Một tháng trôi qua.
Đã ba mươi ngày, mỗi ngày đều có một bó hoa hồng đỏ xinh đẹp được gửi tới tay Lý Tường Khả.
Hoa hồng đỏ, ý nghĩa của nó ai mà không rõ?
Bức thư nhỏ nhắn có vẻ ngoài thanh lịch được kèm vào bó hoa, nội dung của nó cũng chỉ ngắn gọn vài chữ, có điều tình ý tràn trề trong đó khiến bất cứ ai đọc được không thể phớt lờ.
[Anh chưa từng nghĩ mình là người dễ hài lòng cho đến khi gặp em.
Cảm ơn vì sự xuất hiện.]
Trương Viễn Hoài không mong được tha thứ dễ dàng, sau những ngày tháng tìm y trong vô vọng, sự xuất hiện của cậu đã kết thúc chuỗi ngày mơ hồ không có lẽ sống của hắn.
Như vậy là đủ rồi.
Hắn cẩn thận tiếp cận, dè dặt để lại dấu vết tồn tại của mình trong cuộc đời cậu.
Nhưng cái hắn không ngờ đến là Lý Tường Khả cứ thế chấp nhận hẹn hò với mình.
Dễ dàng như một giấc mộng chóng tan.
Vì dễ dàng nhận được, ngược lại khiến hắn càng thấy khó tin.
Trương Viễn Hoài lo được lo mất, nâng niu cậu ta như bảo vật trong tay, chẳng biết Lý Tường Khả nào phải một đứa trẻ mới lớn đơn thuần.
Hắn không ngần ngại đáp ứng mọi nguyện vọng của Lý Tường Khả, từng bước nuông chiều gần như không có giới hạn, dần dà chẳng khác với nuôi một đứa con lớn xác là mấy.
Từ ngày hẹn hò đầu tiên đến hiện tại đã được một thời gian, ngoài mặt Lý Tường Khả dường như chấp nhận hắn, tuy nhiên thực tế mối quan hệ của họ vẫn khá xa cách, giống như là chỉ có mình hắn nỗ lực vì cả hai.
Trương Viễn Hoài nhận ra, nhưng hắn không phiền.
Mặc dù không biết rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì, có điều chỉ cần cậu ta còn chịu bên cạnh hắn thì hắn tình nguyện chờ đợi, tình nguyện dùng thời gian cả đời khiến cậu ta thành tâm thành ý yêu lại mình.
Đợt trước vừa xuất viện, Trương Viễn Hoài liền mua một căn chung cư cao cấp mới để qua đó sống, còn nhà của Giang Vũ hắn gọi nhân viên dọn định kì, cực hạn chế động đến đồ của anh.
Không biết có phải vì xuất phát từ tâm ý tôn trọng nguyên chủ không, trừ tiền, thân phận và một vài thứ đặc thù, rất nhiều đồ cá nhân của Giang Vũ hắn đều giữ nguyên hiện trạng hoặc là giúp anh cất giữ.
Trương Viễn Hoài một bên "nuôi con trai", một bên ngoan ngoãn về làm con trai.
Hắn đã tìm được anh Vĩnh Thương của mình, vì vậy đã đến lúc về báo hiếu cho ba mẹ nguyên chủ rồi.
Dù gì cơ thể này không sống được quá bảy năm nữa, được ngày nào hay ngày đó.
Hmm, thật ra hắn không biết tại sao mình lại biến thành người có trách nhiệm như vậy nữa? Chính hắn giờ khắc này nhìn lại cũng cảm thấy vi diệu.
Giờ tan ca còn chưa đến, Trương Viễn Hoài đã phải vội vã chạy về nhà, quả nhiên vừa mở cửa đã thấy một thằng nhóc tùy tiện đang làm ổ trên sô pha.
Lý Tường Khả ăn mặc thời thượng người đầy mùi rượu nằm trong nhà, Trương Viễn Hoài nhìn thấy mà bất lực không thôi.
Hắn thở dài lôi chăn ra đắp lên người cậu, không khỏi nói mấy lời càm ràm lo lắng:
"Tại sao lúc nào em cũng xuất hiện trong tình trạng này vậy?"
Lý Tường Khả mơ màng nghe được liền xấu tính đáp trả: "Chẳng phải anh thích tôi như vậy à?"
Trương Viễn Hoài: "???" Ai nói? Ai cho cậu tự tin đó vậy?
"Không phải, anh thích em bởi vì em là em, chứ không phải lối sống tùy tiện của em." Trương Viễn Hoài càng nói càng thấy khó diễn đạt, hắn đính chính một hồi cũng tự thấy trừu tượng.
"Lại dạy đời tôi, anh chẳng khác ba tôi chút nào." Lý Tường Khả bực mình chôn đầu trong chăn, bất mãn than phiền.
Trương Viễn Hoài từ bi thở ra một hơi máu điên, không thèm tính toán với cậu ta.
Thời gian trôi qua, hai tháng này tần suất Lý Tường Khả đến nhà Trương Viễn Hoài tăng lên đáng kể khiến lòng hắn ngày nào cũng vui như ngày xuân trẩy hội.
Hôm nay lại là một ngày đặc biệt hiếm hoi khiến hắn càng thêm mong chờ.
Sau cuộc họp căng thẳng, đối tác của Giang thị đã được quyết định.
Nghĩ đến thời điểm ban sáng, hắn vẫn nhớ rõ khuôn mặt tiếc nuối của Phương Cảnh Tú.
Dự án hợp tác với Giang thị lần này, không ngờ Phương Nghi Thời Đại lại để rơi vào tay Lợi Toàn của Trần gia.
Trương Viễn Hoài thấy tiếc cho dự án của Phương Cảnh Tú, à thật ra chính là thấy tiếc Phương Cảnh