Trương Viễn Hoài tức xì khói: "Giấc mơ chàng thấy chỉ là một phần sự thật thôi, đừng tin! Ta thề cho dù thế giới có diệt vong, người bằng lòng hi sinh tính mạng đổi lấy một đời an yên cho chàng cũng chỉ có ta mà thôi."
Hắn ám chỉ nhưng không kể rõ ngọn nguồn cho Trường Nhạc biết bởi lẽ hắn cho rằng chuyện y không nhớ về những hi sinh có phần ám ảnh đó là một điểm tốt.
Điều đáng sợ nhất đối với hắn lúc này không phải là phân cảnh chịu thiệt và những hi sinh vì y của bản thân biến mất mà là y đang đau nỗi đau gì? Thấy y dằn vật, đau lòng vì hắn thì còn khó chịu hơn cả công sức bị phủ nhận.
Vì thế Trương Viễn Hoài lựa chọn không thuyết phục y bằng những chi tiết rợn người đó.
"Sau này mơ thấy cái gì phải kể thật tường tận, để ta có cơ hội đính chính cho mình." Hắn chân thành nhắn nhủ.
Trường Nhạc mỉm cười ngoan ngoãn: "Được."
Vì mạng của Đại điện hạ được Trường Nhạc bao dung tha cho nên nhà ngoại hắn ta, đặc biệt là Thiên hậu càng cất công chăm lo thật chu toàn cho hôn sự của Lưu Diễm và Trường Nhạc.
Thoắt cái mùa xuân đã đi quá nửa, đợt khai hoa cuối cùng, muôn hoa gồng mình kéo dài thời gian nở rộ chỉ để khoe hương sắc rực rỡ trong thời điểm Đại hôn lớn nhất Tứ giới diễn ra một cách đầy vinh dự.
Trước ngày thành thân, Trương Viễn Hoài và Trường Nhạc phải tách nhau ra để chuẩn bị cho hôn lễ.
Tối hôm ấy rõ ràng y hồi hộp đến mức không ngủ được, tuy nhiên qua mấy canh giờ, không hiểu sao lại rơi vào giấc mơ tái hiện thế giới thứ năm.
Ở nơi thế giới chia thành những vùng đất huyền bí với nhiều nền văn minh đậm đà bản sắc dân tộc ấy, y được gặp lại dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn của Viễn Hoài với thân phận Từ Thái tử.
Từ Thụy Y có vẻ đẹp nhu thuận an tĩnh nhưng có lẽ bởi vì Viễn Hoài nhớ được kiếp trước, biết Tiêu Quân vốn dĩ là ai nên kể từ khi gặp y, hắn dường như khoác thêm lên mình dáng vẻ nhiệt thành, hoạt bát của người đắm say trong tình trường.
Hành động có chủ đích, sự cố chấp ngoan cường của hắn đều là vì đạt được sự yêu thích của y.
Mỗi ánh mắt nhìn y đều là ý đậm, mỗi lời nói, cử chỉ đều e ấp tình nồng.
Viễn Hoài khi đó còn có cả những khoảnh khắc hi sinh, liều mạng cao cả mà y chưa từng nghĩ tới...!Đến đây, từng phút giây trôi qua đều khiến Trường Nhạc rung động.
Y tin rằng hắn đã vì y mà thay đổi, có điều vẫn là vui vẻ quá sớm.
Sau khi Viễn Hoài mắc bệnh lạ rồi lại bất chấp sử dụng cấm thuật, mọi thứ đảo lộn cả lên.
Dày vò thống khổ, hiểu lầm, cãi vả, tổn thương, yêu hận, thất vọng, tuyệt vọng...!tự sát.
Quá trình đó khiến Trường Nhạc nghẹt thở, trái tim nhìn lại cảnh tượng này, không hiểu sao lại đau một nỗi đau sâu sắc, nặng nề.
Trường Nhạc tất nhiên không biết thế giới này là phát sinh do tai nạn, chính Thượng Tích rơi vào vòng xoáy kịch bản, chân thật cảm nhận yêu hận tình thù nên sao có thể không ấn tượng sâu sắc được?
Lúc y giật mình tỉnh giấc, quả nhiên mắt đã lệ nhòa.
Y tự nhũ trong lòng, ít nhất kiếp đó Viễn Hoài đã thật lòng yêu mình.
Vì vậy không cần phải đau khổ, chuyện tình của họ sớm muộn gì cũng tu thành chính quả thôi.
Đại hôn ở Ngụy vương phủ năm đó không có người dự, hôm nay, cả thiên hạ Tứ giới đều sẽ đến chúc mừng chúng ta.
Đáng tiếc, khi người đại diện xướng tên bọn họ lên, lại chỉ nghe thấy tiếng hét hoảng hốt thất thanh "Thái tử phi biến mất rồi" từ đội hộ tống Lưu Diễm.
Trường Nhạc sững sờ, giữa hội trường lặng ngắt như tờ có biểu cảm thương tâm vô tận.
Cuối cùng vẫn là em thất tín...
...
"Chết tiệt."
Khi Trương Viễn Hoài tỉnh dậy, hắn đang nằm trong một cái buồng hình con nhộng.
Đến tận lúc này, kí ức mới thực sự khai thông đầy đủ.
Thì ra Trường Nhạc và Lưu Diễm ở thế giới thực vốn là thanh mai trúc cái c/ứ/t*, à nhầm, thanh mai trúc mã.
Bọn họ vốn dĩ là người thừa kế của hai danh gia vọng tộc lớn ở thời đại Tinh Tế, không phải thế giới huyền huyễn gì cả.
(Đó là lí do tui không ghi thể loại đầu thế giới này, viết ra lộ plot twist hết:v)
(*) Khịa nhắc lại thế giới 1, khi giới thiệu về nhân vật Trình Luân, Trương Viễn Hoài không chịu