"Trước đây chàng cho ta ngắm sao trên trời, chàng nói chúng đẹp nhất.
Bây giờ ta cũng cho chàng xem."
Mấy đầu ngón tay của Lưu Linh nhẹ nhàng lướt qua, khuôn mặt trắng trẻo của nàng ngẩng cao, say sưa nhìn những ngôi sao trong bàn tay mình dần dần tỏa sáng thành một vùng sao sáng.
Biển sao trời trên đỉnh đầu cách họ xa xôi như thế, cả đời cũng không thể nào chạm đến được.
Nhưng trên đời chính là có những bậc kỳ tài, hao tổn cả một đời, dùng thời gian đời đời kiếp kiếp để nghiên cứu bầu trời đầy sao kia.
Sau đó nàng làm động tác dùng tay thắp sáng ngôi sao, trộm lấy ánh sáng từ nơi chân trời đem đến cho Thẩm đại nhân xem.
"Ta sẽ hỏi người của Khâm Thiên Giám, Thẩm đại nhân, chàng làm được, ta cũng sẽ làm được."
Lưu Linh đứng giữa làn gió, đưa tay hướng thẳng lên trời, y phục phấp phới tung bay.
Nàng xinh đẹp, phóng khoáng đường hoàng, thản nhiên không hề sợ hãi khiến người ta không nhịn được muốn tới gần nàng.
Thẩm Yến đứng lên đi về phía nàng, ôm nàng vào trong lòng mình, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Lưu Linh cùng Thẩm Yến đi vào trong phủ đệ.
Nàng nghĩ Thẩm Yến chưa bao giờ kể cho nàng nghe chuyện xảy ra trong nội bộ Cẩm Y Vệ mà nàng cũng chưa từng hỏi đến, hiện tại chỉ có thể tìm kiếm những chuyện khác để làm cho chàng vui vẻ hơn một chút.
Nàng cũng không định hỏi chàng hôm nay đã đi đâu nhưng nàng vẫn sẽ tìm mọi cách để biết được.
Thẩm Yến của ngày hôm nay hoàn toàn khác với Thẩm Yến của mọi ngày.
Bình thường mỗi khi chàng gặp được nàng đều sẽ cùng chàng đùa giỡn, cùng nàng kể chuyện xưa.
Nhưng mà hôm nay chàng lại tuyệt đối im lặng.
Sau khi đưa Lưu Linh vào phủ, đám hạ nhân lập tức bước ra hầu hạ nhưng chàng một câu cũng không nói đã đi về phía giường ngủ nằm xuống, không màng tới bất cứ chuyện gì.
"Có vẻ Thẩm đại nhân say rượu rồi." Thị nữ bưng một chậu nước rửa mặt tới, nhỏ giọng nhắc nhở Quận chúa: "Đại nhân nhà chúng tôi mỗi khi say rượu đều là như vậy."
Lưu Linh gật đầu tỏ ý đã biết rồi ra hiệu cho bọn họ lui xuống.
Nàng ngồi bên cạnh giường, tự tay hầu hạ chàng lau mặt, cởi hài cởi tất ra, sau khi ngẫm nghĩ là không còn việc gì để làm nữa Lưu Linh liền chống cằm ngắm nhìn dung nhan của Thẩm mỹ nhân lúc đang say giấc nồng.
Nàng đương nhiên không có ý định quay trở về...Thẩm đại nhân thành ra bộ dạng thế này, nàng nhất định phải ở lại chăm sóc chàng sao lại có thể bỏ về được chứ.
Nhưng thật ra sau khi Thẩm Yến say rượu thì chính là dáng vẻ như vậy, không đòi hỏi bất cứ chuyện gì thế nên Lưu Linh căn bản là không có chuyện để làm.
Lưu Linh từ từ trườn lên giường, cực kỳ cẩn thận nhích người từng chút từng chút một.
