Ngân Linh dùng đôi mắt trầm lặng nhìn hắn, còn Trương Viễn Hoài lại chẳng buồn nhìn cô.
Cô phá vỡ sự yên lặng trước: "Cậu sắp chết rồi."
Trương Viễn Hoài ừ nhẹ bằng cổ họng.
Người thân của Giang Vũ ai nấy đều căng thẳng giấu giếm, ngày ngày động viên hắn cố gắng điều dưỡng, sợ hắn thương tâm.
Tuy nhiên làm sao giấu được một người quá rõ tình trạng cơ thể này như hắn chứ?
Ngân Linh ngỏ ý bằng ngữ điệu nhẹ như mây: "Tôi biết chuyện của cậu tôi không giúp được.
Nhưng tôi vẫn muốn cho cậu một ước nguyện."
"Quả nhiên là Thần, thích ban điều ước quá nhỉ?" Bấy giờ Trương Viễn Hoài hơi nghiêng đầu nhìn cô, miệng cười châm chọc nhưng đôi mắt vẫn vô hồn.
Từ ngày biết được sự thật về Thượng Tích, hắn vô thức mất đi lẽ sống.
Không phải hắn không muốn níu giữ mà do nó cứ như làn nước tụt khỏi kẽ tay, cho dù cố nắm chặt lấy cũng chỉ là nổ lực vô ích.
Quả nhiên không có anh là điều tuyệt vọng đến nhường này.
Hắn sâu sắc hiểu được, bởi vì đã hai lần rồi.
Lần đầu còn có thể vô tri sống tiếp, lần này chắc là không được.
Người nào có thể mạnh mẽ đi lên một cái hố, sau đó vẫn kiên cường bò ra khỏi cái hố thứ hai chứ?
"Gần đây có nhiều đứa trẻ được sinh ra lắm, cô không đi tìm kiếm tình nhân của mình nữa à?"
Trước kia Ngân Linh hay đi rong ruổi khắp nơi trên thế giới, đặc biệt là có thói quen ngó qua mấy đứa trẻ vừa chào đời xem có phải người yêu của mình chuyển kiếp không, vì vậy mới thường xuyên vắng mặt.
Nhưng từ khi sức khỏe của hắn sa sút cực độ thì tần suất cô lãng vãng trên bệ cửa sổ phòng hắn cũng tăng lên đáng kể.
"Sao ngần ấy năm, cậu là người bạn đầu tiên của tôi."
Đến đây, Ngân Linh không nói nữa.
Cô chỉ yên lặng nhìn Trương Viễn Hoài, đợi câu trả lời của hắn.
Còn hắn lại xoay đầu nhìn hướng khác, một hồi sau mới chậm rãi cất lên giọng nói nhẹ tênh.
"Cô có bao nhiêu sức lực mà lo cho tôi?"
Cô sa ngã ở nhân gian đã bao nhiêu năm, sức lực đã sớm cạn kiệt.
Còn muốn ban điều ước gì chứ?
Ngân Linh ảm đảm, cô luôn như vậy, khi nhắc về người đó, đôi mắt sẽ không giấu được thê lương: "Nếu không thể tìm được y, giữ năng lượng lại có ý nghĩa gì?"
Sau khi Trương Viễn Hoài tiết lộ về sự tồn tại của vô số chiều không gian cũng như các loại sinh tồn khác, Ngân Linh gần như tuyệt vọng với ý nghĩ một ngày tìm được người cô yêu, nhưng cho dù cơ hội có nhỏ nhoi, cô vẫn nguyện tiêu hao tất cả thần lực đi tìm y.
Không dám yêu cầu tha thứ, đến cuối cùng nguyện vọng của cô chỉ là có thể đối mặt với y lần nữa rồi nói một câu: "Ta biết sai rồi."
Trương Viễn Hoài rũ mắt xem như thõa hiệp, sau một lúc suy tư đắn đo, hắn hỏi: "Cô có thể xem trước tương lai không?"
Ngân Linh không biết hắn muốn gì, chỉ thành thực đáp: "Có thể."
Không lòng vòng dư thừa, ngay sau khi Ngân Linh thi pháp, dòng thời gian lưu chuyển không ngừng, hiện thực như một cuộn phim tua nhanh trong đầu hắn.
