho dù chỉ có vài người như thế mà thôi.
Thiếu nữ nằm trên đầu gối của Thẩm Yến, Thẩm Yến thản nhiên vuốt ve mái tóc đen mượt như mây như tơ lụa của nàng, không tỏ ý kiến, thậm chỉ còn hỏi ngược lại: “Nàng định thuyết phục cha nương của ta như thế nào?”
“Chính là giả vờ dịu dàng giả vờ hiền huệ ấy, nếu như ta đối xử thật lòng với bọn họ, chung quy bọn họ sẽ cảm động vì ta chứ.”
Thẩm Yến hừ một tiếng, tựa như không cho là đúng.
Lưu Linh ngồi dậy, trừng mắt nhìn chàng: “Chàng có ý gì? Cho rằng ta không hiền lương được à? Thẩm Yến, chàng coi thường ta à, chàng cứ chờ mà xem.”
Thông thường nếu như người yêu bình thường nói như vậy, đằng trai đều sẽ hạ mình, giúp đằng gái một chút, an ủi trái tim mềm yếu của cô nương kia.
Nhưng Thẩm đại nhân thì không.
Chàng lãnh đạm nói: “Muốn đâm đầu vào tường thì cứ đâm đi.
Lúc khóc thì đừng tìm ta.”
“…” Thật ra Lưu Linh cũng không cảm thấy chàng vô tình, nàng đã quen với tác phong nói một không hai của Thẩm mỹ nhân rồi: “Đừng nói đùa, sao ta có thể khóc chứ?”
Thẩm Yến để mặc cho Lưu Linh phát huy.
Chàng quả thật là không về phủ, cũng không nói gì với cha nương mình.
Thứ nhất là vì chàng lại trở nên bận bịu, thứ hai là vì chàng cũng tò mò, Lưu Linh định trở nên dịu dàng hiền huệ như thế nào đây.
Nhiều năm như vậy, Lưu Linh đã quen kiêu căng cao ngạo.
Cho dù là ở trước mặt ai, nàng cũng không để bản thân mình phải chịu thiệt, nên nổi giận thì nổi giận, nhìn ai không vừa mắt thì sẽ trực tiếp đánh luôn hoặc là chạy lấy người.
Nàng cảm thấy mình sống cũng chẳng dễ dàng gì, nên phải đối xử với bản thân tốt một chút.
Người chưa bao giờ nhẫn nhịn