Đột nhiên chàng trở mình quay sang làm Lưu Linh sợ tới nỗi cứng đờ cả người mà chàng lại vùi mặt vào trong ngực nàng.
Khuôn mặt tuấn tú của chàng trai dán lên vùng ngực mềm mại của thiếu nữ, tỏa hương thơm nồng nàn...Mặt chàng hơi ửng hồng, hình như chàng không được thoải mái, hàng mi khẽ run rẩy, từ từ nhắm nghiền mắt rồi tự giác rút lui.
Đừng có rút lui như thế chứ!
Phúc lợi tốt thế này làm sao Lưu Linh lại đành lòng bỏ qua cho được.
Nàng quyết định nắm bắt thời cơ, ôm lấy người Thẩm đại nhân xoay lại kéo đến trước ngực mình.
Sau đó lại nhanh chóng tìm được một tư thế dễ chịu để dựa người để cho Thẩm đại nhân say giấc trong lòng ngực nàng.
Nàng hơi cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thẩm đại nhân đang vùi trước ngực mình.
Lưu Linh cảm thấy hơi xấu hổ, lúc đầu nàng vốn dĩ là đau lòng vì Thẩm Yến nhưng giờ phút này lại trộm thấy trong lòng vui sướng: Là Thẩm Yến chiếm tiện nghi của nàng! Ngày mai nàng sẽ lớn tiếng nói cho mọi người biết Thẩm đại nhân vô liêm sỉ đế mức nào, bắt chàng phải bồi thường cho nàng phúc lợi lớn hơn...
Lưu Linh cố gắng kiềm chế bản thân vì kích động mà phải ngửa mặt lên trời cười lớn.
Nàng cúi xuống, dịu dàng xoa trán cho Thẩm Yến để giảm bớt sự khỏ chịu của chàng.
"Hàn Mặc vốn là không hoàn toàn đứng về phía của Lục gia, chỉ là lúc trước có một chút quan hệ với bọn họ.
Chuyện của Vân Dịch ở Hình bộ tất nhiên gây ra xích mích giữa Hàn Mặc và nhà họ Lục vốn đã có mối quan hệ không tốt đẹp.
Nhà họ Hàn không dám động thủ với nhà họ Lục nhưng Lục Minh Sơn thì dám." Giữa đêm khuya yên ắng không một tiếng động, Thẩm Yến đột ngột mở miệng làm Lưu Linh giật bắn người, nàng hoảng loạn đến độ đơ người ra như một tảng đá.
Tại sao lại có người mở miệng nói chuyện mà lại không hề có dấu hiệu gì như vậy cơ chứ?
"Thẩm Yến? Chàng đang nói chuyện với ta sao?" Lưu Linh không thể tin được.
"Hàn Mặc hoàn toàn không phải là người của nhà họ Lục, Trần Thế Trung lại càng không phải, theo như suy đoán của ta..."
"Cho nên tất cả những chuyện này chàng đều đã đoán ra trước rồi?" Lưu Linh nghe xong thì hỏi.
Chàng gật đầu, đáp lại: "Ta vốn cho rằng có người muốn ly gián mối quan hệ giữa Cẩm Y Vệ và nhà họ Lục, chỉ là ta không đoán trước được lại có huỵnh đệ phản bội ta..."
Trong đêm tối, chàng nằm trong lòng nàng, chậm rãi kể tchuyện cho nàng nghe.
Lưu Linh chăm chú lắng nghe rồi đưa ra những điểm đáng nghi ngờ, sau đó chàng sẽ giải thích cho nàng hiểu.
Lối suy nghĩ của Thẩm đại nhân rõ ràng rành mạch, lời lẽ lưu loát, có điểm nào giống một người đang say rượu đâu nhỉ? Lưu Linh đang suy nghĩ, thị nữ hầu hạ Thẩm đại nhân đã nhiều năm sao lại có thể không hiểu được Thẩm đại nhân.
Làm gì có người nào say rượu mà lại giống như Thẩm đại nhân lúc này đâu?
