Tại một nhà hàng sang trọng, Trương Viễn Hoài lạnh nhạt ngồi đối diện với một quý phu nhân trung niên.
Vương phu nhân chủ động gấp vào đĩa Trương Viễn Hoài một phần đồ ăn rồi nhìn hắn không dời mắt, bộ dạng si mê đến điên đảo thần hồn: "Quay phim chắc chắn rất vất vả, cậu ăn nhiều chút đi."
Trương Viễn Hoài gật đầu nói cảm ơn, tiếp tục yên lặng dùng bữa.
Hắn không dám đắc tội bà ta, nhưng cũng không muốn làm mình phát tởm, nên cách tốt nhất chính là cố gắng duy trì vẻ mặt không mặn không nhạt, không gần không xa mà thôi.
Vương phu nhân dùng ánh mắt thèm khát nhìn hắn cả buổi trời, đến khi Trương Viễn Hoài cảm thấy mình sắp không nhịn được mà choảng bả, thì bà ta thu hồi tầm mắt, nâng ly nở nụ cười với hắn.
"Ly rượu này, chị chúc cậu sớm ngày đạt được danh vọng cao nhất!"
Trương Viễn Hoài miễn cưỡng nở nụ cười uống một ít rượu.
Vương phu nhân đặt ly rượu xuống, giở giọng thân thiết thăm dò: "Viễn Thần này, chị hỏi cậu một câu hơi tế nhị, cậu thích đàn ông hay phụ nữ?"
Trương Viễn Hoài: "..." Nhìn mặt ông giống thích đực rựa lắm hả?
Sự thật là hắn bài xích đàn ông lẫn phụ nữ có được chưa? Hắn mà nói kiểu này thì cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa, mặc dù hắn cũng rất muốn kết thúc.
"Chị thật biết đùa, tất nhiên là phụ nữ rồi." Chữ chị này tuôn ra khỏi miệng cực kỳ khó khăn đó biết không?
Vương phu nhân nghe xong liền cười tươi rối: "May quá, chị vẫn còn cơ hội!"
Gì vậy mẹ? Làm như bà có tư cách, kết hôn rồi còn đú đởn thấy ghét!
Trương Viễn Hoài còn muốn giả ngu nói lời khiêm tốn thì đột ngột đầu óc quay cuồng một trận, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Trong lúc mơ hồ, dường như hắn được người ta đặt lên giường ở một căn phòng khác.
Trương Viễn Hoài cắn đầu lưỡi, cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng mi mắt ngày một nặng hơn, ngay cả hình dạng "con heo nái" đang bò lên người mình cũng không nhìn rõ.
Clm!
Trương Viễn Hoài đến muốn ói cũng không còn sức, cuối cùng cũng không cầm cự nổi mà thiếp đi, ý nghĩ còn sót lại lúc bấy giờ là "Bỏ mẹ rồi!"
...
"Ha~" Trương Viễn Hoài bị nụ hôn thô bạo làm cho tỉnh lại, nhìn rõ kẻ điên cuồng mút lưỡi mình là ai, hắn bất giác khinh bỉ, nghĩ thầm "Xem ra thằng khốn này cũng có chút năng lực."
"Cuối cùng cũng chịu tỉnh, em ngủ ngon quá ha?" Diệp Hàn dùng tay bóp cằm Trương Viễn Hoài, vẻ mặt không gợn sóng nhưng đôi mắt đang tỏ ra hững hờ kia rõ ràng là đang đè nén một cơn phẫn nộ như sóng dữ.
Trương Viễn Hoài muốn đẩy y ra, bấy giờ đầu giường leng keng mấy tiếng.
Hắn ngẩng đầu muốn nhìn thử thứ gì đang buộc mình với thành giường, hóa ra là hai cái còng.
"Đm biến thái!"
Diệp Hàn cười lạnh: "Ngay bây giờ tôi sẽ cho em gặp thứ biến thái hơn."
"Ah~"
Vì thuốc mê còn chưa tan hết, vẫn hơi tê liệt nên Trương Viễn Hoài nhất thời không nhận ra bất thường của cơ thể.
Mãi đến khi Diệp Hàn đột ngột tiến vào, hắn mới giật mình chống cự.
Thì ra trong lúc hắn mê man, Diệp Hàn đã khuếch trương phía sau của hắn rồi!
Trương Viễn Hoài không chịu được dị vật mà cong cả người.
Hắn bất giác bấm tay vào lưng Diệp Hàn, sau đó liên tục cào mấy nhát kháng nghị.
Hắn chống cự đến kiệt sức, cuối cùng chỉ có thể bất lực hứng trọn cơn cuồng nộ của Diệp Hàn.
"Em dám tìm kim chủ sau lưng tôi? Hả?" Cùng với âm thanh nhấn mạnh phía sau, y mạnh bạo đẩy hong.
"Hức, mẹ nó lên quan gì đến mày AH!"
"Được lắm, từ nay đừng hòng rời khỏi tôi! Tôi đã cho em tự do, là chính em đánh mất nó!"
"Đm luyên thuyên cái rắm Hự! Chết tiệt!!!"
Diệp Hàn bỗng nhiên cười lưu manh: "Sao em không kêu dừng nữa?"
Trương Viễn Hoài phát khùng hét: "Cmn mỗi lần cầu xin dừng mày chỉ có động nhanh hơn thôi."
"Như này sao?" Diệp Hàn giả ngu thúc mạnh.
"Ahh~ hức! Mẹ kiếp!"
Một đêm nóng bóng ướt át, đan xem giữa tiếng rên rĩ dâm mỹ cùng lời chửi rủa bất lực, thật khó tin là cùng một người thốt ra.
"Sao em có thể vừa khóc vừa chửi bằng khuôn mặt dâm đãng này hả?" Diệp Hàn cảm thấy thú vị không thôi.
"Chết mẹ mày đi thằng chó!" Hắn thẹn đỏ cả mặt, nhưng miệng vẫn không chịu thua thiệt mà gào lên.
Có điều Trương Viễn Hoài không biết, hắn càng chống đối, thú tính của Diệp Hàn càng tăng cao.
"Cùng chết trên giường ha?" Y cười tà.
"Hức, khốn nạn!"
...
Điên cuồng nháo loạn cả đêm, đến lúc Trương Viễn Hoài thực sự tỉnh giấc đã là trưa hôm sau.
Lúc này Diệp Hàn đã mất tâm hơi, hắn banh càng nằm chết dí trên giường thêm một lúc lâu.
Kí ức triền miên hoang đường không cần nhớ đến cũng lũ lượt tái hiện lại trong tâm trí, sắc mặt Trương Viễn Hoài cực kỳ khó coi.
Mãi đến khi tinh thần miễn cưỡng chấp nhận thực tế và lấy lại được chút khí lực, hắn mới run chân bò xuống giường.
Leng keng Tiếng xích sắt vang lên lanh lảnh.
Trương Viễn Hoài vội xốc chăn, đôi chân ngọc ngà bị dây xích trói buộc lập tức lộ ra ánh sáng.
Hai sợi dây xích mảnh được thiết kế vô