Trường Nhạc quận chúa chưa từng được tình thân chiếu cố, đã từng có một tình yêu khá đẹp.
Lúc trẻ nàng đã định chung thân, dự tính hai năm sau thì gả.
Vị công tử này văn tài võ giỏi, tuấn dật như mây ngũ sắc, thân phận tương xứng với nhà nàng.
Càng khó hơn là, quý công tử như vậy lại giữ mình trong sạch, tình cảm rất khăng khít với Trường Nhạc quận chúa.
Quảng Bình vương phủ là thác nước đục, ngấm ngầm đả kích hay công khai đều khó đề phòng, bọn thị nữ hi vọng quận chúa nhà mình có thể rời khỏi biển khổ, sớm ngày gả vào trong quý phủ của nghi tân tương lai, rời xa tất cả những thứ dơ bẩn bây giờ.
Hiện tại, Linh Tê rất mơ hồ: Thanh niên ngồi trong bóng tối kia, bộ dạng lúc cúi đầu, cực kỳ giống một người.
Linh Tê mang suy nghĩ của mình chia sẻ với Linh Bích, Linh Bích nhìn Thẩm Yến đang "nói chuyện yêu đương" cùng quận chúa, "Giờ ngươi mới phát hiện ra à.
Nhất là vết sẹo trước mắt kia, vị trí giống y đúc nốt ruồi nước mắt của nghi tân đại nhân..
Nhất định là quận chúa yêu tha thiết Nghi Tân đại nhân!"
"Quận chúa không nên như vậy..
Cô nói xem, có phải Thẩm đại nhân là huynh đệ ruột bị thất lạc nhiều năm của nghi tân đại nhân hay không?"
"Thẩm đại nhân cũng đang ở nghiệp kinh, ngài ấy có từng gặp nghi tân đại nhân hay chưa? Có phát hiện ra rằng bọn họ rất giống nhau không?"
Khi thị nữ đang sắp xếp cho chủ tử, Trường Nhạc quận chúa lại cứng đầu phân phát bữa tối, đối phương cự tuyệt, nàng lại đổi món mới đi lại.
Thẩm Yến không đói, khi có công vụ trong người, hắn không muốn giao tiếp nhiều cùng quận chúa, hắn cự tuyệt sự ân cần của quận chúa.
"Không thích thịt gà? Cũng không thích cá?" Lưu Linh nghiêm túc nghiên cứu khẩu vị của hắn.
"Đa tạ tâm ý của quận chúa, ta không đói bụng."
Lưu Linh lại bưng một mâm thịt thỏ hoang tới.
"..."
Thẩm Yến ngồi trên bậc thềm thứ ba trước cửa, sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt lạnh nhạt.
Nếu như người khác nhìn đến, chắc chắn sẽ bị hơi lạnh của hắn cắn xé, nhượng bộ lui binh.
"À, cũng không thích thịt thỏ?" Hình như Lưu Linh nhìn thấy vẻ mặt khó coi của đối phương, thấy hắn không nhận, lại chuẩn bị đi đổi.
"..
Ta không ăn mặn." Thanh niên ở sau lưng nàng nói.
Không ăn mặn? Đúng là bệnh nhà giàu.
Làm Cẩm y vệ, lúc chấp hành nhiệm vụ, hắn bị giày vò nhiều lắm đấy.
Lưu Linh thẳng lưng lên, bước chân không ngừng, mặt không đổi sắc, lại nhân lúc không người phát hiện, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một chút: Xem đi, quá đơn giản.
Thẩm Yến dầu muối không vào, vẫn thua nàng một bậc.
Dựa theo thái độ Thẩm Yến đối với nàng, không những nhượng bộ lui binh với nàng, mà hắn cũng không hy vọng người khác quá chú ý bọn họ.
Nếu như hắn lại không đáp ứng, Trường Nhạc quận chúa cứ một chuyến lại một chuyến đổi đồ ăn, nhất định sẽ khiến cho mọi người chú ý.
Ây chà, hiện tại mọi người cũng đang chú ý đó thôi..
Chẳng qua ở trước mặt Thẩm Yến, không ai dám lại gần xem náo nhiệt.
Lúc Lưu Linh quay trở lại, bưng hai bàn thức ăn chay.
Thẩm Yến tiếp nhận, nói cảm tạ.
Nàng thấy hắn nhận lấy, lại xoay người rời đi.
Thẩm Yến nghĩ cuối cùng nàng cũng đi rồi, đang định yên tĩnh ăn bữa cơm, Trường Nhạc quận chúa lại đi vòng trở lại.
Nàng múc cho hắn thêm một chén gạo trắng, "Nghe nói cơm của phủ Giang Châu chúng ta thơm hơn ở nghiệp kinh."
"..
Ta thực không đói bụng."
"Lượng cơm huynh ăn ít như vậy? Còn không bằng Miêu Miêu ta nuôi nữa."