Dần dần Lưu Linh cảm thấy có điểm gì đó hơi không được hợp lý lắm.
Bởi vì bình thường Thẩm Yến chưa bao giờ đề cập tới chuyện của Cẩm Y Vệ với Lưu Linh.
Nếu như biểu hiện của nàng hơi nhiệt tình, chàng sẽ trêu chọc nàng là "Không cần phải dò hỏi tình báo".
Ngay đến cả hồ sơ chàng cũng thu giữ rất kín kẽ, mỗi lần Lưu Linh gặp chàng, Thẩm Yến đều không để nàng nhìn thấy bất cứ giấy tờ nào có chữ viết.
Đây chính là thái độ có trách nhiệm với chức vụ của mình.
Cho nên dù là người yêu của mình đảm nhiệm chức vụ ở Cẩm Y Vệ nhưng hiểu biết của Trường Nhạc Quận chúa đối với Cẩm Y Vệ cũng không khác gì mấy so với trước đây - tình lang của nàng cái gì cũng không nói cho nàng biết.
Kết quả đêm nay Thẩm đại nhân cái gì cũng nói ra hết, nửa lời cũng không giấu giếm, Lưu Linh hỏi cái gì chàng đáp cái đó.
Kể cả những chuyện trước đây không thể hỏi được nhưng hôm nay Lưu Linh đều có thể hỏi hết.
Chẳng hạn như:
"Chàng trở mặt với Lục Minh Sơn có phải là vì ta không?"
"Đúng vậy."
"Chỉ là vì ta thôi sao?"
"Ừm."
"Vậy là chàng rất thích ta, có đúng không?"
"..."
Thẩm Yến bỏ qua câu hỏi cuối cùng, nói tiếp lời ban nãy còn dang dở: "Sáng hôm nay..."
Lưu Linh ngay từ đầu đã chăm chú lắng nghe, nghe tới đây thì thật sự chết tâm: Còn tưởng đâu Thẩm đại nhân trở nên tốt tính, dễ bắt chuyện như vậy là có thể nghe được vài lời đường mật từ miệng của chàng để thỏa mãn tâm tình thiếu nữ đang rộn ràng của nàng.
Kết quả là Thẩm đại nhân dễ dàng mở miệng ra như vậy chỉ là nhắm vào sự nghiệp của chàng mà thôi, vừa mới nhắc tới chuyện yêu đương là chàng lại tự động né tránh.
Lưu Linh cố hết sức chuyển hướng cuộc đối thoại này sang chuyện tình cảm yêu đương:
"Thẩm đại nhân à, một ngày qua không gặp được chàng ta thật sự rất lo lắng."
"Cẩm Y Vệ..."
"Chàng có nhớ ta không, Thẩm đại nhân?"
"Cẩm Y Vệ..."
Cẩm Y Vệ cái rắm ấy!
Chàng mà còn nói thêm lần nữa thì nàng sẽ cho phóng hỏa nổ tung cả Cẩm Y Vệ đó!
Lưu Linh không thể chuyển hướng cuộc trò chuyện, nàng đối với sự nghiệp Cẩm Y Vệ của Thẩm đại nhân sau đó đã không còn hứng thú nữa.
Đã vậy lại còn phải nghiêm túc ngồi nghe chàng kể Cẩm Y Vệ như thế nào....Cứu mạng với!
Lưu Linh ngẩng đầu lên sám hối với ông trời: Ông trời ơi, con xin lỗi! Con sẽ không oán trách Thẩm đại nhân không kể cho con nghe về chức nghiệp của chàng nữa đâu! Bởi vì con đối với chức nghiệp của chàng thật sự không hề có hứng thú! Con sẽ không bao giờ...!Diệp Công thích rồng (1) nữa, không bao giờ nữa...Con không muốn nghe chàng kể những nhiệm vụ mà chàng đã chấp hành...Con chỉ muốn cùng với Thẩm đại nhân nói chuyện yêu đương thôi mà, tại sao lại hao tâm tổn trí đến như vậy chứ?
