"Tề Niên!"
Trương Viễn Hoài vừa lớn giận quát một tiếng, Tề Niên vậy mà đã theo phản xạ toát lên biểu cảm tội lỗi, khó xử.
"Ta nói trở về." Hắn tiếp tục ra lệnh.
"Ngươi đừng làm khó ta nữa! Ta sắp chết rồi, ta muốn chết một mình cũng không được sao?"
Đây đều là những lời nói dối.
Y sợ nếu hắn cứ bên cạnh mình thì chẳng may một ngày nào đó bệnh tình phát tát, không nhận ra hắn mà lao đầu vào hút cạn máu hắn thì phải làm sao? Sớm muốn gì cũng chết, thà rằng chết xa hắn một chút, để ít nhất đến phút cuối cùng, y cũng bảo vệ hắn vẹn toàn.
Trương Viễn Hoài hiểu y, cũng hy vọng y thẳng thắng nói ra với hắn những lời này chứ không phải để nó như con dao sắc mà giấu trong lòng, khiến cả hai cùng đau.
"Nếu ngươi không về, được thôi, ta sẽ chen chút trong căn nhà nát của ngươi tới khi nào ngươi chịu về mới thôi." Hắn kiên quyết.
Tề Niên tỏ ra phẫn nộ quát lớn: "Mộc Huyền! Ngươi đừng có mà quá đáng!"
"Ta quá đáng? Rõ ràng là yêu ta mà ngươi cứ liên tục đẩy ta ra, một mình ta níu kéo ngươi thú vị lắm à? Ngươi cmn làm giá cái gì? Suốt ngày treo trên miệng sống chết, ai cho người quyền tự ý quyết định?! Tin ta một lần khó lắm hả?"
"Ta, ta ghét ngươi! Ta hận cái thứ con nít quỷ như ngươi! Đừng có mà tự mình đa tình! Ngươi thì biết cái gì chứ? Người thì, liên quan...!gì đến ta?!!!" Tề Niên tất nhiên bị chửi thấm nhưng y không có đường lui, vì vậy vẫn cố gồng mình mắng mỏ.
Trương Viễn Hoài nghe đến đây bỗng nhiên bật cười, hắn đứng trên vách núi thăm thẵm, nước mắt rơi thành dòng: "Vĩnh Thương, anh quá đáng lắm rồi đó."
Tề Niên lúng túng, không hiểu sao mỗi lần nghe cái tên này, bản thân đều mềm lòng đến lạ.
Trong khi y tâm tư rối bời tự phân tích lòng mình.
Trương Viễn Hoài trước mắt y, nhìn một cái sâu sắc: "Niềm đau sẽ sớm kết thúc, cho nên xin anh đừng lấy lí do đó mà bỏ rơi em."
Dứt lời liền không chút do dự gieo mình xuống vực.
Hắn biết cơ chế vận hành của thế giới giả lập, chỉ cần một trong hai người là hắn và Thượng Tích chết.
Thế giới đó sẽ kết thúc.
Tề Niên hoảng hồn, chưa kịp suy nghĩ gì thì cơ thể đã tự phản xạ mà nhoài kéo hắn lại, sau khi nhận ra mình bắt không kịp liền nhảy theo.
Cả quá trình đều không chút đắn đo.
Cùng lúc, Đại Lợi dường như phát điên lên chất vấn Trương Viễn Hoài: "Cậu làm gì vậy?!!!"
Nhờ sự thao túng của Đại Cát, Tề Niên trong không gian đang rơi bắt kịp được Trương Viễn Hoài vốn nhảy xuống trước.
Bấy giờ hắn nằm gọn trong cái bảo bọc của y, đáp lại Đại Lợi bằng giọng điệu hết sức đường hoàng, lí lẽ: "Mày coi cái nết của anh ấy kìa, lì như con bò nói mãi không nghe.
Tao bó tay rồi mới ra hạ sách này chứ bộ?"
Đại Lợi nghe xong đáp án càng phẫn nộ, nó mắng: "Trời ơi là trời, cậu chú ý trọng tâm đi! Từ độ cao này nhảy xuống là chết, thế giới này sẽ kết thúc đó!" Không có đường sống để cậu có thể làm mình làm mẩy với y đâu!
"Thì tao có muốn tiếp tục đâu? Nếu anh ấy ở thế giới này đã đau khổ như vậy thì tao kết thúc nó thôi.
Đến thế giới tiếp theo sẽ không để anh ấy buồn lòng nữa."
Câu trả lời hết sức lạc quan của hắn làm Đại Lợi phải hét ầm trời phản đối: "Cậu bị điên hả? Phải lấy điểm tích lũy chứ?!!"
Lâu lắm rồi Đại Lợi mới gào lên như vậy.
Còn dám nói thế giới sau sẽ tốt hơn? Nó không biết hắn lấy cái gì mà tự tin như vậy.
Chỉ còn hai thế giới, hai thế giới thôi đó!!!
Điểm tích lũy gì chứ, đều là hư ảo.
Trương Viễn Hoài không phơi bày suy nghĩ của mình, chỉ đơn giản thể hiện quyết tâm bằng một câu: "Mày nói gì cũng vô dụng thôi."
Đại Lợi tức nghẹn họng, muốn nói thêm mấy câu nhưng tự cảm thấy dư thừa vô nghĩa.
Cuộc cãi vã diễn ra trong khi Tề Niên và Trương Viễn Hoài vẫn đang rơi xuống, mặc dù hoàn cảnh y hệt cái lần hắn té giàn giáo, sau đó trở thành người thực vật để lại ám ảnh một thời kia nhưng điều kì diệu là giờ khắc này hắn chẳng có chút sợ hãi nào.
Trương Viễn Hoài nhắm mắt, trong cái ôm gắt gao của Thượng Tích mà cảm thấy yên bình.
Đã một lúc, ánh sáng trắng xung quanh hai người theo trọng lực tích tụ mỗi lúc một nhiều.
Đến khi tốc độ đủ để cả hai rơi xuống thịt nát xương tan thì ánh sáng trắng ấy cũng đạt cực đại.
Trước khi chạm đất, Tề Niên phá được lệnh cấm, thành công lấy lại tư cách chủ thần.
Nhờ vậy mà hai người chẳng