"Miêu Miêu? Người đang so ta với con mèo người nuôi?"
"Đương nhiên không phải," Lưu Linh thản nhiên giải thích, "Đó là chó ta nuôi."
"..."
Một con chó, hay cho một chủ nhân đặt tên nó là Miêu Miêu.
So sánh với nó, bị Trường Nhạc quận chúa đùa giỡn hai câu, nháy mắt Thẩm Yến cân bằng tâm lý.
Lưu Linh còn muốn đi, Thẩm Yến đứng dậy cùng nàng, "Quận chúa còn muốn bưng thức ăn?"
"Đương nhiên.
Huynh khổ cực đi cả một ngày, tiêu hao rất nhiều sức lực, nếu không ăn thịt, đương nhiên phải ăn nhiều đồ ăn chay một chút..
Huynh là ân nhân cứu mạng của ta, sao ta nỡ để huynh chịu khổ?"
Nội dung câu từ của nàng cẩn thận, ngữ điệu lại quá lắm, sắc mặt càng là lạnh nhạt từ đầu tới đuôi.
Thẩm Yến nhíu mày, hắn không quen như vậy.
Nhưng vừa thấy Lưu Linh đã biết là người khó nói chuyện, chỉ cần nàng ta muốn làm, sẽ không thèm để ý sự cự tuyệt của hắn.
Thẩm Yến sao có thể để quận chúa hầu hạ mình ăn cơm giống một thị nữ?
"Ta đi bưng."
Lúc Thẩm Yến trở về, nhìn thấy Lưu Linh ngồi ở vị trí bên cạnh mình.
Thiếu nữ quý tộc tay ôm hai đầu gối, thắt lưng thẳng thắn, ngồi ngay ngắn, tạo nên bức tranh mỹ nữ đẹp nhất, ngồi trên bậc thềm mộc mạc đúng là tạo ra hiệu quả đặc biệt.
Tay Thẩm Yến bưng đồ ăn, miệng ngậm bánh màn thầu, nhìn thấy Lưu Linh, nhất thời xấu hổ ngượng ngùng, cảm thấy mình đã quá thô lỗ khinh nhờn bức tranh mỹ nữ đắt tiền này.
Phát hiện cái nhìn chăm chú của hắn, Lưu Linh ngẩng đầu, nhìn lại hắn.
Con ngươi hơi lành lạnh, vô dục vô cầu.
Đợi hắn ngồi xuống, nàng hỏi hắn, "Huynh nhìn ta làm cái gì?"
Thẩm Yến và cơm.
"Nhìn ta làm cái gì?"
Miệng Thẩm Yến đang ăn rau trộn, phát huy thái độ "lạnh lẽo" đến cực hạn.
"Có phải ta dung mạo như thiên tiên, huynh đột nhiên ái mộ?"
"..
Khụ, khụ khụ!" Thẩm Yến phun cơm trong miệng ra, màu da trắng nõn nháy mắt nhuộm đỏ, con ngươi ướt át, vội vàng tìm nước uống.
Lưu Linh hừ một cái rồi cười, "Đừng sặc." Giọng điệu mang theo sự kiêu căng ngạo mạn chỉ thuộc riêng về nàng.
Thẩm Yến từ từ thở, xoay người đối diện với nàng, "Nhìn người cảm thấy người xấu."
"..."
Lưu Linh bị mấy chữ của hắn làm tức giận đến đau ngực.
Nàng biết hắn cố ý chọc nàng tức giận, nhưng chỉ cần lấy diện mạo của hắn làm tiêu chuẩn cân nhắc, nàng cũng được coi là mỹ nhân!
Trong ánh mắt thâm trầm của quận chúa, Thẩm Yến thờ ơ ăn cơm, bỗng dưng cảm thấy đồ ăn thật là ngon.
Lưu Linh điều chỉnh tâm tình của mình, áp chế lửa giận.
Nàng lại muốn khiêu chiến cực hạn của Thẩm Yến, thì một bóng người chợt xuất hiện, hắn ôm bát ngồi bên cạnh, "A! Thẩm đại nhân, huynh đang tán gẫu cùng quận chúa?"
Thẩm Yến cười ha ha, vùi đầu ăn cơm không thèm ngẩng đầu lên.
Thiếu nữ bên cạnh ngang ngược quét mắt tới, mặt La Phàm hết trắng tới xanh rồi lại đỏ, cẩn thận nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh Thẩm đại nhân, "Quận, quận chúa mạnh khỏe."
Lưu Linh gật đầu.
La Phàm thấy quận chúa không nói chuyện, lại không bới móc hắn, lá gan lớn hơn một chút, "Quận chúa, ti chức tên La Phàm! Ti chức và Thẩm đại nhân là huynh đệ tốt, Thẩm đại nhân có nhắc tới ti chức với người không?"
"Không."
La Phàm lập tức dùng ánh mắt vừa bị thương vừa khiếp sợ