Không lẽ suốt đêm nay nàng lại phải nghe chàng kể những chuyện mà chàng đã trải qua trong suốt những năm đương chức ở Cẩm Y Vệ hay sao?
Thật là phiền chết mất thôi!
Lưu Linh giật mình, nàng cho rằng không cần phải tự đặt bản thân vào cảnh khốn cùng như vậy, phải tự mình cứu lấy mình thôi!
Đã nói là phải làm, Lưu Linh cúi người xuống, ôm chặt Thẩm Yến, để cho mặt của chàng áp sát vào vùng đồi núi của mình.
Chàng hít thở không thông, lời nói nửa chừng đứt quãng, lại nhất thời đỏ mặt bừng bừng không nói được tiếng nào.
Lưu Linh ngay lập tức đưa tay nhất quyết bịt kín miệng chàng lại: "Hừ! Lúc này chàng không được nói chuyện! Không cần chàng nói đâu! Hừ! Chàng đừng có lên tiếng đó..."
"Lúc này là lúc nào?" Thẩm Yến khó khăn lắm mới mở miệng được.
Lưu Linh nghĩ ngợi một lúc rồi cúi đầu xuống lấp kín đôi môi của chàng.
Chàng chỉ kịp "A" lên một tiếng đã bị đôi môi của nàng dán lên, không thể tiếp tục nói chuyện được nữa.
Tiếng thở dốc trầm bổng của người thanh niên giữa màn đêm tĩnh lặng rõ ràng nghe thật êm tai, quả nhiên là kích thích đến cực độ.
Phản ứng của chàng đã kích thích đối phương.
Đột nhiên Lưu Linh nảy ra ý định, nàng không thể để tâm đến bất cứ chuyện gì nữa, cứ thế đẩy chàng sang rồi ngồi hẳn lên người chàng.
Nhìn thấy ánh mắt mơ màng của Thẩm đại nhân lại nhìn thấy cánh tay đang muốn chống xuống định đứng lên của chàng, Lưu Linh lập tức tháo đai lưng của đại nhân xuống, cả người nàng phủ lên thân thể chàng, không để cho Thẩm Yến có cơ hội để chạy thoát.
Cách này chính là cách mà nàng yêu thích nhất, là cách có thể làm cho Thẩm đại nhân không còn lời nào để nói nữa!
Trải qua một đêm triền miên cho đến bình mình.
Ngày hôm sau Thẩm Yến tỉnh dậy cảm thấy đầu đau như búa bổ, phát hiện ra Lưu Linh đang nằm trong lòng mình.
Chàng hơi ngẩn người, từ từ mới nhớ lại những chuyện đã xảy đêm qua.
Nhớ tới việc chàng đã nói cho Lưu Linh nghe nhiều chuyện không nên nói như vậy....Mặt Thẩm Yến tức khắc đen như đít nồi.
Chỉ có một điều duy nhất khiến chàng cảm thấy thật may mắn là Lưu Linh không hề có hứng thú với những chuyện đó.
Những gì nàng muốn biết đều đã biết, chỉ đáng tiếc nàng lại không có hứng thú.
Đang mải nghĩ đến chuyện phải xử lý hậu sự như thế nào thì người trong lòng chàng mí mắt đã rung rinh, mắt hạnh mơ màng ngập nước mở to.
Chàng cùng nàng cả người trần trụi nhìn nhau nửa ngày, Lưu Linh lười biếng vươn tay ôm cổ Thẩm mỹ nhân kéo xuống, tìm tòi một nụ hôn nóng bỏng: "Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy chàng trước tiên, ta thật sự rất vui, đa tạ chàng hôm qua ở trước mặt phụ mẫu của chàng tặng cho ta một vở kịch thật hay."
