Trương Viễn Hoài có linh cảm không hay, quả nhiên khi thấy được bóng dáng Trần Nhược cũng là lúc cậu ta lên tới trực thăng.
Trần Nhược vừa vào, trực thăng lập tức khởi động, bay đi.
Trương Viễn Hoài gấp tới mức không màn xung quanh, hét thất thanh trong vô vọng: "Không được! Không được đi! Aaah!"
Hắn nóng lòng muốn ngăn cản Trần Nhược vì vậy nhất thời quên mất bản thân đang trong tình trạng gì.
Lúc gấp gáp muốn đuổi theo, xe lăn mất thăng bằng liền lao xuống dốc.
Không có kì tích, không có vận may.
Trương Viễn Hoài một đường lao xuống cầu, đâm sầm vào một cái cây mới dừng lại được.
Đầu hắn đập vào thân cây, cơ thể bầm dập đến mức không rõ bị thương ở đâu, chỉ còn cảm giác tê dại.
Ngay lúc này Trương Viễn Hoài cảm thấy mặt đất bắt đầu dao động, lập tức cuống quýt yêu cầu hệ thống: "Mau đưa tao rời khỏi thế giới này!"
Hệ thống bất lực: "Rất tiếc thưa kí chủ, điểm tích lũy không đủ để đáp ứng yêu cầu và quyền hạn chưa được kích hoạt.
Xin hãy tìm ra cơ chế để thiết lập quyền hạn."
"Cái gì?"
Cùng lúc mặt đất chấn động dữ dội, mọi thứ xung quanh rung chuyển kịch liệt, Trương Viễn Hoài không cam tâm nhìn thân cây to lớn đang ầm ầm đổ xuống.
Cái chết...!
Đã chết một lần rồi, nhưng nỗi sợ vẫn chưa hề vơi đi một chút nào.
Hắn thừa nhận bản thân là một kẻ nhát gan, dù có chết một ngàn lần nữa, hắn vẫn không có can đảm đối mặt.
Hắn sợ...!sợ một khi bản thân nhắm mắt sẽ không còn tồn tại, sợ cơ hội tái sinh mà hắn đang nắm giữ cũng chỉ là một giấc mộng hoang đường...!
Hắn tham lam...!cuộc đời chưa từng đối xử công bằng với hắn, nhưng hắn vẫn ôm mong ước được hưởng thụ tất thảy tốt đẹp trên thế gian.
Không thể di chuyển, không có sức lực, cũng không có ai cứu giúp.
Nỗi tuyệt vọng lan tràn khắp cơ thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn cổ thụ nặng nề đổ xuống.
Rầm
Hơi thở trì trệ, cái ôm gắt gao, nhiệt độ ấm áp, chất lỏng dính nhớp cùng mùi tanh hôi chảy xuống trán...!
"Đừng sợ."
Giọng nói dịu dàng mang theo sự nuông chiều vô hạn chưa bao giờ thay đổi...!
Trương Viễn Hoài cứng đờ người, mắt trừng lớn, cổ họng hắn nghẹn lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cơ thể đang che chở cho hắn như một tản đá nặng ngàn cân, đè đến hít thở khó thông.
Thứ nó đang chèn ép hình như không chỉ là thân xác của Trương Viễn Hoài, mà còn có cả linh hồn của hắn.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Trương Viễn Hoài nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Trình Luân ôm trọn cơ thể Trương Viễn Hoài vào lòng, không để hắn nhận bất cứ thương tổn nào, gánh chịu toàn bộ lực va chạm của cổ thụ nặng nề.
Y không hề tỏ ra sợ hãi, không than trách bất cứ câu nào, trái lại liên tục trấn an Trương Viễn Hoài bằng giọng điệu ôn nhu nhất thế gian.
Có lẽ chính Trình Luân cũng không phát hiện bản thân chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu "Đừng sợ"
Ý thức của y ngày càng mơ hồ, đôi mắt trĩu nặng, giọng nói từ từ nhỏ dần rồi im bật, khoảnh khắc đó Trương Viễn Hoài tưởng chừng như mình cũng bị mất thính giác theo, hắn không nghe được âm thanh nào ngoại trừ chấn động trong lòng.
Hắn khó khăn bật ra một câu: "Tại sao?"
Hơi thở ngưng trệ, đôi mắt nhắm nghiền cùng hàng lệ trong suốt trở thành nỗi ám ảnh.
Khi giọt nước mắt của y rơi xuống đất cũng là lúc sinh mệnh tách rời.
Đúng lúc này, một màn hình trong suốt hiện lên:
[Thông báo: Thế giới đầu tiên kết thúc, kí chủ có muốn tiếp tục ở lại hay không? Trong mười giây đếm ngược nếu kí chủ không có lựa chọn, hệ thống mặc định "Rời đi".]
[Hiệu lệnh "Rời đi" kích hoạt.
Bắt đầu truyền tống về không gian hệ thống.]
Bốn bề lóe lên ánh sáng trắng, thi thể Trình Luân hóa thành mảnh vỡ rồi tan biến như bọt nước, Trương Viễn Hoài được đưa trở về không gian hệ thống...!
Hệ thống dùng giọng điệu không cảm xúc tổng kết: [Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành thế giới đầu tiên.]
Thanh tiến độ trống không xuất hiện màu xanh dương ở phần đầu, hệ thống nói tiếp:
[Giá trị thu thập 7%.
Mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Trương Viễn Hoài một chút cũng không đoái hoài đến lời nói của hệ thống.
Trong tâm trí hắn giờ đây, hình ảnh cặp kính vỡ vụn rơi trên đất, chàng trai nhắm mắt vẫn gắt gao ôm hắn không buông, cả cảm giác bị vùi vào trong đất...!tựa như một cơn ác mộng đeo bám Trương Viễn Hoài...!mà hắn không tài nào xóa đi được.
Hắn lặng thinh hồi lâu, sau đó ngơ ngác hỏi một câu: "Tại sao lại cứu tao chứ?"
Hệ thống thở dài: "Vì yêu."
Trương Viễn Hoài nhíu mày: "Yêu?"
Hệ thống thần bí: "Xem