Hóa ra đằng sau những vẻ ngoài mạnh mẽ, gai góc là một tấm chân tình bị thời gian vùi lấp.
Người tình chìm vào dĩ vãng, ta chỉ có thể vĩnh viễn khắc ghi sự tồn tại ấy lên con tim.
Bao nhiêu nội tình và uẩn khúc chìm sâu, ngày nào đó sẽ vì nhân quả trở lại.
Tiếc nuối biến thành động lực, tương lai rồi sẽ tươi sáng thôi.
Nắm lấy tay đối phương cùng tiến về phía trước, xin đừng lãng quên lí do bắt đầu.
Không mong một ai phải mang tiếc nuối, bởi vì người có tình trở thành quyến thuộc là điều tuyệt vời nhất thế gian.
Sau khi xem xong tương lai, Trương Viễn Hoài bỗng nhiên đem một phong thư ra viết.
Ngân Linh hiếu kì: "Cậu làm gì vậy?"
"Tặng cho Giang Đông Thành một món quà." Hắn vừa nói vừa nhanh chóng viết một đoạn thư ngắn, sau đó đưa cho Ngân Linh, vẻ mặt nhờ cậy: "Thời điểm ghi trên thư đến, xin hãy gửi nó đi."
Ngân Linh nhìn thời gian và tên người nhận trên bìa thư, không cần đọc cũng phần nào đoán được nội dung.
"Được thôi."
"Cảm ơn."
[Thông báo: Bắt đầu từ 17 giờ hôm nay, ngày 26 tháng 6 năm 2023.
Tui sẽ bắt đầu 1 sự kiện đổi câu trả lời lấy chương mới.
Vì để phát huy tinh thần đoàn kết, số chương mới tính cho mỗi độc giả nhiều nhất là 3 chương.
Ý là bạn có trả lời thêm bao nhiêu câu hỏi nữa thì cũng được tính 3 chương thôi.
Tất nhiên nhiều người trả lời càng tốt.
Hình thức: Tác giả đưa câu hỏi, độc giả trả lời.
Đáp lại bao nhiêu câu hỏi (hợp lệ) thì sẽ đổi lấy bấy nhiêu chương mới.
Hợp lệ ở đây là thái độ của các bạn.
Và các bạn yên tâm, câu hỏi cực dễ.
Lí do: Tác giả bị stress.
Nếu không có ai giải đáp thắc mắc thì tui không còn động lực đăng truyện đâu.
Thời hạn diễn ra sự kiện: 2 ngày kể từ ngày bắt đầu.
Trường hợp đến hạn hết sự kiện mà không có ai trả lời: Drop truyện.
Trường hợp đến hạn hết sự kiện mà chỉ có một bạn trả lời: Nếu bạn đồng ý, tui sẽ gửi cho bạn 5 chương mới.
Và truyện cũng drop luôn.
Nơi diễn ra sự kiện này: Hội thoại.
(Nếu ai không biết "Hội Thoại" là gì hoặc ở đâu thì người đó đang đọc lậu.)]
...
Thời Thần bắt tay vào việc chế tạo lại cơ thể cho Thượng Tích, thời điểm hoàn thành đã là một thời gian khá dài.
Lúc này Thời Thần và Thượng Tích đang đứng trước người đàn ông có khuôn mặt giống Thượng Tích y đúc.
Đã trôi qua một khoảng thời gian kể từ ngày bắt được hắn ở thế giới thứ sáu, bấy giờ Thượng Tích mới có thời gian xử lí hắn.
"Ngươi là ai?"
Nam nhân lần đầu trực tiếp đối diện với Thượng Tích, cười khinh bỉ tiết lộ: "Ta chính là ngươi."
Thượng Tích mặt lạnh, không vì chút công kích của hắn mà bị ảnh hưởng: "Nói rõ ràng."
"Không thích, ngươi là cái thá gì? "Nam nhân thái độ không hợp tác
Thấy Thượng Tích muốn dụng hình bức cung, Thời Thần lập tức ngăn lại rồi giải đáp: "Tên này bản thể rất giống ngươi, các số liệu cấu tạo