"...Nàng đang nói tới chuyện gì?" Thẩm Yến híp mắt nhìn, rốt cuộc tối hôm qua chàng đã nói với nàng bao nhiêu chuyện rồi?
Lưu Linh thong thả đáp: "Chính là chuyện ngày hôm qua chàng vốn đĩ không phải vì bị vài người phản bội mà tức giận đến mức đó.
Là chàng đã tương kế tựu kế, trừ bỏ chuyện sự nghiệp của chàng, chàng còn hy vọng mượn chuyện này để nói cho cha mẹ của chàng biết ta đối với chàng quan trọng như thế nào." Lưu Linh nằm sấp giữa mớ chăn nệm, đầu gác lên gối đầu hỏi: "Vậy Thẩm đại nhân định khi nào sẽ đưa ta đến trước mặt cha mẹ chàng, nói cho hai người họ biết là ta đã tìm được chàng trước tiên, là ta đã chữa lành trái tim mong manh dễ vỡ của chàng đây nhỉ?"
"Ha ha." Thẩm Yến mặt không biến sắc, rút cánh tay đã bị nàng chèn ép suốt cả một đêm ra: "Nàng nghe lầm rồi, sẽ không có ngày đó đâu."
"..." Lưu Linh bị lời nói vô tình của chàng dọa cho tỉnh ngủ mới ý thức được bản thân đã nói những lời không nên nói.
Thẩm mỹ nhân là người trong nóng ngoài lạnh, chàng sao lại có thể thừa nhận được...Hỏng rồi, con vịt mà nàng dương dương tự đắc đã nắm trong tay lại bị nàng làm bay mất rồi.
"Thẩm đại nhân..." Nàng trườn sấp trên giường, yếu ớt gọi chàng, hy vọng chàng có thể...cho nàng thêm một cơ hội nữa.
Thẩm Yến bước xuống giường, không buồn quay đầu lại mà nói: "Ta có việc phải ra ngoài, nàng tự thu xếp ổn thỏa thì trở về nhà đi."
Đây chính là kiểu ngủ dậy thì liền trở mặt kinh điển đó ư?
Lưu Linh thở dài một tiếng, nằm sấp trên giường nhìn chàng thu xếp gọn gàng, chỉnh tề rồi chuẩn bị ra ngoài.
Nàng cũng không vội vàng gì, nghĩ đến việc nàng đã cứu được "thiếu niên lầm lỡ", sau khi Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân bị nàng mắng "Câm miệng" đối với nàng đã thay đổi thái độ không ít.
Cho dù Thẩm Yến không trực tiếp nói với họ thì Lưu Linh cũng có cách khiến cho công lao của nàng trở thành ấn tượng sâu sắc trong lòng hai vợ chồng họ.
Lưu Linh đột nhiên xuýt xoa kêu lên một tiếng, đau đớn nhắm mắt lại.
Cánh cửa phòng mở ra mang theo ánh sáng vào phòng, nàng nghe thấy rõ tiếng bước chân đang tới gần, còn nghe được tiếng Thẩm Yến hỏi nàng: "Chỗ nào không thoải mái?"
Khóe miệng Lưu Linh cong cong, chàng vẫn còn đang giận nàng nhưng nghe thấy nàng thấy khó chịu thì chàng vẫn vào hỏi han...
Nàng nhíu mày nói: "Ngực của ta đau quá..."
"Ngực đau ở chỗ nào?" Thẩm Yến ngồi xuống ôm nàng vào lòng.
"Là chỗ này..." Lưu Linh nắm tay chàng kéo qua đặt lên hạt ngọc nhỏ ở trước ngực mình nghiêm túc nói: "Thật sự rất đau..."
Thẩm Yến ngay lập tức đóng sầm cửa, một đi không quay đầu nhìn lại.
Lưu Linh nhìn chàng bị mình chọc giận không nhịn được mà vui vẻ trong lòng.
Cẩn thận thưởng thức một chút, nàng nhận ra mình rất thích buổi sáng hôm nay.
