Nói đến đây bà chuyển sang cảnh báo: "Giang Vũ là người quan trọng của Cảnh Tú, mày lại đối xử với người ta như vậy.
Ha, để mẹ xem tương lai mày rực rỡ đến độ nào? Cho dù lương tâm mày bị chó tha không cảm thấy tội lỗi thì một khi để ba mày biết chuyện, mày không thoát khỏi gia pháp Lý gia đâu con."
Lý Tường Khả nghe mấy lời hăm dọa của bà, cơ thể bất giác run rẩy.
Quả nhiên rất sợ gia pháp.
Cậu ta không biết vì sao chuyện liên quan đến Giang gia, mẹ cậu đều muốn quản.
Chuyện liên quan đến Phương gia, ba cậu đều bận tâm.
Hai người này dù là ba mẹ ruột của cậu, nhưng cậu luôn phản cảm và bất mãn trước hành vi lo chuyện bao đồng của họ.
Cả việc giấu giếm người anh trai song sinh của cậu, nhẫn tâm biến anh ấy thành người vô danh để có thể ẩn nấp trong bóng tối điều tra bí ẩn mà cậu không biết cũng rất kì lạ.
Lý phu nhân được đà thắng lợi, tiếp tục thuyết giáo: "Ba mẹ có thể mắt nhắm mắt mở nhìn mày ăn chơi sa đọa, bám lấy đống rác Trần gia cũng tạm cho qua, nhưng mà đừng đụng đến giới hạn của người lớn.
Mẹ đã hứa không nhúng tay vào sở thích của mày, nhưng mẹ cũng từng nói phải sống cho đàng hoàng mà phải không? Mày hợp mưu với con người kia lừa dối tình cảm người ta đã là tội, ăn cắp văn kiện của Giang Vũ đưa cho Lợi Toàn là vi phạm pháp luật, giờ lại còn mặt dày cùng cả đám đông không biết xấu hổ tấn công nạn nhân?"
Nói đến đây, bà làm vẻ mặt vi diệu: "Đã làm biết bao nhiêu chuyện thất đức, đến bây giờ mày vẫn cho rằng người con gái mày thích là người ngây thơ tốt lành? - Mẹ chưa từng thấy ai có tư duy thần kì như mày vậy luôn."
Bông đùa một câu "ngọt ngào" như dao nhọn đâm cậu ta một nhát, sau đó biểu cảm Lý phu nhân lại biến hóa sắc bén: "Đầu tiên ả ta khiến mày đạp đỗ đạo đức, bán rẻ tự trọng, sau đó là vi phạm pháp luật, bất nhân bất nghĩa mà mày vẫn yêu con ả, kì diệu ha? Thành thật với mẹ đi, nhân sinh quan của mày có phải bị sắc dục ăn mất rồi không? Hay là tam quan của mày hình con dẹm? - Nói sớm để mẹ đưa mày tìm bác sĩ nha.
Chậc, đúng là không nên để ông bà hai bên nuông chiều mày, dạy dỗ kiểu gì lại dạy ra thằng nhóc có mắt như mù."
Lý Tường Khả thật sự quá quen với đại bác liên thanh bắn phát nào chết phát đó của mẹ mình, cậu ta im lặng gục đầu xuống, không phản bác được từ nào.
Trong lúc Lý phu nhân dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn cậu ta, cho cậu ta khoảng thời gian chiêm nghiệm những ngôn từ sâu sắc bà vừa dạy dỗ thì Lý Tường Khả rụt rè hỏi:
"Mẹ, có phải người nặc danh tố cáo Lợi Toàn cắt xén nguyên liệu, ăn chặn đầu tư là anh không?"
Lý phu nhân nhìn cậu như kiểu muốn nói "Hóa ra cũng không ngu lắm" rồi mới đáp: "Đúng vậy, mẹ đã sai anh mày làm đấy.
Nếu mày không nhúng tay giúp Lợi Toàn chơi bẩn thì từ đầu dự án này đã thuộc về Phương Nghi rồi, mẹ chỉ là trả lại cho người ta thôi."
"Con biết rồi."
Thấy cậu có vẻ đã chịu nghe lọt tai, Lý phu nhân mới hạ hỏa nói: "Mẹ sẽ khóa thẻ và lấy lại nhà riêng của mày, cũng sẽ nói một tiếng với Vũ, mày liệu hồn cầu xin nó cho vô nhà ở chung bù đắp lỗi lầm đi.
Đây là cơ hội cuối cùng mẹ cho mày, gây ra chuyện nữa thì đừng trách mẹ tống mày và Trần tiểu thư băng thanh ngọc khiết kia vào tù vì tội ăn trộm bí mật doanh nghiệp."
Bà gửi tối hậu thư xong, không đợi được đến lúc Trương Viễn Hoài tỉnh đã phải rời đi.
Bước ra khỏi cửa phòng, một người đàn ông có nét đẹp sắc xảo lập tức nhào tới ôm tay bà, đầu dựa vai bà đầy sự ỷ lại.
Hai người sải bước cùng nhau, Lý lão gia U50 bằng tuổi với ba Phương Cảnh Tú, tuy nhiên khác với Phương Khải hay tỏ ra uy nghiêm và nổi tiếng chiều vợ thì ngược lại ông có phong cách trẻ trung, đặc biệt là được vợ chiều.
Mặc dù vế sau chẳng ai biết cả.
Ông tán thưởng: "Chửi hay quá cục cưng."
Lý phu nhân xoa đầu ông một cái, tự tin đáp: "Còn phải nói? Bà đây ở tòa án sát phạt còn nhiều hơn cơm nó ăn nữa là."
"Chồng