Lục hoàng tử nhướng cao mày còn muốn mắng, bỗng nhiên cảm thấy người trong lòng không được an tĩnh, cứ liên tục dụi vào hắn.
Bấy giờ hắn cúi đầu, sắc mặt đỏ ửng mơ màng của Trương Viễn Hoài lộ ra trong tầm mắt mới ngợ ra, lập tức gửi cho Tằng An vài viên đạn bằng ánh mắt.
Cmn dám chơi cả xuân dược?
Lục hoàng tử đen mặt: "Cầm thú!"
Trong lúc hai người họ mặt nặng mày nhẹ với nhau, Thượng Tích bên này sau khi nhận được tin khẩn của Đại Cát lập tức dùng năng lực chủ thần dò xét mọi ngóc ngách của vị diện, tuy nhiên điều khiến y lo sợ nhất đã xảy ra.
Hoàn toàn không tìm được bóng dáng Trương Viễn Hoài.
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, tín hiệu tìm kiếm đột ngột hiện lên.
Y thuấn di qua đó, phát hiện Trương Viễn Hoài một mình lăn lộn trên giường với vẻ mặt vô cùng bức bách khó chịu.
"Viễn Hoài?" Ỷ Trương Viễn Hoài từng lấy tên thật của mình ra sử dụng y bèn công khai gọi hắn bằng cái tên này.
"Nóng~" Trương Viễn Hoài mơ màng đáp lại.
"Ngươi sao vậ-- chết tiệt!"
Trong lúc y không đề phòng hít phải mùi hương thơm ngọt dày đặc trong không khí, xuân dược xâm nhập cơ thể y, ngay lập tức phát huy tác dụng.
Bụng dưới của y rạo rực, nam nhân trước mắt càng trở nên mê người.
Nhưng y đẩy hắn ra, quả quyết kéo dài khoảng cách vì y biết nếu động vào hắn dưới diện mạo thật, hắn sẽ không tha thứ cho mình.
Lục hoàng tử và Tằng An sớm đã chuồn về chỗ an toàn, hai người họ xem màn hình hiển thị đến cảnh tượng này, lục hoàng tử liền cảm thán: "Biết thế nào y cũng không chịu động tay nên ta đã thuận tiện hạ độc Trương Viễn Hoài, chậc, không l4m tình Trương Viễn Hoài sẽ chết nhưng mà làm thật thì người bị hận chết là y."
Tằng An bất mãn, ánh mắt nhìn Thượng Tích như muốn giết người, cay cú lẩm bẩm: "Cầm thú giả tử tế."
"Haha đúng rồi, ngươi là cầm thú, lí nào y là người tử tế được?" Lục hoàng tử bị biểu hiện đố kị của Tằng An chọc cho cười rộ lên.
Cảm hứng cà khịa chưa dứt, hắn lại tiếp tục khuấy vào chỗ đau của Tằng An: "Ngươi đừng có xụ mặt như vậy, tự tưởng tượng mình là Thượng Tích là được chứ gì?"
Lục hoàng tử hiếm hoi đùa, nhưng người ta không có vui.
Tằng An dỗi vl, quay phắt mặt tỏ vẻ "mắt không thấy tim không đau", bộ dạng muốn quên sự đời lạnh giọng nhắc nhở: "Im miệng đi."
Lục hoàng tử thấy Trương Viễn Hoài đã trèo lên người Thượng Tích, biết họ sắp hành sự liền tắt màn hình theo dõi.
Người ta không có cái sở thích thị d4m đâu~
Hắn quay sang nhìn người cộng sự vốn có khuôn mặt xuất sắc như Thượng Tích lại cam chịu ẩn dưới diện mạo không thuộc về mình, nghĩ đến những gì hắn phải trải qua không khỏi có chút tiếc thương: "May là mã độc của ngươi đã bị ta giải bỏ."
Nếu không với trạng thái lúc đó mà gặp phải tình cảnh này, hắn sẽ lật trời mất.
Tằng An không đáp, tâm tình hắn ta cũng chẳng bị ảnh hưởng, vừa nhấp một ngụm trà vừa cao hứng: "Được rồi đừng buồn nữa, cược với ta xem hôm sau Thượng Tích bị tát mấy cái nè?"
Tằng An: "Bị tát chết."
...
Trời vừa sáng, xuân dược và độc dược trong người đã được giải trừ toàn bộ, Trương Viễn Hoài mơ màng mở mắt, cảm giác do Vĩnh Tề mang lại quen thuộc đến mức hắn nhất thời vẫn chưa phát hiện người cùng mình lăn lộn đêm qua là ai, mãi cho đến lúc theo thói quen tặng cho y một nụ hôn vào lúc thức dậy.
"Áh!" Chát!
Tiếng hét cùng tiếng chát oan nghiệt đồng loạt vang lên, hắn kinh hãi tát Vĩnh Tề một cái sặc máu, khiến y từ cơn hôn mê sảng hồn tỉnh dậy.
Vĩnh Tề: "..."
Chỉ cần nhìn vẻ mặt xám ngoét của người trước mặt, y liền biết mọi chuyện đã trở thành thế nào.
Y vốn định giải độc cho Viễn Hoài xong sẽ lập tức rời đi, không ngờ loại độc đó qua đường tình d.ục biến đổi thành thuốc gây mê, làm y ngất đến bây giờ.
Ha, "con virus" kia thành công thu hút sự chú ý của y rồi!
Thượng Tích cảm nhận vị sắt tanh của máu trong miệng mình, bất lực đối diện với ánh mắt phẫn nộ của hắn, âm thầm cảm thán "Tay em đúng là rất có lực."
Còn phải công nhận? Có ai lực tay bình thường mà có thể một tay phóng dao ghim cán vào trái táo?
"Các người đang làm gì vậy?"
Giọng điệu đầy kinh ngạc bất ngờ vang lên khiến cả hai đồng loạt nhìn ra cửa.
Lục hoàng tử và Tằng An song hành bước vào, hắn ngoài mặt ra vẻ "Ta bị kéo đến để bắt gian", nội tâm lại là kiểu "Ta đến để bắt gian" còn Tằng An lần này hết sức nhập vai, từ đầu chí cuối đều mang vẻ "Các người thật không biết xấu hổ, ta sốc