Cuộn người trong chăn hết nửa buổi, Lưu Linh càng lưu luyến không muốn rời khỏi giường: Tại sao khắp nơi là hương vị của Thẩm đại nhân mà nàng lại phải rời khỏi, thật là quá tàn nhẫn mà...
Chao ôi!
Lưu Linh thật sự rất nghiêm túc suy nghĩ: Nàng lén trộm một bộ y phục của Thẩm mỹ nhân về để tối đến ôm nó mà ngủ, chắc không có vấn đề gì đâu?
Nhưng nàng lại sợ chàng phát hiện ra sẽ đánh nàng...
Lưu Linh rất nhanh đã nảy ra ý tưởng.
Sau khi bước xuống giường, nàng đi đến trước tủ quần áo của chàng chọn tới chọn lui, sau đó cầm kéo cắt, rất sảng khoái mà cắt một bộ y phục của Thẩm đại nhân, sau lại giả vờ lúng túng rối rít kêu lên: "Y phục tại sao lại hỏng mất rồi? Không phải là do đêm qua chàng dùng sức quá mạnh đó chứ...Ôi, sao mà ta lại không biết xấu hổ thế này."
"..." Hai thị nữ Linh Tê, Linh Bích đang ở ngoài cửa chờ Quận chúa, sau khi nghe thấy mấy lời của Quận chúa thì mặt mũi đều nứt ra: Quận chúa à, người không cảm thấy xấu hổ à?
"..." Bên trong phòng thị nữ của phủ đệ Thẩm gia đang đỏ mặt vì tưởng tượng ra những cảnh không nên tưởng tượng.
Chỉ có mỗi Lưu Linh nét mặt nghiêm chỉnh, tay ôm bộ y phục thanh sam (2) của Thẩm Yến.
bày ra dáng vẻ lo lắng, âu sầu.
Thị nữ trong quý phủ của Thẩm đại nhân sao có thể là đối thủ của nàng cơ chứ?
Đối diện với ánh mắt của Quận chúa, bọn họ đều ậm ờ, xì xầm to nhỏ: "Sao đây, bây giờ phải làm sao đây?"
"Hay là ta sẽ đem bộ y phục này về, dựa theo kiểu dáng may lại cho Thẩm đại nhân một bộ y hệt?" Lưu Linh đưa ra ý kiến của mình.
"Chỉ là..." Chỉ là người như thế này là vụng trộm thu thập đó! Người dù sao cũng là Quận chúa, bên cạnh người sao lại có thể xuất hiện y phục của nam nhân được...
Lưu Linh nói tiếp: "Nhưng mà các người biết đó, Thẩm đại nhân hung dữ cỡ nào, đáng sợ lắm, nếu như chàng phát hiện bộ y phục này hỏng rồi...Tuy nói là chàng đã tự tay xé rách, sẽ không đổ lên đầu các người nhưng mà..." Lưu Linh hờ hững, bâng quơ suy đoán để hù dọa mấy tiểu cô nương.
Cuối cùng hiển nhiên Lưu Linh được như ý nguyện, được ôm bộ y phục của Thẩm đại nhân trở về phủ.
Cứ chờ xem Thẩm Yến sau khi trở về sẽ nói thế nào...Không lẽ chàng lại đuổi tới chỗ nàng để đòi lại y phục sao?
Ngẩn ngơ thơ thẩn xong rồi Lưu Linh mới bắt đầu nghĩ tới những chuyện nghiêm túc.
Tuy là tối qua trong lời nói của Thẩm đại nhân có đệ lộ ra nguyên nhân chàng đang tạm thời bị cách chức có một phần là do chàng cố ý.
Nhưng Lưu Linh cảm thấy mâu thuẫn giữa nhà họ Lục và Thẩm Yến không giống như lời Thẩm Yến đã nói là do nàng mà ra.
