Trương Viễn Hoài vẫn thấy không đúng: "Cho dù là vậy nhưng sao mày có thể tùy tiện sai bảo hộ pháp của tao được?"
Niệm Ái nhún vai, biểu cảm như muốn nói "Có chuyện gì làm khó được tui?" nhưng thấy vẻ mặt quạu chó của Trương Viễn Hoài, nó lại bổ sung: "Quyền Lãm hóa thân Nữ đế, Minh Nguyệt giả làm tì nữ, hai người đó chơi cosplay tình thú vui muốn chết còn nghĩ tới ông làm gì?"
Trương Viễn Hoài nghe mà chua chát.
Chả trách, chả trách mấy hôm nay chỉ có Thanh Phong bên cạnh, còn con nhỏ Minh Nguyệt biến mất dạng...!Ha, hai con nhỏ bạc tình chết tiệt đó trở về hắn phải chia cắt tụi nó đứa đầu sông, đứa cuối sông mới hả dạ được.
Ông đây đang sầu tình mà tụi bây cứ chọc điên!
"Gác lại chuyện này, ông đến đây chi vậy?"
"Gì, bộ tao muốn thăm em nuôi không được hay gì?"
Niệm Ái: "..." Chắc tui tin.
"Muốn tìm cách phá kết giới để đi tìm Thừa tướng chứ gì?" Nó thấy Trương Viễn Hoài vẫn làm bộ mặt thờ ơ không định trả lời, bèn nhún vai cười một cái nói tiếp: "Vô ích thôi, cả ngọn núi này đều bị cha nuôi của ông kiểm soát hết.
Tìm lỗ hỏng kết giới, xời, thà đánh chủ ý lên người ông ta còn nhanh hơn."
"Phải ha!" Vô tình lời cảm thán của Niệm Ái gợi cho hắn một đối sách.
Không chơi lặng lẽ được thì phải đánh trực diện thôi!
Thế là hắn bỏ mặc an nguy của đứa em nuôi bé bỏng, để cho Niệm Ái lượn lờ chỗ rừng trúc mà quên xích nó lại làm Mộc Tố phải cảnh giác Nữ đế của chúng ta muốn chết.
Trương Viễn Hoài mang theo ý định đại nghịch bất đạo, quyết tâm cho dù có liều mạng cũng phải thoát ra ngoài đi tìm cha nuôi hung thần trong lời đồn.
Ánh sáng của điện Dạ Quang âm u, thời điểm Trương Viễn Hoài khí thế ngút trời đột nhập vào đó, chủ thượng Độc Minh giáo - Đường Hy đang ngồi một mình gãy đàn thập lục.
Trương Viễn Hoài chưa vào điện đã nghe thấy tiếng đàn lay động lòng người của Đường Hy, không nhịn được nghĩ.
Mẹ kiếp, đường đường là một ma đầu giết người không gớm tay, tinh thông âm luật như vậy làm gì?
Sau khi thấy người đó, hắn lập tức thay đổi ý nghĩ.
Quả nhiên yêu nghiệt biết chơi đàn mới dễ mê hoặc lòng người, thật là khiến chúng sinh điên đảo mà.
Đặc biệt là nam nhân tuyệt thế trước mặt này.
Hoa văn ánh kim nổi bật trên nền y phục đen sang trọng, áo bào oai vệ khoác trên người nam nhân đó kì lạ lại mang đến cảm giác ôn nhu mềm mại.
Cho dù đeo mặt nạ, vẫn nổi bật khí chất ưu nhã tiên phong đạo cốt.
Ôi cái khí chất này...!Không phải lưu manh giả danh tri thức, dùng hai chữ chính xác thì phải gọi là "Thượng Tích" nha.
Hai cái này khác biệt chỗ nào à? - Khác ở chỗ cái đầu không nói hết được cái nết hư đốn tệ nạn của y, còn cái sau đủ để trở thành trường từ vựng tập hợp thói hư tật xấu lẫn tính thất thường của loài "hệ thống": drama queen, suy đồi đạo đức, lúc thì tuân thủ nguyên tắc một cách máy móc rập khuôn đến bực bội nhưng lúc khác chẳng có miếng hình tượng chuẩn mực nào, tính tình cứng nhắc lại thích làm màu...!Nói chung là người có mấy tính này đều dễ bị Trương Viễn Hoài cho ăn đập, đặc biệt là chính chủ mang tên "Thượng Tích" càng đáng ăn đập.
Trương Viễn Hoài cười một cái đằm thắm, nộ khi kẹt trong ánh mắt sắc như dao phóng thẳng vào mặt Đường Hy: "Hay cho Thừa tướng đại nhân chính khí ngút trời lại là Chủ thượng của một tà giáo, hay lắm Tề Thừa tướng."
Đường Hy tất nhiên không thừa nhận, y thản nhiên đối mặt với cáo buộc của hắn bằng thái độ duy ngã độc tôn: "Hàm hồ."
"Ồ? Cha nuôi thân mến, nếu ngài không phải Tề Niên, vậy thì tháo mặt nạ đi?" Trương Viễn Hoài khiêu khích.
.
||||| Truyện đề cử: Xuân Giang Hoa Nguyệt |||||
Nước đi này của Tề Niên sai rồi, y không hề biết Trương Viễn Hoài đã luyện kỹ năng nhận chồng thượng thừa tới mức chỉ thấy bóng dáng vụt qua cũng biết có phải y hay không.
"Càn quấy!" Thấy Trương Viễn Hoài xắn tay áo, khí thế như thể không chỉ lên để lột mặt nạ mà còn muốn lột da mình.
Đường Hy nuốt nước bọt, bất giác lùi lại.
Trương Viễn Hoài làm sao