Từ sau khi yêu Thẩm Yến, Lưu Linh nhận ra bản thân vẫn chưa làm được bất cứ chuyện gì cho Thẩm Yến.
Ngay lúc này đây nàng nghĩ phải làm chút chuyện mới được.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng Lưu Linh quyết định đi vào trong cung.
Nàng muốn gặp mặt bệ hạ, muốn giải thích rõ ràng với bệ hạ từ đầu đến cuối chuyện hôn sự giữa nàng và Lục Minh Sơn, muốn vì Thẩm Yến giải thích rõ ràng nguyên nhân của mọi việc.
Mấu chốt chính là bởi vì nàng là Trường Nhạc Quận chúa, là Quận chúa vẫn luôn được bệ hạ sủng ái, hôn sự của nàng mặc dù không phải do bệ hạ tùy ý định đoạt nhưng nàng nhất định phải bẩm báo với bệ hạ.
Nàng là người ở một tầng lớp mà Thẩm Yến lại là người ở một tầng lớp khác...Dẫu biết rằng bệ hạ có lẽ không bằng lòng với cuộc hôn nhân này nhưng dù sao đi nữa Lưu Linh cũng phải bẩm báo một lời với ngài.
Lưu Linh không chỉ muốn nói những điều này mà còn muốn cố gắng thêm một chút nữa, nàng hy vọng bệ hạ sẽ chúc phúc cho hôn sự của nàng và Thẩm Yến.
Hoàng hậu không có trong cung nên Lưu Linh sau khi vào cung thì được đưa đến hậu cung nói chuyện phiếm với Quý phi nương nương, đợi bệ hạ có thời gian sẽ gặp nàng.
Một người cung nữ đi phía trước để dẫn đường cho Trường Nhạc Quận chúa đi thẳng đến cung điện của Quý phi nương nương, lúc rẽ ngang qua một cung điện nàng nhìn thấy phía trên là mái thủy đình, đối diện là một đôi tuấn mã oai phong lẫm liệt, nghi thức bày trí toát ra uy quyền, khí thế so với Quý phi nương nương còn kiểu ngạo hơn mấy phần.
Từ nhỏ thường xuyên ra vào cung điện nên Lưu Linh đã sớm nhìn ra nghi thức trang trí này.
Sau đó nàng đã nhìn thấy một mỹ nữ đang được mọi người vây xung quanh.
Sắc mặt nàng ấy có hơi nhợt nhạt nhưng dung mạo lại kiều diễm tựa như đóa hồng.
Ấn đường toát ra khí chất kiêu kỳ ngạo mạn, phần bầu mắt phủ một lớp nhũ màu vàng hoa mai điểm thêm ánh nhũ bạc, mặt hoa tóc mây (3), băng tuyết vi cơ (4), xiêm y thướt tha, duyên dáng, ánh mắt lúc nào cũng nhìn lên trời, cái gì cũng không vừa mắt cả.
Theo sau nàng vài bước là một nam nhân tuấn tú, cao ráo hơi khom người nhẹ đang nhẹ nhàng dỗ dành, cưng chiều mỹ nhân nhưng chỉ đổi lại được một tiếng hừ lạnh kiêu ngạo của nàng.
Lưu Linh đứng ở xa đã cúi xuống hành lễ thỉnh an: "Cô cô."
Mặc dù không thường xuyên được gặp mặt nhưng Lưu Linh cũng nhận ra vị mỹ nhân có thể tự do ra vào cung cấm này chính là người muội muội mà bệ hạ thương yêu nhất - Trưởng công chúa Nghệ An.
Vị hôn thê Tần Ngưng trước đây của Thẩm mỹ nhân Thẩm Yến chính là con gái duy nhất của vị Trưởng công chúa này.
Còn nam nhân đi phía sau Trưởng công chúa kia chính không ai khác chính là phò mã của nàng...Chẳng qua là khí thế của Trưởng công chúa quá mạnh mẽ nên lấn át đi khí thế yếu ớt của phò